Chương 38: Ta là...

Đan!

Chương 38: Ta là...

Đan rút con dao ra, sau đó lấy một mảnh vải nhỏ dài trong ngực cuốn lại cán dao nhằm tạo thành tay cầm đúng nghĩ.

Hắn để lại các dụng cụ như cũ rồi tay cầm con dao rời đi đến một cái cây to trong sân tiệm rèn.

"Vù"

Một tiếng gió lướt, lưỡi dao của hắn rất nhẹ nhàng mang xuống một nhánh cây khá dày.

"Không bén lắm nhưng cũng tạm"

Hắn lấy dao loại bỏ đi những thứ không cần thiết trên nhánh cây, biến nhánh cây ban đầu thành một khối gỗ hình vuông dài 30cm, rộng 10cm.

Chẻ, đục, khắc, móc, khoét, cuối cùng lấy một sợi giây cứng nhỏ nối hai mảnh gỗ lại, bỏ con dao vào, hắn đã hoàn toàn có một cái con dao đúng nghĩa (dao và vỏ dao).

Dắt lên eo, mặc áo đàng hoàng lại, Đan tiến đến chỗ Thiệu Cố và Ngọc Lan khiến hai người lập tức xích lại gần nhau hơn, ánh mắt có sự hoang mang nhìn thiếu niên có vẻ hơi tuấn tú trước mặt.

- Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta rõ là một cái ngươi tốt chứ không phải xấu. Lúc trước khi ta rèn, ta đã bảo các ngươi tránh xa, thế mà không nghe cho nên bị thương cũng là lỗi của các ngươi.

Đan ngồi chỗm xuống, gần cạnh hai người mà nói lời nhắm về Ngọc Lan cùng với bốn tên thợ rèn, hắn lại quay qua Thiệu Cố.

- Còn ngươi, vì cái lòng tham trỗi dậy trong khi bản thân không đủ thực lực, cái thương thế này chính là ta trừng phạt ngươi.

Hắn chỉ cần liếc mắt liền hiểu rõ cái cảm xúc gì đang trong đầu đối phương, chẳng hạn như yêu, thù, ghét, lòng tham, theo dõi, muốn giết người,…

Câu này của Đan khiến Thiệu Cố lộ chút xấu hổ cuối đầu, Ngọc Lan cũng nghi hoặc nhìn Tam gia luôn yêu thương nàng, nàng tự hỏi rằng Tam gia đã tham cái gì mà bị hắn trừng phạt, nàng vẫn còn rất non, không hiểu truyện đời.

Vì thế, không giấu nổi dấu hỏi, nàng cất tiếng noi mềm yếu

- Tam gia của ta đã trộm thứ gì của ngươi mà ngươi đã thương người?

Đan nhìn nàng, hắn cũng tận tình trả lời

- Cái đó thì ngươi không cần hiểu, Tam gia ngươi hiểu là được.

Tiếp đó hắn lấy trong ngực ra một cái túi bạc, túi này chính là cái túi bạc hắn chôm của Thiếu Cố vào ngày hôm qua, hôm nay đã rèn xong thứ cần rèn, tiền bạc vốn thuộc về người ta, hắn cũng trả lại, cứ xem như là tiền thuê lò.

- Ngươi nhận ra nó chứ? Cái này coi như là thù lao vì cho ta thuê lò cũng như tiền thuốc men cho người bị thương.

Đan đưa túi trước mặt Thiệu Cố, Thiệu Cố nhìn nhìn, chốc lát liền nhớ ra, tiếp đến là cả kinh vì một ý nghĩ như tiếng sét đánh ngang ta.

Mấy người hôm qua đều biết túi tiền hắn bị kẻ đeo mặt nạ bằng giấy lấy mất, hôm nay túi tiền đột ngột xuất hiện trong tay một thiếu niên cũng mạnh mẽ quái dị như tên đeo mặt nạ, đều này chỉ có thể nói lên một điều, thiếu niên "thư sinh" trước mặt và kẻ đeo mặt nạ hôm qua là cùng một người.

- Ngươi là…

Hắn không thể không giật mình thốt lên.

