Chương 37: Rèn thành một con dao.

Đan!

Chương 37: Rèn thành một con dao.

- Mau dừng lại, ngươi đang làm cái quái gì?

Chốc lát nhìn bốn người thợ rèn ngất ở một bên cùng với Ngọc Lan đang đứng không vững, Thiệu Cố hét lớn lên đồng thời tiến nhanh về phía Đan hòng bắt giữ hoặc ít nhất là ngăn lại hành động quỷ dị của Đan.

"Cục sắt đang được búa tạ đè lên kia chắc chắn có vấn đề, nói không chừng là một cái bảo vật"

Hắn cũng không phải là người ngu nên chỉ giây lát liền đoán ra, trong lòng bất giác có sụ mong đợi vui sướng le lói.

- Hừ.

Đan liếc mắt lạnh nhìn Thiệu Cố đến gần, một tay tiếp tục giơ búa lên lần hai, một tay cách không tung ra một tát vào thẳng mặt của vị trung niên.

- Cút.

"Bốp"

Giọng nói lạnh lùng vang lên cũng lúc một âm thanh thanh thúy chợt hiện, thân thể Thiệu Cố không rõ lý do bay ra xa.

"Rập"

Thiệu Cố va đập vào vách tường phòng (tiệm rèn có phòng ngủ) gần đó khiến hắn nôn ra một ngụm máu lớn mà hoảng sợ nhìn Đan, chuyện vừa rồi hắn không thể nào giải thích với kiến thức hạn hẹp của bản thân.

Ngọc Lan đứng rất gần chỗ ban đầu của Thiệu Cố, cảnh tượng Thiệu Cố bị "đánh" bay đi khi chỉ vừa bước ra vài bước vẫn còn in sâu trong đầu nàng.

"Bịch"

Nàng vô lực ngã ngồi xuống, đôi mắt hoảng sợ với cái "phất tay" vừa rồi của Đan mà ngơ ngẩn run run thân thể, mấy cái ý nghĩ mong chờ Đan bị "bể móng chân" hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.

Thế giới lấy sức mạnh làm tiền đề, kẻ yếu khi gặp kẻ mạnh đơn nhiên là phải sợ hãi dù cho dù không có ân oán.

"Binhh~~"

Búa thứ hai hạ xuống, âm thanh quái đản khó chịu lại vang lên, Ngọc Lan bắt đầu đau đớn lấy hai tay che tai lại.

Thiệu Cố vì bị Đan đả thương bay ra xa, nằm ngoài phạm vi 20m gần đó nên đã không còn mấy ảnh hưởng với âm thanh. Hắn đã dần bình tĩnh lại.

- Ngươi tốt nhất nên rời đi khỏi phạm vi 20m gần ta.

Nhìn liếc sắc mặt Ngọc Lan chuyển hướng trắng bệnh, Đan bình đạm nói trong khi tay chuẩn bị giơ lên búa thứ ba.

- Còn ngươi thì không cần phải di chuyển, nếu ngươi hành động lạ, ta lập tức lấy mạng tất cả người nơi đây.

Tay lại hạ xuống, hắn mặc dù chỉ nhìn cục linh thiếc dang dần có hình dạng sơ khai của một vật gì đó nhưng điều hắn nói lại đang ám chỉ Thiệu Cố chuẩn bị lê bước gọi người tiếp viện.

Thiệu Cố nghe vậy liền khựng người lại, hắn cay đắng bản thân vô dụng.

Đan cách không tát nhẹ đã khiến hắn thân mang thương thế vì, hắn có thể hiểu Đan mạnh ra sao, nếu lúc này tại nơi đây chỉ có mình hắn và bốn tên thợ rèn, hắn sẽ liều mạng chứ không có run người, khuất phục làm theo lời Đan.

Ngọc Lan không thể bị gì, đây là hi vọng của gia tộc hắn.

"Binhh~~"

Búa thứ ba hạ xuống.

Ngọc Lan mang thương thế khá nặng mà cố gắng đưa bản thân ra xa chỗ Đan hơn 20m, nàng là bước yếu về chỗ của Thiệu Cố. Ở đây nàng chỉ có một chỗ dựa duy nhất này.

- Tiểu Lan, ngươi không sao chứ?

Vuốt mái tóc hơi rối của Ngọc Lan, Thiệu Cố ân cần hỏi hang.

