Chương 45: Hai lạy chừa một.

Đan!

Chương 45: Hai lạy chừa một.

Đan quỳ nơi đó, hắn không ngước mặt lên nhìn Tam trưởng lão mà chỉ có cuối xuống ngắm nhìn vài con kiến đen bò lê trên mặt đất kiến thức ăn, im lặng ít lâu hắn rốt cuộc lại lên tiếng.

- Chuyện cha mẹ, cháu không muốn nhắc đến. Lúc này cháu quỳ trước mặt ông ngay tại đây, chỉ là vì cháu muốn nói một câu, cháu xin lỗi.

Tam trưởng lão thoáng cái kinh ngạc liền vội kêu lên

- Tường Nhi, cháu nào có…

- Không, ông ngoại cứ để cháu nói hết đã.

Đan nhanh chóng cản lời lão khiến lão không thể nói hết câu, hắn bây giờ mới lại một lần nữa ngước mặt lên, dùng đôi mắt mặc cảm tội lỗi, tiếc nuối nhìn lão.

- Có lẽ là 10 năm, người luôn chắm sóc, lo lắng cho đứa cháu tật nguyền này từng ly từng tí để không bị người khác chê cười, ức hiếp. Ơn này cháu xin ghi nhận.

Mắt hắn có hai hàng giọt lệ rơi xuống, hắn lúc này đã không phải là Đan, một vị đại năng tối thượng, hắn là Lâm An Tường, đứa cháu trai "vô não" 15 năm ủa Tam trưởng lão.

- Lần này cháu quỳ nơi đây, vì cháu sắp phải rời đi khỏi cái Ô Long trấn nhỏ bé này mà ra thế giới bên ngoài rộng lớn. Cháu có lẽ sẽ chẳng bao giờ báo đáp được ơn nghĩa ông ngoại đã dành, mong người tha thứ.

- Một lạy này, cháu lạy ơn người dưỡng dục, nuôi nấng bấy lâu.

"Bộp"

Mang theo nổi thống khổ hiện hữu khi bất lực, không thể giúp gì cho ông ngoại dưới danh nghĩa là một đại năng tối thượng, Đan thực hiện một cái dập đầu lên đất mạnh mẽ khiến sàn gạch trong phòng rạn rứt ra từng mạng xung quanh có phạm vi đến vài mét.

- Đừng, cháu đừng làm vậy.

Hiểu những gì hắn nói, nhìn những gì hắn làm, Tam trưởng lão lại bất giác rơi lệ.

Đan chỉ 15 tuổi nhưng đã là một Luyện khí tầng 12 mạnh mẽ, Ô Long trấn chắc chắn sẽ chẳng giữ được hắn khi hắn đang còn ở độ tuổi hùng tâm tráng chí, hướng cao vời vợi, lão hiểu điều đó, bởi lão cũng đã từng một thời tuổi trẻ, tiếc rằng do thực lực bản thân nhỏ bé, hắn không thể làm được. Ba lần hợp sức với hai đại gia tộc khác, hắn có ra ngoài tiến về hướng Bắc để vừa giao dịch, thương lái vừa mở mang tầm mắt. Ngoài đó quả thật là cao thủ như mây, chỉ vừa gặp vài ba người đi bộ cũng đã đủ để diệt toàn quân của ba đại gia tộc.

Điều An Tường nói đến, lão hiểu, tuổi trẻ ra ngoài du ngoại sớm thì vài năm, chậm thì vài chục năm mới quay về là điều đơn nhiên, Đan đúng là có lý do để quỳ, thế nhưng về việc khấu đầu, lão không muốn và không cho phép, điều này thật sự khiến lão liền tưởng đến việc hắn có đi mà không có trở về, lão phải lập tức rời ghế đỡ hắn dậy.

Có điều việc này lão không thể thực hiện, Đan đã cầm cố lão bằng khí tràng khiến lão không thể động đậy hay lên tiếng thêm một lần nào nữa, lão chỉ có thể ngơ ngác ngồi nhìn.

- Một lạy này, cháu xem như thông qua ông ngoại để lạy cha mẹ ơn đức sinh thành.

"Bụp"

Hắn lại dập đầu bản thân thêm một lần nữa xuống đất khiến mặt đất như bị lõm thêm vào vài phân, cú lạy này mạnh hơn cú lạy đầu tiên.

- Và một lạy cuối này, cháu xin giữ lại cho một ngày sắp tới đây.