- Đúng, ta chính là kẻ hôm qua, người mà đã sàm sỡ vị tiểu thư xinh đẹp đây.
Đan mỉm cười, tay hắn nhẹ vươn lên mái tóc bồng bềnh, mềm mượt của Ngọc Lan vút nhẹ mà thú nhận bản thân kẻ đeo mặt nạ giấy chính là hắn.

Một câu này, cả hai cùng biến sắc. Thiêu Cố đơn nhiên là nét mặt giận dữ muốn nuốt sống tên trước mặt, còn Ngọc Lan là sắc mặt trắng bệch đưa đầu rời khỏi tay hắn, hai tay bất giác ôm lấy bản thân mà dùng một ánh mắt vừa có kinh nghi vừa hoảng hốt nhìn Tam gia bên cạnh.

Nàng bất tỉnh, chuyện hôm đó ngoài trừ việc bị trấn áp đến ngất xỉu và nhìn Thiệu Cố ngã gục, nàng không biết gì hết. "Sàm sỡ" hai từ do kẻ tự nhận bản thân là tên đeo mặt nạ "ghê tởm" hôm qua gợi lên cho nàng quá nhiều suy nghĩ hoảng loạn, chuyện gì đã xảy ra với nàng trong lúc nào bất tỉnh?

Thấy biểu cảm của Tam gia, nàng như rơi vào khoảng lặng.

- Khoan hãy uất ức, nổi giận, ta chỉ nói đùa.

Đan vội ngăn cản hành động không tốt của hai người.

- Hôm đó ta chỉ nhìn gương mặt của vị tiểu thư đây mà thôi, đâu có gọi là sàm sỡ được. Cái tên y sĩ kia lúc đó cũng đâu có nhìn thấy, hắn là vu oan cho ta.

Cái việc mà hắn sờ trên, nắn dưới đơn nhiên là hắn không có ngu gì mà nói vào.

- Chính mắt ngươi cũng thấy hiện trạng tiểu thư đây lúc đó, ta có thể với trời là chưa đụng gì ngoài việc bế nàng đặt lên bàn cho sạch sẽ và xem gương mặt. Vả lại hai vị nhìn mặt ta thử, có giống dạng ham mê sắc dục không?

Gương mặt điểm tỉnh, nghiêm nghị, hắn từ có nói thành không,từ không nói thành có, tài diễn xuất của hắn quả thật là khiến người ta nể phục.

- Làm sao ta biết lời ngươi nói là thật?

Không giống Ngọc Lan như túm lại được một tia sáng yếu ớt, Thiệu Cố vẫn giữ gương măt giận giữ kêu lên. Hắn không bất chấp nhào vào cắn Đan, đơn giản vì hắn không ngu, vì một chuyện sờ mó thân thể nho nhỏ mà mất mạng thì không đáng, hắn chỉ có thể biểu hiện sự tức giận.

- Tin hay không là chuyện của các ngươi, không liên quan ta.

Đan lộ vẻ khó chịu như tức tối vì bị vu oan, hắn đành thờ ơ nói. Với hành động thông minh này, hắn chắc chắn hai người sẽ tin rằng hắn chỉ có xem mặt chứ không làm hành động khác thường gì đối với Ngọc Lan.

Qủa nhiên nét mặt của Thiệu Cố sau khi nhìn biểu cảm của Đan tuy vẫn còn hừm hừm nhưng lại tựa an lòng hơn rất nhiều. Ngọc Lan tuy không hiểu mấy nhưng linh cảm lại cho rằng Đan đúng là chỉ nhìn gương mặt của nàng, nàng cũng nhẹ hẳn người.

- Còn cái chuyện mà hôm bữa ta phá Hương Thiên quán, các ngươi tự tra lý do. Ta quả thật cũng không biết là các ngươi mở y quán để trị bệnh hay là tuyển nam nhân đứng xếp hàng.

- Được rồi, việc ta muốn nói đều đã nói, ta xin cáo từ trước. Khi nào ra ngoài săn được vài con yêu thú, rãnh rỗi ta liền mang về cho các ngươi một ít thịt tươi.

