Chương 44: Tâm mang nợ.

Đan!

Chương 44: Tâm mang nợ.

- ….

- Kể tử khi mang bức tượng thạch hắc ám lụm được từ trong đầm lầy về, mẹ Cám đột ngột hành động rất lạ thường, đêm đến bà ta thường hay lén lút ra ngoài, đến gần sáng mới quay trở lại nhà, lúc về thì một thân chỉ là toàn mùi máu tanh hôi nồng nặc. Người dân trong thôn dần giảm sút, biến mất một cách kì lạ.

- Vào một ngày, có lẽ do gặp ác mộng nên Tấm tỉnh dậy trong đêm và bất giác nghe tiếng động lạ khi mẹ Cám (cô của Tấm) rời khỏi nhà, nàng ta nghi hoặc liền theo sau để rồi phát hiện chuyện kinh khủng…

- …Tấm và Cám đã lên kế hoạch đưa người mẹ hiền vào rừng lúc chạng vạng để giải quyết con ác quỷ cư ngụ bên trong bà…

- …. Dù bản thân rất đau khổ, nước mắt không ngừng chảy ra, Cám vẫn phải đâm dao vào tim của người mẹ bấy lâu luôn yêu thương nàng…

- …Cứ ngỡ mọi chuyện êm xui, cuộc sống lại yên bình như trước đây thì bỗng xác của mẹ Cám bất ngờ vùng dậy, đôi mắt đã nhắm lại khi Cám đâm xuyên ngực bà ta lại một lần nữa mở ra, một đôi mắt màu xanh lục của quỷ dữ, nó đã không phải là màu đen tuyền như lúc bình thường bà vẫn hay âu yếm nhìn Tấm và Cám.

- … Miệng bà ta mỉm cười, từng hàm răng bình thường bỗng biến thành sắc nhọn đầy hung dữ, bà cất lên một giọng âm u cực kì ma quái "Hé he he, con của ta, vì sao các con giết ta, hé he he, nào hãy về đây với mẹ, vào trong vòng tay của mẹ, hé he he..".

- ….Tấm, nàng quyết định hi sinh cả mạng sống chỉ để xiếc chặc con quỷ dữ trước mặt, không cho cử động nhằm tạo cơ hội duy nhất để Cám hạ gục "người mẹ bị quỷ hóa"….

- … Sau khi an táng cho cả thi thể người chị lẫn người mẹ, Cám mang theo nỗi cô đơn, tịch mịch quay về thôn. Đêm vừa rồi chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nàng quên được…

- Một năm qua đi, sau khi cố gắng trở lại với cuộc sóng bình thường, Cám tuân theo lời hứa với Tấm mà đem lòng yêu thương và đám cưới với người con thứ của trưởng thôn, người tên là Hoàng Tử. Họ sống hạnh phúc với nhau.

- Một năm nữa trôi qua, Cám mang thai và sinh hạ một người con trai cho Hoàng Tử đặt tên là Hoàng Thượng, điều này khiến người trong thôn rất vui vẻ. Thế nhưng sẽ chẳng ai biết rằng niềm đại họa đang giáng xuống bởi đứa con này, đêm đến mắt nó luôn chuyển từ màu đên thành màu xanh, răng cũng biến nhọn với nụ cười tà dị trên người.

- Hết rồi, truyện đến đây là kết thúc.

Kể đến đây, Đan vội xoa đầu tiểu Thúy rồi nói là kết thúc truyện khiến tiểu Thúy vừa sợ hãi nép vào ngực hắn vừa thoáng cái kinh ngạc, giương đôi mắt to tròn nhìn hắn.

- A, sao truyện lại kết thúc, không phải là còn khúc sau sao, thiếu gia, người kể tiếp đi, tiểu Thúy muốn biết kết cục mà, đứa trẻ đó liệu sẽ ra sao, có thành ác quỷ không, thiếu gia kể tiếp đi, thiếu gia.

Đôi mắt long lung không ngừng nhìn hắn, tiểu Thúy lộ vẻ cực độ mong chờ.

- Ờ thì cái truyện này ta cũng chỉ đến đó, khúc sau thật sự không rõ kết cục, à, hình như là nghe người nói thì đứa trẻ trở thành quỷ rồi bị Cám ăn thịt, hình như vậy.