Lần cuối đầu thứ ba, trán hắn chỉ chạm nhẹ xuống vùng đất lõm liền ngẩng đầu lên, đối với hắn thì hiện tại chưa phải là lúc hắn lạy, nó phải được để dành cho lần gặp cuối cùng trước khi rời trấn giữa hắn và lão, để dành cho lúc hắn làm một việc còn hơn cả súc sinh.

Lau đi vết máu lớn trên trán đang dần lan xuống đầy mặt, Đan đứng dậy ngồi lại vị trí cũ, mọi áp chế đối với Tam trưởng lão điều được buông bỏ.

- Giờ ta quay lại vấn đề chính, ông ngoại còn điều gì để nói với cháu không?

Gương mặt đau khổ của hắn lại trở nên bình đạm như ngày thường.

- Vì sao cháu làm vậy, vì sao cháu không cho ta đỡ cháu lên?

Câu nói đầu tiên của lão khi thoát khỏi sự trấn áp, lão rất ấm ức về vụ này
Nhìn gương mặt nhăn nheo, ẩm ướt nước mắt dùng đôi con ngươi buồn bã nhìn Đan, hắn chỉ đưa tay gãi mông vài cái rồi nói ngắn gọn

- Tất nhiên là để cản Ngoại, không để Ngoại can thiệp lễ nghi của cháu.

- Thôi không nhắc cái này, bây giờ nếu không có gì quan trọng thì mời ngoại về, cháu cần nghỉ ngơi.

Đan lập tức chuyển chủ đề.

- Ngươi…

Vừa mới bộ mặt tức giận muội phiền, lão liền đổi qua vẻ cứng người một cách hậm hực mà thốt lên chỉ có một từ nhưng hàm nghĩa đã rất rõ, tên khốn cháu ngoại vừa mới áp chế lão, bây giờ lại muốn đuổi lão rời đi cực kì lãnh đạm, thật uổng công cho lão một bộ lo lắng an nguy sự tình của hắn chờ đợi bên ngoài hồi lâu khi hắn kể câu truyện xàm xí cho tiểu Thúy.

Lão muốn thổ huyết.

- Được, được, ngươi liệu mà sắp xếp thời gian đi đến phòng hội nghị gặp gia chủ và các vị cao tầng khác bàn chuyện, khi đó chúng ta gặp lại, ta đi.

Dự định ban đầu muốn trò chuyện với đứa cháu yêu quý nhưng giờ vỡ mộng khi thấy thái độ của Đan, lão đành ngậm ngùi rời đi.

- Cháu không tiễn.

Nhìn bóng lưng tuy già nhưng không yếu của, Đan bình đạm một câu liền nhắm mắt tĩnh tọa.

"Rập"

Đóng mạnh cửa một cái, giữa lúc bầu trời đang chuyển đen, Tam trưởng lão khuất bóng.

"Cộc cộc"

Hơn 5 phút sau, cửa phòng hắn chợt vang lên tiếng gõ cửa.

- Thiếu gia, cơm nước của người đã đến.

Giọng non nớt của tiểu Thúy vang lên phía sau cánh cửa.

- Tới liền, tới liền.

Đan thoáng cái mở mắt rồi nhảy cẩn lên đến trước cửa phòng.

- Ăn cơm, chúng ta cùng ăn.

Mở cửa phòng, một tay vội bưng cái khay, một tay bế thẳng tiểu Thúy lên, Đan đóng cửa phòng lại tiến về bàn.

- Thiếu gia buông tiểu Thúy, buông tiểu Thúy xuống.
…….

- Lúc đó, khi Bạch Tuyết tỉnh dậy rồi phát hiện ra Bảy chú lùn ai cũng đẹp trai, tuấn tú, thân cao hơn 1m3 liền không khỏi tâm thần một trận tràn ngập khó hiểu cùng rung động.

- "Trời ơi, sao trên đời lại có mấy đẹp trai vậy nè trời, đẹp trai hết sức tưởng tượng luôn" trong đầu nàng dâng lên vẻ mê đắm.

"Cộc cộc"

- An Tường thiếu gia, người có bên trong.

Dưới ánh sáng lập lòe của bốn ngọn nến tại bốn góc, bản thân đang ôm tiểu Thúy trong lòng mà kể chuyện "Nàng Bạc Tuyết và Bảy chú lùn" một cách vui vẻ thì bên ngoài chợt vang lên âm thanh gõ cửa, cùng lúc đó, tiếng nói của nam tử trầm trầm truyền vào.