Tiếp đến cũng không để hai người phản ứng gì nhiều, hắn vỗ vai hai người mà nói lời tạm biệt.

Tự nhận bản thân là người tốt, hắn không thể để người khác không biết lý do gì mà hắn lại đối xử với họ như vậy, việc giải thích ân oán với hai ngươi xem như xong. Hắn nên rời đi, về lại Lâm gia chờ người đến bắt hắn và làm một số thứ.
Kinh ngạc nhìn Đan cứ như thế, không làm gì họ mà rời đi, hai người có một mảnh hỗn loạn ý nghĩ trong đầu

- Hãy nói cho ta biết, ngươi là ai, ngươi từ đâu đến và đến đây có mục đích gì? Làm ơn, hãy cho ta biết.

Dù biết có lẽ thiếu niên "thư sinh" sẽ không đáp lời, Thiệu Cố vẫn buộc miệng kêu lên, việc mà ban đầu hắn cho rằng Đan là cái thế lực bên ngoài kia phái đến đã dần phai sau cuộc trò chuyện hôm nay, hắn hiện giờ chỉ là cực kì tò mò về người thiếu niên này.

Ngọc Lan tuy không hỏi nhưng cũng tò mò muốn biết như Tam gia của nàng.
Đan hơi dừng lại, quay lưng mỉm cười

- Tại hạ Lâm An Tường, cháu trai của Tam trưởng lão Lâm gia, cáo từ.

Hắn rời đi ra đến cửa tiệm rèn, bỏ mặt hai gương mặt sửng sờ vì danh tính của hắn.

Danh tính của hắn bên trong trấn có lẽ giờ ai cũng biết hết rồi, hắn không cần phải dấu làm gì.

Hắn chưa ra đến cửa thì một vị trung niên với thân thể cao to hơn 1m8 bỗng dưng từ bên ngoài đi vào tiệm rèn.

Đối mắt với trung niên vài giây, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái như chào hỏi rồi tiếp tục bước.

- Khoan đã.

Chưa cần nhìn tình hình đằng xa bên trong, chỉ vừa nhìn mặt Đan vài giây hắn liền nhớ ra gì đó mà quay lại kêu lên, khí tràn của Luyện khí tầng 11 gần tầng 12 nhanh chóng đi ra.

Đan đành lắc đầu quay người trở lại

- Phóng khí con mẹ ngươi, quỳ xuống.

Không cần nhiều lời, Đan lập tức phóng xuất khí tràng của một Luyện khí tầng 9 đúng nghĩa, trấn áp người trung niên ngồi bẹp xuống đất.

- Mặc dù ta biết là bức chân dung của ta rất đẹp trai bên ngoài kia, nhưng cũng đừng có vừa gặp là ra tay chứ.

Hắn mặt không vui nói, sau đó liền tự dưng giận dữ tột độ.

- Chết đi.

Vị trung niên vừa mới phát sốc khi bản thân bị trấn áp một cách mạnh mẽ, chưa nhận rõ tình hình thì giọng thiếu niên trẻ tuổi vang lên, tiếp đến là một cú chẻ không biết từ đâu đến mà xuất hiện đập lên sau gáy hắn khiến hắn bất tỉnh tại chỗ.

Thu lại khí tràng, mặc kệ hai ánh mắt lo lắng từ đằng xa kia, hắn cuối xuống lục lọi thân thể cường tráng của người trung niên rồi lấy đi một túi bạc nho nhỏ liền biến mất sau cửa tiệm rèn.

Hắn cần phải quay về Lâm gia chuẩn bị vài thứ cũng như sắp xếp mọi chuyện trước khi vẽ tranh.

"Lâu rồi chưa tắm lại dòng nước ấm trong Lâm gia, mấy ngày nay cũng không thay đồ, tắm lại toàn nước lạnh nhà dân, ta sắp bệnh rồi"

Tự nhẩm một cái, Đan bước nhanh chân ra đến đường lớn rồi ngược dòng so với đường đi lúc trước mà mò về Lâm gia.