Chương 56 - Gia Tộc Francesco

Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 56 - Gia Tộc Francesco

Chương 56 - Gia Tộc Francesco



Đại Việt đang ngày càng phát triển hơn nữa, bởi sự can thiệp từ rất nhiều thương nhân đến từ những vùng đất, quốc gia khác đặc biệt là những chủng tộc ngoài con người như Tiên Nhân hay Người Lùn và một số sắc tộc của Thú Nhân, đến từ vùng đất tự trị của Fernando.

Huỳnh Minh cho ra một chính sách hết sức cởi mở với thế giới bên ngoài, đặc biệt là với thương nhân. Nhưng mà muốn tham gia buôn bán tại Đại Việt, bắt buộc phải đăng ký vào hội "Thương Nhân dưới sự Bảo Hộ của Hoàng Gia Đại Việt" thường được gọi tắt là " Thương Gia Việt" mới đủ tư cách, và được phép buôn bán hay giao dịch hàng hoá trên toàn lãnh thổ của Đại Việt.

Buôn bán tại Đại Việt phải tuân thủ đủ ba không, đó là không buôn bán vũ khí, không mua bán phá giá, đặc biệt nhất đó là không mua bán nô lệ. Đây là một đều hết sức lạ đời trên thế giới hiện tại, bởi việc mua bán nô lệ là con người hay tù nhân chiến tranh đã là phổ biến. Chỉ có duy nhất ở Đại Việt, là không được phép mua bán loại mặt hàng này.

Trần Khánh Dư kể từ khi tiếp thu đại cương của chuyên nghành kinh tế và văn hoá giao thương của Newton một siêu cấp đại boss. Thì bây giờ, Khánh Dư có thể nói là một tay thương nhân lão làng trong giới kinh doanh. Châm ngôn của Khánh Dư rất đơn giản, nhưng hiệu quả lại vượt xa khỏi Đại Việt. Đó là: "giấy là loại rẻ mạt cho đến khi được in lên những con số và không có gì là vô giá cho đến khi nó được định giá".

Nghành kinh tế và công nghiệp của Đại Việt trên đà phát triển, nguồn nhân công lao động lại được chăm sóc rất tốt. Đặc biệt với công trình xây đập thuỷ điện Sông Đà, lại càng hấp dẫn không ít người.

Đây được xem như là trọng điểm của quốc gia trong những năm tới mà Huỳnh Minh nhắm tới. Vừa đảm bảo công ăn việc làm cho dân thường. Vừa đảm bảo những công trình quốc gia hoàng thành đúng tiến độ. Đây cũng là nơi sinh ra rất nhiều mặt hàng ăn theo như xưởng cung cấp vật liệu xây dựng, cửa hàng ăn uống cũng san sát mọc lên, thu hút rất nhiều thương nhân và dân Việt đến đây buôn bán làm ăn, và cũng là cơ hội cho Khánh Dư luyện tập kỹ năng giao thương của mình cũng như phát triển Thương Hội.

----

Thành Catalonia, thủ phủ lãnh địa của gia tộc Báo Nhân Francesco.


Leonardo de Francesco ngồi chiễm chệ trên ghế cao. Bên dưới là đám gia nhân thân vệ, các quan Đại Thần và Bổ Chính dưới trướng, đang bàn bạc đối sách cùng với những thông tin đưa về từ biên giới trong cuộc giao tranh với tộc Người Chim.

Một đầu Báo nhân là quan Đại Thần dưới trướng của Leonardo lãnh chúa tên là Bousique thông tin:
- Lãnh Chúa đại nhân, quân đội của ta đã tổn thất nặng nề ở hai thành phố vùng biên giới Murcia của gia tộc Lang Nhân và Zaragoza của gia tộc Hùng Nhân. Quân đội chư hầu của hai tộc này đã thiệt hại lên đến hai phần ba, không còn sức chiến đấu. Đang chờ quân tiếp viện từ thủ phủ Madrid và Sevilla.

Leonardo ngao ngán thở dài, hỏi xuống đám đại thần của mình.
- Bên hoàng gia thế nào rồi, thông tin đã đi đến chưa, khi nào thì viện quân sẽ đến.

Một vị lão tướng Ferguson Scene đồng thời cũng là ông ngoại của Fernando, là một đầu báo đen, gương mặt điềm đạm, ánh mắt nhẹ nhàng thu liễm, từ lúc đầu đến giờ chưa phát ra lời nói nào. Nhưng khi nghe Lãnh Chúa Leonardo nói về viện quân của quân đội Hoàng Gia của tộc Người Mèo Khajit đang lãnh đạo hiện tại là tộc người Sư Tử, được gia tộc chiến binh Hổ Đầu Nhân phụng sự, cũng lắc đầu chán nản, toát lên sự bất mãn và thù địch rõ ràng qua ánh mắt, nghiến răng mà nói:
- Lãnh chúa đại nhân, ngài đã quên vì sao gia tộc chúng ta phải dời đến vùng biên giới này hay sao, chẳng phải Hoàng Gia bọn họ chán ghét muốn đẩy gia tộc chúng ta vào đường cùng hay sao. Thay vì nhờ vào Hoàng Gia, thần nghĩ chi bằng dựa vào chính sức của mình.

