Chương 43: Bệnh càng lúc càng nặng.

Đan!

Chương 43: Bệnh càng lúc càng nặng.

- Thoải mái quá, đã 20 ngày chưa từng được tắm dòng nước ấm ấp này khiến ta thật nhớ nhung.

- Hừ, huynh còn vui được, chúng ta đã là người sắp không xong đó huynh hiểu không?

Mới đi vào nhà tắm vài bước, Đan liền nghe thấy hai giọng nói trao đổi khá quen thuộc đang diễn ra, hắn mỉm cười rồi đi đến, hai tên này đã được xuất chuồng rồi a.

- Thường đệ đừng sợ, ta nghĩ với uy danh của ông nội chắc hắn cũng không làm gì chúng ta đâu.

- Xin chào hai vị.

Lâm Bất Thường đang cố trấn an Bất Bình về truyện An Tường đột ngột mạnh mẽ, có lẽ sẽ trả thù bọn họ về chuyện ngày trước thì một giọng nói vui vẻ truyền đến khiến cả hai người nhíu mày ngạc nhiên nhìn lại.

- Các ngươi khỏe không?

Vừa hỏi, vùa từ từ cởi bộ đồ hầu như đã biến đỏ, Đan tiến lại một trong năm vách tắm riêng bên trong phòng dội xuống vài xô nước, rửa trôi đi máu khô trên người đã lâu.

Cái nhìn này lập tức làm hai anh em "Bình Thường" giật nảy mình, cơ thể bất giác hơi run lên.

- Ha ha, ra là An Tường đệ, ngươi…ngươi về hồi nào vậy?

Vẻ mặt khó coi, Bất Bình nặn ra một cái nụ cười khó coi hơn cả khóc.

Bất Thường chỉ im lặng cuối đầu không dám nhìn, hắn không có cản đảm như đại ca của hắn.

- Ta chỉ vừa về thôi.

Im lặng vài chục giây, Đan bình đạm nói ra một câu rồi nhảy xuống hồ.

"Tách"

- Thật thoải mái a.

Hắn thở ra một hơi đầy dễ chịu mà mấy ngày nay chưa từng được hưởng.

- À, thôi Tường đệ cứ thư giản đi ha, ta và Thường huynh tắm đủ lâu, bây giờ nên về phòng trước, chúng ta cáo từ đệ vậy.

Kéo kéo tay Bất Thường, ánh mắt không ngừng liếc liếc qua nhằm truyền đạt ý nghĩ "chuồn", Bất Bình khó khăn cười nói với Đan.

- Ừm, hai vị cứ thong thả, nhưng mà trước đó ta có điều muốn hỏi hai vị, hai vị có muốn nghe hay không nghe?

Đan ngồi nơi đó thoải mái, hai tay quàng lên thành hồ, hắn cứ thế nhắm mắt không nhìn hành động của hai người mà mở miệng.

Bất Bình cùng Bất Thường chỉ mới đứng lên định bước ra khỏi cái hồ liền đứng lại, nhìn nhau chốc lát, Bất Bình gật đầu

- Tường đệ cứ hỏi, bọn ta nếu biết sẽ trả lời.

- À cũng không có gì to tát, ta chỉ muốn hỏi là…

Hơi dừng lại một chút, Đan chợt mở mắt với sắc thái bình thường không thể thường hơn.

- Hai vị đã chuẩn bị hòm sẵn chưa?

Câu hỏi vừa dứt, hai anh em Bình Thường liền cứng người tại chỗ, bước chân của họ không hề nhích thêm một bước.

Vài giây qua đi,

- Tường đệ, đệ nói vậy là ý gì?

Bất Bình dùng sắc mặt khá bình tĩnh hỏi

- Ý gì sao?

Đan nhoẻn miệng cười khẩy một cái

- Không cần phải vòng vo nữa, ta hôm nay về Lâm gia không gì khác hơn hính là lấy mạng của hai ngươi, hai người các ngươi tốt nhất là chuẩn bị hòm cho thật tốt rồi kiếm luôn mộ phần dành cho mình, ngày mai hoặc có thể là tối nay chính là lúc các người chết.

Không dữ tợn, không hùng hổ, không hiện vẻ sát nhân, Đan cứ thế ngồi trong hồ mà nhẹ nhàng nói như đang kể một chuyện đùa không vui.

Bất Thường bất giác run lên cơ thể, bản thân như muốn đứng không vững, tên này xem ra là một kẻ "hiếp yếu sợ mạnh".

- Đừng sợ, hắn không dám làm gì đâu.

Trấn an Bất Thường, Bất Bình quay lại đối diện với Đan bằng ánh mắt xem thường, tuy nhiên sâu trong đó cũng có sợ hãi.