Đan có chút gãi đầu như nhớ ra. Cái truyện này do hắn tự biên tự diễn, có thể gọi như là "Tấm Cám truyện Đan kể", nội dung chỉ là do hắn nói tào lao bên trong thôi chứ đâu có biết kết cục.

Điều chính yếu khiến hắn kể chuyện là vì được ôm thân ảnh nhỏ bé, mềm mại cùng với làn hương dịu nhẹ trong lòng, mấy cái khác thì bỏ qua, hắn chỉ lấy cớ câu giờ thôi.

Bệnh của hắn quả thật càng lúc lại càng nặng.

- Ài, trời cũng gần tối rồi, tiểu Thúy mang chút gì cho ta ăn nhé, kết cục truyện này quả thật ta không biết chính xác, ta cũng chỉ là nghe người kể nên chịu, thôi thì để khi khác ta lại kể một câu chuyện mới cho tiểu Thúy nghe, được không?

Bỏ qua vẻ mặt khó hiểu của tiểu Thúy khí Cám ăn thịt chính đứa con mình, Đan vội bế nàng xuống rồi lộ vẻ buồn phiền khi không thể biết được kết cục truyện mà kể cho tiểu Thúy nghe, hắn chỉ đành thở dài.

Hắn lại bắt đầu diễn.

Nhìn vẻ đáng thương của hắn, tiểu Thúy liền tru mỏ buồn phiền.

- Thiếu gia hứa rồi đó.

Kêu lên một tiếng, nàng vội ủ rũ đi ra khỏi phòng, nàng phải mang thức ăn đến cho hắn.

Thấy nàng đóng cửa phòng, Đan nhắm mắt vài giây, hắn chợt mở miệng

- Ông ngoại, người còn tính đứng bên ngoài đó bao lâu, đếm tới đếm lui thì chắc đã hơn 30 phút đi.

Âm thanh từ bên trọng vọng ra khiến một lão nhân đã gần 70 tuổi đang đứng gần cạnh phòng chợt giật mình nghi hoặc

"Từ đầu đến cuối ta không phát khí lực hay lộ hình ảnh, Tường nhi làm sao mà biết có người, lại còn biết đúng là ta? Điều này quả thật khó tin".

"Xem ra lời đồn về Tường Nhi là không sai, hắn đã mãnh mẽ đến nỗi mà ngay cả Thiệu Cố cũng phải ngã gục"

Tam trưởng lão chợt đứng yên ngơ ngác vài giây khi liên kết khá nhiều tin đồn mà trước đó hắn vốn không hề tin tưởng là sự thật về Đan lại với nhau, thở ra một hơi không biết là mừng vui hay ra sao, hắn đẩy cửa phòng bước vào.

- Tường Nhi, mấy ngày nay ngươi đi đâu, ngươi có khỏe chứ?

Đôi mắt lộ vẻ lo lắng, hiền từ nhìn Đan ngồi ngay bàn trước mặt, Tam trưởng lão cất tiếng hỏi.

- Ông ngoại.

Đứng lên thi lễ một cái

- Người ngồi trước rồi lại nói sau.

Đan đưa ra một bàn tay cung kính chỉ vào cái ghế đối diện, Tam trưởng lão cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.

- Cháu mấy ngày nay rất khỏe, ông ngoại không cần lo lắng.

Hắn ngồi xuống vị trí cũ rồi lại nói

- Nếu không có việc gì quan trọng ngoài việc hỏi thăm ta thì ông ngoại về đi, cháu còn có nhiều việc cần làm.

Để tránh vòng vo tam quốc, Đan đành phải dùng kế đuổi người khi không có việc quan trọng cần nói.

Tam trưởng lão lặng im nhìn hắn hồi lâu, Đan thấy vậy cũng im lặng nhìn lại bằng ánh mắt thản nhiên, bình đạm, lão rốt cuộc lại lên tiếng.

- Nếu cháu nói vậy ta cũng hỏi thẳng, Tường Nhi, mấy việc gần đây bên trong trấn liên quan đến kẻ đeo mặt nạ đều là do cháu làm?

Dù bản thân đã có 90% nắm chắc là Đan làm nhưng lão vẫn muốn tự thân nghe chính miệng An Tường thừa nhận, trong lòng lão có sự run run chờ đáp án.

Câu hỏi đầu tiên lão không hỏi lý do vì sao Đan lại trở nên mạnh mẽ một cách nhanh chóng bởi vì lão biết, ai cũng có một bí mật riêng, nhất là kẻ này lại là cháu trai duy nhất của lão, nên nếu Đan không muốn tự thân nói, lão cũng chỉ có thể thờ dài, không đi hỏi.