- Tam gia, cháu không sao, chỉ là hơi chút đau đầu, nghỉ ngơi một vài giờ sẽ ổn thôi. Còn tam gia, người có bị thương nặng không?

Nhìn khóe môi dày còn vướng tia máu lớn đã khô của Thiệu Cố, Ngọc Lan lo lắng cực kì, cái khúc mà Thiệu Có bay đi, đòn đó theo nàng nghĩ hẳn là rất mạnh.

- Không sao, ta hoàn toàn khỏe mạnh.

Thiệu Cố dựa lưng vào vách tường nơi hắn va đập mà mỉm cười hiền nói, thật ra thì hắn bị gãy hai cái xương sườn, hắn không nói vì sợ Ngọc Lan lại quá lo lắng không cần thiết lúc này.

- Thế nào? Ngươi còn thích tên tiểu tử "giả trư ăn thịt cọp" đó chứ?

Hắn đắng chát nhìn Đan chuẩn bị hạ búa thứ tư rồi nhìn Ngọc Lan nói, câu này xuất phát là có một phần nhanh chuyển chủ đề để Ngọc Lan còn quan tâm đến việc thương thế.

- Tiểu tử "giả trự ăn thịt cọp" là ai vậy Tam gia?

Nàng quả thật không biết ý ngầm của Thiếu Cố.

- Thì là tên đang đứng đập búa kia đấy thôi. Không phải là từ lúc hắn đến đây mượn lò ngươi toàn để mắt đến hắn còn gì.

Hắn cười trêu Ngọc Lan nhằm giúp nàng phần nào vơi đi sự đau đớn của thương tích.

Đan hầu như từ búa thứ hai đã không còn chú ý đến hai người, tuy vậy hắn vẫn không dám làm hành động bất thường, trò chuyện với cháu gái chắc là được.

"Binhh~~"

Búa thứ tư vang lên.

Ngọc Lan nghe vậy mặt liền chợt đỏ lên rồi cũng nhanh chóng nguội lại.

- Tên đó đả thương Tam gia và ta, lại còn hâm dọa, ta chỉ oán hận hắn chứ không thích thú gì hắn.

Đôi mắt to đẹp đầy lấp lánh như đại dương của nàng hướng Đan nhìn mà nhàn nhạt nói, nếu là có nữ tử ở đây, hẳn là sẽ nghe ra được sự tiếc nuối cùng muộn phiền rất nhỏ bên trong lời nàng.

Ngọc Lan đang cắn nhẹ bờ môi ở đằng sau chiếc khăn, nàng cũng không hiểu cảm giác của nàng đối với tên nam nhân nhỏ tuổi hơn bản thân đứng đằng kia là gì, nó rất khó nói được. Là yêu thích, nàng chắc chắn không tin, là bình thường, nàng lại không thể khống chế cảm giác muốn gây hứng với hắn, nếu là ghét, nàng hoàn toàn không muốn điều đó.

Đây lần đầu tiên trong đời nội tâm nàng lại có nhiều suy nghĩ như hiện tại.

- Ta hi vọng là vậy.

Thiệu Cố lắc đầu thở dài mà dõi theo ánh mắt nàng nhìn Đan, hắn không nhận ra được, nhưng hắn có cảm giác.

Mười bảy năm cưng chiều Ngọc Lan, Thiếu Cố làm sao không hiểu được cảm giác của nàng một hai.

Hai người cứ thế tại một góc vừa dõi theo Đan, vừa tán dóc, lại vừa mong chờ tiếp viện đến, tất nhiên là không phải kẻ yếu.

"Binhh~~"

Búa thứ năm vang lên.

"Sắp ra hình dáng rồi đây, chịu khó thêm vài búa lại chỉnh sử chút là thành"

Một tay hạ búa, một tay cầm theo một cái búa cỡ nhỏ (cỡ dùng để đóng đinh) không biết kiếm đâu ra mà không ngừng nhấn, đẩy, nặn để cục linh thiếc có hình dạng như mong muốn, Đan có chút hài lòng. Búa tạ hắn lại giơ lên không trung và ngưng giây lát để búa nhỏ chỉnh sửa.

Linh thiếc là một nguyên liệu chế tạo rất dễ rèn đúc, hơn hẳn sắt, thiếc bình thường.

