Chương 46: Không coi ai ra gì.

Đan!

Chương 46: Không coi ai ra gì.

- Hi hi, Đan ca, nơi này thật đẹp, từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây nhé.

Khung cảnh thơ mộng, non nước hữu tình, thiên nhiên hòa hợp, một người nữ tử xinh đẹp đến không có cách nào tả được đang chỉ tay mềm vào một dòng suối nhỏ chảy róc rách vui tai có đàn cá nhỏ tung tăng bên trong làn nước, nàng thích thú kêu lên như ma âm ru lòng người chìm vào mộng đẹp. Phía sau nàng, một nam tử không rõ diện mục đang từ từ bước đến.

- Đan ca, Đan ca, chàng mau nhìn, đó là sao "Ái tình", truyền thuyết kể rằng nếu nam nữ yêu nhau mà nhìn thấy nó đều sẽ hạnh phúc suốt đời, không gì có thể chia lìa.

Khung cảnh đêm đen huyền diệu, một ngôi sao sáng lấp lánh dịch chuyển trên bầu trời khiến một nữ tử cực kì lộng lẫy, diễm lệ dù cho bóng đêm có che đi đang nằm trong lòng một nam tử không rõ diện mục chợt nở một nụ cười rực rỡ khiến hoa phải phai tàn nhìn nam tử.

- Đan ca, ước gì thiếp và chàng sẽ như thế này vĩnh viễn, nếu vậy thì thật tốt quá.

Khung cảnh trong lành, bầu trời trong xanh, mây bay vũ động, biển nước dịu êm, một thiếu nữ mỹ lệ mềm yếu đến nỗi khiến lòng người nguyện chết vì nàng đang dán chặc thân mình vào một nam tử không biết mặt mũi, hình dáng mà bay lượn trên không trung giữa biển xanh vô tận.

- Quaw, Đan ca, nơi này là do chàng tạo sao? Nó thật đẹp.

- Đại tỷ, nơi này từ giờ sẽ là nơi chỉ dàng riêng cho bốn chúng ta, nó đơn nhiên là phải đẹp rồi đúng không Đan ca.

- Đại tỷ, Nhị tỷ nhìn kìa, nơi kia có ba gốc cây Hoa Anh Đào thật to lớn, cánh hoa rơi xuống thật đẹp, chúng ta mau qua xem.

Khung cảnh đẹp, rất đẹp, nó như là một chốn lý tưởng nhất tồn tại khác nhau trong mỗi suy nghĩ con người. Ba nữ tử mê hoặc chúng sinh vui vẻ cực kì mà bỏ mặc nam tử không rõ hình dạng ở phía sau, chạy vội lại ba cây Hoa Anh Đào mộng ảo nơi xa.

Nam tử nhìn các nàng đôi chút, tay hắn chợt xuất hiện một thứ gì đó không thể hiểu rõ mang hình dạng như một thanh kiếm nhưng không ai có thể thấy được ngoại trừ hắn, hắn bước từng bước nhẹ nhàng đến phía sau ba nàng đang vui đùa rực rỡ với nhau dưới ba gốc Đào…

"Ò ó o o…"

Tiếng gà gáy cùng với bầu trời tinh mơ sáng sớm khiến Đan chợt nhẹ mở mắt, mọi khung ảnh đều dần tan biến trong ký ức năm tháng phủ bụi.

"Ngoápppp" ngáp dài một cái

- Hôm nay chính là lúc giải quyết nợ nần.

Vươn vai thẳng đứng, lắc lắc cái mông, đôi mắt Đan đầy vẻ bình đạm bên trong phòng đầy tĩnh lặng.

…..

- Cái này sai, ngươi đáng lý phải đánh lên phía trên một chút nhằm vào trọng tâm ở khuỷu tay kẻ địch, khiến kẻ địch tê cứng rồi nhân cơ hội phản đòn.

- Còn ngươi, cơ thể ngươi không được linh hoạt có phải là do đã không chăm chỉ luyện tập?

- Tổ 2 và tổ 3 chuẩn bị cử người đối chiến.