- Đợi ta một chút.

Hôn nhẹ lên đầu tiểu Thúy khiến nàng tru mỏ lên biểu đạt không thích vì nơi đó chỉ có ma ma và ba ba mới được hôn, Đan đặt nàng xuống, hắn bước ra ngoài khẽ mở cửa rồi đóng lại.

- Có chuyện gì sao?

Nhìn hai nam tử gần 35, 36 tuổi trước mặt, Đan vẫn giữ nguyên bộ mặt bình đạm khi nào hỏi

- Thưa thiếu gia, chúng ta là nhận lệnh của Gia chủ mời thiếu gia đến phòng hội nghị bàn chuyện.

Một trong hai nam tử lên tiếng.

Đan nhìn hai người liền khẽ gật đầu

- Các ngươi quay về nói với Gia chủ, đêm nay ta bận không đến được, ngày mai khoảng 9 giờ, lúc mặt trời lên cao khoảng 35 độ, ta sẽ tự thân đến phòng hội nghị. Còn nếu lão gia chủ gì đó có gì dị nghị thì cứ đến đây trực tiếp tìm ta.

- Các ngươi đi đi.

Nói xong hắn cũng không quan tâm phản ứng của hai người, hắn lại lần nữa mở cửa.

- Thiếu gia, như vậy quả không được, gia chủ đã dặn bọn ta đêm nay phải mời người đến.

Ha người lập lức lên tiếng ngăn cản, âm thanh bên trong lộ vẻ khó khăn, bối rối.

- Không cần nhiều lời, các ngươi có 5 giây để biến khỏi chỗ này, nếu không để mạng lại.

Tay chỉ vừa chạm cửa, Đan lãnh đạm nói

- 1 2 3…

- Chúng ta cáo từ.

Biết hung danh của Đan lan xa trong trấn, hai người vội rời đi trong ánh sang của những ngọn le lói, ở lại chậm thêm một giây chính là kẻ ngu muốn chết.

Mở cửa, Đan bước vào phòng rồi đóng lại.

- Ta quay lại rồi đây, he he.

Tháy tiểu Thúy đang tựa vẽ thứ gì đó lên bàn, Đan cười cười xen lẫn chút gian tà tiến lại, hắn lại bắt nàng ta, một đứa tiểu nữ chỉ 9 tuổi vào lòng, câu chuyện về nàng Bạc Tuyết lại tiếp tục.

- Mê đắm không bao lâu nàng lại buồn rầu, nơi này quả thật rất xa lạ, nàng không lẽ phải sống cuộc đời còn lại đầy mộng mơ tuổi thanh xuân với bảy người đẹp trai thế này? Không, nàng muốn vừa chiếm được họ vừa quay trở về cung điện xa hoa như trước…

….

Đêm khuya, vầng trăng khuyết đi 1/3 lên cao.

Trong đêm đen khi vừa thổi tắt nến, khẽ ngắm nhìn tiểu Thủy đang yên giấc trên chiếc giường của bản thân, Đan tiến về cửa sổ nhìn lên vầng trăng treo cao kia.

- Nguyệt tinh trên kia, không biết ngươi là Nguyệt tinh nào? Ở giới nào? Đây có phải là giới ngày xưa ta đã từng đi lên hay là chỗ khác?.

- Khó nói, thật khó nói, nhưng mà cũng không lâu nữa ta liền sẽ rõ.

- Linh sư chính là lúc ta bất bại.

Tự nhẩm vài câu, Đan quay lại trong phòng, hắn mò đến cuộn giấy trắng mua lúc trưa cùng vài vật nặng cần thiết rồi trèo lên nóc nhà.

Trải dài cuộn giấy, lấy vật đè lên vài nơi trọng tâm để gió không thổi bay, Đan leo xuống.

Hắn mặc dù đã thuê người trông coi cuộn giấy bên ngoài kia, nhưng để chắc ăn, hắn lại phải làm dự phòng một cuộn, hắn rất rãnh rỗi.

Ngồi trên ghế, đôi mắt hắn nhắm lại đầy an tường, hắn muốn chìm vào một ký ức nào đó phủ bụi, nơi mà chỉ có tiếng cười ngọt ngào cùng với những giọng nói trong vắt đầy êm ả…