Khi nó ở trạng thái nguội lạnh thì rất cứng, đao kiếm bằng sắc thiếc bình thường không thể nào làm sức mẻ dù chỉ một chút.

Khi nó nóng lên liền khá là mềm, dễ chỉnh sửa hơn rất nhiều lần so với sắt, thiếc bình thường, nhược điểm lớn nhất khi ở trạng nóng có lẽ là âm thanh phát ra khi đập mạnh, tu luyện giả dưới Luyện khí tầng 12 khó có thể không bị thương khi nghe thấy.

Linh thiếc mang một chữ "linh" tức là khả năng của nó chỉ phù hợp và đem lại lợi ích tuyệt đối làm hài lòng Linh sư trở lên, Luyện khí giả nhỏ bé làm sao mà xứng, tất nhiên là còn tùy người.

Về công dụng, vũ khí được tạo từ linh thiếc chỉ cần đẩy nhẹ sẽ chém sắc, thiếc bình thường như bùn nhão, ngoài ra còn có rất nhiều công dụng mà chỉ có Chế khí sư hoặc Linh sư có kiến thức về Chế khí mới tạo ra được. Đặc biệt nhất, nó có thể chém qua được lớp phòng hộ bằng linh lực của Linh sư.

Về cách rèn hay chế tạo thành vũ khí thì Đan vì không phải là Linh sư, không có linh lực nên chỉ tạo nó thành cái vũ khí bình thường nhằm lấy sự sắc bén. Cách chế tác thành vũ khí chính thống đối với linh thiếc, Đan hoàn toàn hiểu rõ nhưng không có năng lực, cục thiếc này nhỏ quá, hắn cũng không muốn để dành, về sau kiếm được cục bự hơn hay tốt nhất là cả quặng, hắn sẽ làm nên một hồi mưa máu vì tranh đoạt.

"Binhh~~"

Búa thứ năm vang lên.

Lần này sau khi dùng búa nhỏ cố "nắn" hình dang xong, Đan lại lấy kẹp gắp cái khối hình chữ nhật có hình dạng sơ khai như một thanh đao nhỏ được hình thành từ cục thiếc ban đầu vào lại lò, nó hơi nguội, cần đợi vài mươi phút để nóng lại.

Hơn 20 phút qua đi, hắn lại tiếp tục.

"Binhh~~"

Búa thứ sáu vang lên.

Hắn lại dùng búa nhỏ nắn.

"Binhh~~"

Búa thứ bảy vang lên.

Hắn lại cứ nắn. Không dùng dao kéo cắt cho gọn vì sắt thiếc nào có thể làm đứt được linh thiếc? Hắn chỉ có thể đổ mồ hồi mà cực khổ nắn sao cho nó nhọn, bén.

"…"

"Binhh~~"

Búa thứ mười vang lên

"Thêm một chút nửa là xong"

Nhìn hình thù hơi thô của một con dao nhỏ có chiều dài 30cm đang hiện hữu trước mặt, Đan mỉm cười trong lòng. Hắn sau khi cực khổ nắn bằng búa rồi kìm, kéo lại bỏ vào lò cho nóng.

"Binhh~~"

Búa thứ mười ba vang lên.

- Phù, cuối cùng cũng xong.

Hắn thở ra một hơi, hai tay bỏ búa, kìm, kéo mà lau mồ hôi tràn đầy trên trán nhìn chằm chằm thành quả.

Trước mắt hắn là một con dao đang đỏ lửa dài chừng 40cm, bề ngang (rộng) dài 5cm và được chia làm hai phần cán dao và thân dao, trong đó cán dao chiếm gần 15cm.

Phần thân dao bao gồm: sống dao nằm trên, lưỡi dao đã cố gắng được làm sắc bén hết sức có thể khi ép nó thật mảnh như một cọng lông chân và mũi dao cũng dã được cố nắn nhọn.

Đan tạo ra con dao này với ba mục đích chính, một là phòng thân và dùng để giết Linh sư, hai là có sự hỗ trợ cho công việc điêu khắc của hắn sau này, ba là…

"Thế là ta đã có một con dao gọt trái cây, thật tốt ha há"

Cười một cái trong lòng, hắn kẹp con dao đưa vào bồn nước để làm nguội.

"Xì…"

Âm thanh vang lên chỉ giây lát.