Mặt trời lên cao đã khoảng 30, 32 độ, Đan từ phần nội đi ngang qua phần giữa, đập vào mắt hắn vẫn là quá trình luyện tập thường ngày của các binh lính cũng các con cháu Lâm gia dưới sự chỉ dạy của Vĩnh Phúc.

Hắn cứ đi mặc cho người nhìn hắn, hắn không chào hỏi hay quá chú mục với mọi người gồm luôn cả Vĩnh Phúc và anh em Bình Thường đang ủ rũ nơi đây, vì căn bản, hắn hôm nay không rãnh và cũng không còn vui vui như hồi mới sống lại.
Hắn cứ thế thông qua một còn đường ra đến phần ngoài.

- Các vị tỷ muội cứ đùa, da dẻ ta nào có trắng như vậy.

- Thôi bỏ qua cái đó, ta nghe nói vài ngày trước có một loại sách dạy chuyện "ấy" không biết do kẻ nàng bán ra rất hay, ta may mắn lắm mới mua về lại một quyển, mấy vị có muốn xem không?

- …

Bước trên con đường thẳng tiến về phòng hội nghị, hắn có nghe thấy, có nhìn thấy một vài nữ tử có cỡ thiếu phụ cũng có cỡ trung niên ngồi tụ tập trò chuyện với nhau, họ có lẽ là vợ của tầng lớp cao tầng Lâm gia.

Vài phút sau, hắn đã đứng trước một căn phòng không lớn lắm nhưng cũng đủ 10, 15 người bên trong sinh hoạt. Cửa phòng lúc này đang mở, bên trong cũng đã có vài hình ảnh ngồi trên ghê trông thấy hắn đứng bên ngoài.

Hắn bước vào.

Khung cảnh bên trong không có gì đặc biệt ngoài tám cái ghế đã có sáu người ngồi ở sáu cái, hắn đi đến một cái ghế trống ngồi xuống.

Cửa phòng được đóng lại từ bên ngoài bởi một người lính nào đó.

- Thế nào? Ta đến rồi, có gì muốn nói thì nói ra?

Dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại tĩnh tọa, Đan là người lên tiếng đầu tiên trong bảy người có mặt nơi đây.

- Hừ, thật sự là một kẻ bại hoại, không biết lễ nghĩa, trong đây chỉ toàn cao tầng và trưởng lão, những bậc cha, chú, ông vậy mà bước vào cũng không thưa một tiếng, lễ nghi điều mất hết, thật là một cái cặn bả sỉ nhục.

Hắn vừa dứt lời, Lâm Bằng, con trai Đại trưởng lão, cha ruột của Bất Bình, Bất Thường chợt lên tiếng lộ vẻ mắng nhiếc, xem thường. Điều này khiến Đan giật mình khi ngồi ghế chưa nóng đít.

"Tên này… ra vậy, hèn gì biểu hiện lại căm tức như thế"

Thoáng nhìn hướng phát ra âm thanh, thấy được gương mặt có đôi nét giông giống anh em Bình Thường, Đan hiểu vì sao kẻ này lại nói nặng như vậy. Mặc kệ Tam trưởng lão ngồi một bên khó chịu khi có người nói cháu hắn "không học", Đan ngoáy ngoáy lỗ tai biểu đạt bản thân nghe đến chuyện mắc cười nói

- Đúng là tên đến đầu óc không có, ảo tưởng sức mạnh đến không thể tin.

- Ta không chào hỏi đơn giản là vì một cường giả thì làm gì sao lại phải vẫy tay với những con kiến nhỏ bé trước mặt, chịu nói chuyện với các ngươi đã là hên rồi.

Lời lẽ hắn ngông cuồng nhưng hắn chỉ nói sự thật, ở thế giới bản nguyên dùng thực lực làm chủ thì kẻ mạnh muốn nói sao cũng được, kẻ yếu không có quyền lên tiếng trừ phi muốn chết.

- Tiểu tử hỗn xược không biết trời cao đất dày.