- Đúng, tất cả đều do cháu làm.

Đan bình thản đáp, cái này lập tức khiến tim Tam trưởng lão đập thình thịch, thình thịch vì quá xúc động, vui mừng, cháu hắn chỉ gần một tháng trước chỉ là một thằng "vô não" vậy mà giờ này, hắn ngay cả Luyện khí tầng 12 cũng hạ được, thân là ông ngoại, là người luôn quan tâm đến hắn, lão làm sao không vui mừng.

"Y nhi, Ngang nhi, hai con trên trời có thấy tự hào hay không?"

"Á nhi, nàng có thấy cháu của chúng ta không?"

Một dòng nước mắt của lão đột ngột rơi xuống trên gò má, lão ước gì con gái và con rể lão còn tại thế để nhìn thấy, nghe thấy điều này, điều đáng tự hào này của cháu lão.

Nhìn Tam trưởng lão có vài phút vui mừng, tưởng niệm, Đan chợt cuối gằm mặt nhìn xuống dưới đất muộn phiền khó gặp.

Ông ngoại yêu thương hắn, đối xử hắn tốt như thế nào hắn đều biết, thế nhưng mà hắn có thể làm được gì cho lão đây.

Bên lão đến khi lão chết? hắn không rãnh như vậy.

Kiếm đan được, linh dược giúp lão có thể mở ra đan điền tiến nhập Linh sư, tăng lên tuổi thọ? Với thể chất cũng như số tuổi của lão, điều này đã quá trễ vì căn cơ người già đã trở nên thối nát, mực rửa. Đó là còn chưa kể đến "hồn".

Giúp lão kéo dài tuổi thọ lên vài trăm năm? Điều này có thể làm được nhưng mà hắn lại sợ kẻ thù do hắn chọc giận sau này tìm đến khiến ông ngoại hắn vạn kiếp bất phục, Linh sư có rất nhiều thủ đoạn tàn độc, đặc biệt là luyện hồn, hồn đã bị luyện thì dù có chết cũng chẳng có cách nào đầu thai, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Điều duy nhất hắn có thể giúp lão đó là giết lão, sau đó sử dụng một số lực lượng tăng lên khí vận, phúc vận cho phần "phục" (hồn sau khi tan biến sẽ được gọi là phục) nhằm giúp lão đầu thai được may mắn hơn, có thiên phú hơn, cuộc sống tốt đẹp hơn.

Khi lão gần chết, hắn có lẽ sẽ làm điều này.

- Ông ngoại à, cho cháu xin lỗi vì không làm tròn đạo nghĩa.

Hắn chợt quỳ xuống ngay trước mặt Tam trưởng lão.

Gương mặt đang vui mừng của Tam trưởng lão liền biến ngạc nghiên khi nhìn tình cảnh này, lão lập tức ngồi xuống đỡ Đan dậy

- Tường Nhi, cháu đứng lên đi, cháu làm gì vậy?

- Không, không, ông ngoại cứ ngồi đó nghe cháu giải bày, điều này thật sự rất quan trọng.

Thoát khỏi vòng tay của lão, Đan ngước mắt nhìn với ánh mắt đầy kiên định, chuyện này hắn phải nói để sau này có đi xa rồi cũng không có điều gì tiếc nuối hay cảm thấy có lỗi.

- Không, cháu cứ đứng lên đi rồi có gì từ từ nói.

Lão vẫn níu kéo, cố gắng khuyên bảo khiến Đan thở ra một hơi bất đắc dĩ trong lòng, hắn lại phải dùng kế.

- Nếu ông ngoại không ngồi vào ghế và nghe cháu trình bày thì cháu sẽ quỳ mãi nơi này, một bước cũng không đi, cơm nước cũng không uống.

Lời này của hắn vừa ra, lão giả liền cứng người không nói nên lời, đôi mắt già nua nhăn nheo của lão nhìn hắn quỳ dưới đất.

- Được, ta ngồi, ta ngồi.

Thấy đôi mắt kiên quyết dù cho có việc gì xảy ra cũng không thể làm lung lay của Đan, lão chỉ có thể ngậm ngùi, khó khăn ngồi xuống ghế mà dùng đôi mắt yêu thương nhìn cháu trai quỳ gối bên dưới.