- Giết bọn ta? Ngươi quá tự đại đi.

Đến lúc này đã trở mặt, Bất Bình cũng không còn xưng hô Tường đệ nữa. Điều hắn chính yếu lo lắng là sợ Đan ra tay ngay tại đây, nếu vậy thì quả thật hết đường chạy.

- Tùy các ngươi nghĩ sao thì cứ nghĩ, việc nói thì vẫn cứ làm, các ngươi biến đi đi.

Đan không thèm nhiều lời, hắn chỉ lắc nhẹ đầu rồi cứ thế nhắm mắt nằm dưỡng, bỏ mặc hai anh em Bình Thường.

- Hừ, ta cũng muốn xem ngươi làm sao giết được chúng ta.

- Chúng ta đi.

Mang theo Bất Thường bước lên hồ mặc quần áo, hai anh em nhanh chóng rời đi cực nhanh.

Bề ngoài khi nói ra câu cuối với Đan, Bất Bình rất bình tĩnh và lộ ra ý xem thường, thế nhưng bên trong hắn là một lòng cầu trời cho Đan đừng có tấn công, đó cũng là lý do vì sao họ mặc đồ khá xệch xoạc vì mặc đồ rất nhanh mà bước ra ngoài.
Ở lại phòng tắm càng lâu, bọn hắn càng thấy không được tốt, tính mạng chỉ như sợi chỉ.

- Để ta xem sẽ có bao nhiêu người chết vì các ngươi.

Cảm nhận hai anh em Bình Thường rời đi, Đan tự nhẩm một câu rồi chìm đầu vào trong làn nước âm áp trong veo thật lâu, thật lâu…


Hơn 30 phút sau, Đan rời khỏi phòng tắm với một bộ đồ màu xanh nhạt trên người, hắn tiến về khu nhà bếp làm một cái no bụng rồi mới quay về phòng.

- Hây da, mấy đứa tiểu nữ nhìn sao thật là đáng yêu đó mà.

Nhìn tiểu Thúy vẫn còn ngủ thiếp trên bàn, Đan lặng lẽ đến bên cạnh vuốt đầu nàng mà khen ngợi một câu rồi tiếp sau đó là khẽ đưa đầu xuống.

- Hít hít, thật thơm a.

Cảm nhận mùi hương dịu nhẹ tự nhiên của nữ tử, Đan lân lân cảm giác như trở về lúc bản thân còn bé tý, lúc mà hắn lần đầu tiên được gần bên một tiểu nữ tử dễ thương mà hắn thương thầm dù còn rất nhỏ.

Cái bệnh của hắn xem ra càng ngày càng nặng. Tất nhiên bệnh của hắn không phải là cái loại bệnh mê trẻ con vượt quá mức bình thường thành ra kinh tởm, bệnh của hắn chỉ đơn giản là thích ngửi mùi hương của các nữ tử mà thôi, gặp nữ tử nào mà hắn thấy hơi thích thú liền ngửi một hơi xem như tận hưởng các món ăn khác nhau tồn tại trên thế giới chứ hắn không có làm mấy điều gì bậy ba, lưu manh hay khốn nạn.

Hắn đã không còn như thời trai trẻ, việc yêu đương hay hành chuyện nam nữ thì haizz, hắn đơn nhiên chỉ làm với mỹ nhân tựa như Ngọc Lan trở lên rồi. Hắn không có thích làm bậy bạ.

- Ưm ưm, măm măm.

Ngồi xuống ghế bên cạnh, dịu dàng vuốt đầu tiểu Thúy không được bao lâu thi nàng chợt mở mắt.

Ngơ ngác nhìn cảnh tượng xuất hiện trước mặt khi vừa mở mắt, chợt cảm nhận bàn tay ai đó đang cựa quậy trên đầu, tiểu Thúy vội đưa tay lên sờ mó, gương mặt non nớt, thanh thuần là quay tới quay lui nhìn khắp phòng.

- Thiếu gia.

Phát hiện An Tường bên cạnh, tiếu Thúy vội giật nảy mình mà reo lên vui mừng.

- Đúng là ta.

Đan mỉm cười rồi chợt bế nàng lên đặt vào trong lòng.

- A, thiếu gia không nên làm vậy, buông ta ra đi,

Tiếu Thúy là một bộ ngây thơ cựa quậy liên tục trong lòng hắn khiến hắn nhíu mày

- Ta làm ngươi khó chịu sao?

- Không có.

- Vậy tại sao?

- Ma ma của tiểu Thúy có dặn là nam nữ thụ thụ bất tương thân, nên thiếu gia đừng có ôm tiểu Thúy.