Lâm Bằng giận dữ kêu lên một tiếng, bản thân dự là cử động tiến về hướng Đan nhằm phát uy, chuyện Đan làm chính mắt hắn chưa thấy nên cũng không mấy tin tưởng, mà cho dù An Tường Luyện khí tầng 12, hắn cũng không sợ, khí lực chệch lệch dù nhiều thì hắn vững tự tin đánh bại nhờ vào kinh nghiệm của bản thân.

- Đừng vội.

Đại trưởng lão ngồi kế bên khẽ nói nhỏ trấn định Lâm Bằng, lại tiếp tục nói

- Lão tam, ta nghĩ ngươi nên về dạy cháu ngươi thì hơn.

"Rầm"

Tức người đập một quyền khiến cái bàn đựng trà bên cạnh nổ tung

- Ngươi nói vậy là ý gì?

Mang theo sắc mặt đã chuyển màu gân, Tam trưởng lão trầm trậm khí nóng hỏi.
Trong khi những người khác im lặng theo dõi thì Đan lại lên tiếng tiếp viện.

- Ông ngoại, người không cần phải đôi có, cứ xem như tiếng chó nhà xóm sũa đi, đôi co càng nhiều, chúng càng sũa inh ỏi.

Bình đạm một tiếng, không lộ vẻ nóng giận, hối hả, Đan quay sang vị trí vị lão giả 70 hơn đang ngồi trên một cái ghé trung tâm đằng trước.

- Gia chủ, người cần ta đến đây có việc gì dặn dò?

- Hỗn láo.

- To gan.

Hắn vừa nói hết câu thì cũng là lúc Lâm Bằng và Đại trưởng lão phản ứng lại câu kia của hắn một cách hết sức giận dữ, khí tràng hầu như là cùng lúc phát ra tập kích về Đan.

- Con sâu, cái kiến, hai ngươi có dù có phát ra khí tràng bao nhiêu cũng chỉ là vô ít, ta không phải kẻ yếu như trong tưởng tượng của các ngươi, đừng để chết rồi mới nhận ra thì đã quá muộn.

Trước cái khí tràng có thể xem như "bao táp, mưa sa" đối với người thường đang ập đến, Đan chỉ lắc đầu khá là lãnh đạm.

Nhận thấy tình cảnh này, sáu người người nơi đây mới rõ ra được vấn đề, Đan hoàn toàn như lời đồn, hắn chính là một cái thiếu niên có tu vi Luyện khí tầng 12, là đệ nhất thiếu niên thiên tài trong trấn.

- Ha ha ha…

Một tràng cười chợt vang lên trong phòng khi hai bên đang giằng co.

- Đủ rồi, không cần đôi co nữa.

Gia chủ im lặng từ đầu cũng đã lên tiếng.

Bất quá ngay sau đó,

- Cười cái quần, nể ngươi một tiếng lão già nên gọi Gia chủ, vấn đề ta nói đến là vì sao kêu ta lại đây, có gì muốn nói thì không chịu trả lời, ngươi tưởng với tu vi Luyện khí tầng 12 và có đến 2943 cân khí lực liền ta đây?.

- Nhắc lại lần cuối, có gì thì nói, không nói ta liền đi, ta không có rãnh rỗi ngồi đây.

Cả phòng lập tức đứng hình bao gồm cả cha con Đại trưởng lão.

Đan, một thiếu niên con cháu Lâm gia lại dám chửi gia chủ Lâm gia, đó là còn chưa nói đến chiến lực kinh người của gia chủ so với một Luyện khí tầng 12 "non nớt" như Đan, lỡ mà lão khùng lên thì…

- Tường Nhi, ngươi mau đi xin lỗi với gia chủ, mau lên.

Tam trưởng lão hối hả đi đến bên cạnh Đan kêu to, tay chân là đã lôi kéo hắn hành động.

Đan nhìn vẻ mặt, động tác của Tam trưởng lão liền cau mày khó chịu, xem ra hắn không dùng đến thực lực thì chẳng ma nào tin, vẫn cho rằng hắn dễ bị ức hiếp. Bày ra rồi, nói chuyện hẳn sẽ dễ dàng.