Nàng vừa được hắn nới lỏng tay liền nhảy xuống mà rụt rè nói.

Đan vuốt nguyên một khuôn mặt của bản thân, hắn thầm nghĩ "đứa nào lại dám tuyệt đường làm ăn của ta vậy, khốn nạn thật. À mà thụ thụ thì đơn nhiên phải bất tương thân rồi, ta và nàng rõ là một thụ, một hồ nước thì làm sao lại phải bất tương thân? Dạy sai, quả thật là dạy sai"

- Ha hả.

Hắn chợt cười nhẹ một tiếng, sau đó lại bế nàng lên đặt vào lòng.

- Ta ôm ngươi là việc đâu có vi phạm lời ma ma của ngươi nói.

- Uả, vậy thiếu gia không phải là nam sao?

Tiểu Thúy hơi dừng cử động bản thân mà mờ mịt nhìn Đan.

Đan lập tức méo mặt giây lát. Hắn không phải là nam thì chẳng lẽ là bê đê?

- Ài, tiểu Thúy hiểu sai ý của ma ma ngươi rồi. Ma ma ngươi ý nói là người tên nam và người tên nữ không nên ở gần nhau.

Hắn vội giải thích

- Ta là thiếu gia, ngươi là tiểu Thúy, đâu phải là nam và nữ, ta ôm ngươi đâu có vi phạm lời ma ma ngươi nói.

Chiêu thức dụ dỗ con nít của hắn lại được tung ra, điều này chẳng mấy chốc khiến tiểu Thúy lâm vào trầm tư.

Vài chục giây sau,

- Thiếu gia nói cũng đúng, ta không phải tên nữ, thiếu gia cũng không phải tên nam, nên không có vi phạm lời ma ma dặn dò.

Ngồi trong lòng hắn, được hắn ôm lại, tiểu Thúy gãi giã đầu nói ngây thơ.

(Tác: Main ko phải dạng ấu dâm, cứ tưởng tượng như là mấy lão già thường thích ôm cháu chắc vào lòng âu yếm, hắn đã rất là già rồi, điều này cũng rất hiển nhiên)

- Vậy ta dẹp chuyện đó đi, ngươi mấy ngày nay có tốt không, có ai ức hiếp gì không?

Tránh việc "suy nghĩ lâu lại càng không mắc câu", Đan đành chuyển chủ đề.

- Ô ô ô…

Lời hắn vừa ra, tiểu Thúy liền bật khóc lên, áo hắn bắt đầu ướt.

- Thiếu gia tự dưng rời đi…

Nàng ta bắt đầu kể lại nỗi ấm ức của bản thân khi Đan đột ngột biến mất khỏi Lâm gia, với danh nghĩa là một a hoàn mà lại không thể bên cạnh chủ nhân hay thiếu gia, tiểu Thúy đơn nhiên là phải ấm ức khi bị hắn bỏ rơi, không thể làm gì giúp hắn.

Vài phút sau, tiểu Thúy mới kết thúc câu chuyện lâm ly bi đát của nàng.

- Ta không có trách tiểu Thúy, ta phải tự trách ta vô lương tâm mới đúng, ài.

Đan ra vẻ tự trách bản thân đầy giả tạo.

- Không đâu thiếu gia, tiểu Thúy mới là người có lỗi khi không chăm sóc được cho thiếu gia đến nơi đến chốn, ô ô ô…

Nghe vậy tiểu Thúy liền là nước mắt ngước nhìn Đan nói.

- Thôi thôi, xem như chuyện đó bỏ qua đi, chúng ta không ai có lỗi, nín đi, nín đi ha. À, tiểu Thúy có muốn nghe kể chuyện không, lúc trước ta có hứa kể truyện cho ngươi nghe đó, nhớ không?

Lau đi hai hàng nước mắt trên gương mặt trong sáng của nàng, Đan lại vội đổi chủ đề, hắn mà không nhanh đổi thì cái cảnh sướt mướt không biết còn kéo dài bao lâu.

Được hắn dịu dàng vuốt ve như ma ma xinh đẹp của nàng vẫn hay thường làm, tiểu Thúy cố gắng trấn định rồi gật đầu đầy vẻ mong chờ đối với việc hắn nói.

- Tiểu Thúy nhớ.

- Vậy bây giờ ta sẽ kể cho tiểu Thúy nghe về câu chuyện "Tấm cám" nhé.

- Vâng, thiếu gia kể đi.

Tiểu Thúy chăm chú dõi mắt nhìn hắn ngay sát cạnh mà lắng nghe.

- Truyện là kể về một gia đình khá giả nằm trong một thôn nhỏ không biết tên…

Đan cứ thế kể ra một câu truyện quái lạ…