Alonso Francesco, con trai cả của Leonardo cũng bực bội mà phát tiết:
- Cha, chẳng lẽ chúng ta phải chịu sự áp bức từ Hoàng Gia mãi hay sao, cũng bởi bọn chúng mà mẫu thân và nhị nương ngài ấy mới... Kể cả gia tộc mẫu thân của Fernando cũng bị tận diệt đó sao.?

Alonso nói chưa hết câu mà đã rưng rưng nước mắt, không nói được thành lời. Chuyện này phải kể lại từ mười lăm năm về trước. Leonardo có hai người vợ và một vị phối ngẫu sắp cưới nhà Scene, vì hâm mộ sắc đẹp tuyệt diệu phu nhân nhà Leonardo, mà Vua Felipe Đệ Tam mới bắt đi hai người kia về cung đình mà hưởng lạc.

Leonardo giận lắm, nhờ vào quân đội cấm vệ của gia tộc Scene do vị lão tướng Ferguson lãnh đạo tiến về cung cấm, hòng buộc vua Felipe Đệ Tam phải trả lại phu nhân cho mình. Kết quả quân cấm vệ bị quân Hổ Đầu Nhân tàn sát, gia tộc Scene bị kết án tử trong đó có vị phối ngẫu của hắn đồng thời là mẹ của Fernando hiện tại.

Còn Leonardo vì được hai người vợ xinh đẹp của mình năn nỉ và hứa sẽ bồi ấm giường cho tên Vua háo sắc kia, thì Leonardo mới được miễn tội chết, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Tài sản của gia tộc bị tich thu chỉ chừa lại một phần, đồng thời đầy đi đến vùng biên giới tộc Người Chim trấn thủ cho đến muôn đời. Đúng là ép người quá đáng, nhưng mà không hề có vị đại thần nào hay bá tước hay vị lãnh chúa nào đứng ra nói giúp cả.

Nghĩ về quá khứ nhục nhã, mối thù cướp vợ, tịch thu tài sản, ép bức đến phải đi trấn thủ biên giới. Từng là một thủ lĩnh Cấm vệ Quân muôn người kính ngưỡng vậy mà chỉ trong một đêm. Từ trên đỉnh cao của danh vọng rơi xuống tột cùng của vực thẩm. Quá chán nản, Leonardo de Francesco phất tay bảo mọi người yên lặng để hắn suy nghĩ thêm.

Mọi người thấy vậy cũng đành yên lặng một chút, không tiếp tục lớn tiếng bàn luận ảnh hưởng đến vị lãnh chúa Leonardo kia. Quá khứ đau thương, hồi ức cũng chỉ là những kỷ niệm. Hận thù sục sôi trong huyết quản nhưng khả năng lại không đủ lớn. Leonardo có thể tận cùng đồng quy vu tận với vua Felipe Đệ Tam, nhưng rồi hàng ngàn con dân tộc Báo Nhân thì sao. Đấy là đều dây dứt trong lòng Leonardo suốt mười lăm năm qua.

Nếu không vì gia tộc. Vì con dân của mình. Hắn đã sớm mang gươm đến để mà sòng phẳng với bọn Hổ Đầu Nhân, thoải mái chém giết tên Vua háo sắc Felipe Đệ Tam, đem vợ của hắn về, chấm dứt sự dày vò và chà đạp thể xác, đồng thời báo thù cho phối ngẫu của hắn. Nhưng hắn thực sự không đành lòng...

Đang chìm trong hỗn loạn suy nghĩ về quá khú, Fernando cùng với bộ tướng của mình là Lencos và Jackson vào trong thủ phủ. Fernando vận một bộ trường sam màu nâu sẵm, lưng đeo một khẩu súng Mas49 của quân đội Việt. Đây là hắn không tiếc vàng hỏi mua cho bằng được.

Lúc đầu thì Phạm Cự Lượng không đồng ý, vì đây là vũ khí trấn quốc của Đại Việt chưa có lệnh của Huỳnh Minh thì sao mà dám bán. Đấy là chưa kể, tội làm thất lạc vũ khí sẽ đối mức hình phạt vô cùng khủng khiếp, nặng nhất là khai trừ quân đội và tử hình, chưa hết gia đình sẽ phải chịu mức bồi thường gấp mười lần giá trị của khẩu súng và bị tịch thu hết gia sản. Đây chẳng khác nào là hình thức giết người không cần dùng đến dao.

Nhưng mà khi tin tức quay về hỏi ý kiến của Hoàng Gia, vậy mà được sự đồng ý của Huỳnh Minh, Bộ Tham Mưu cũng tán thành bán cho Fernando một cái ân tình. Thứ nhất là vì sau lưng con sông Gianh hay gọi là xứ Giant khu tự trị của tộc Thú Nhân mà Fernando di cư xuống. Đằng sau ấy chính là một vùng rộng lớn, nếu xứ Giant qui thuận hay là một vùng đệm cho Đại Việt thì có thể an ổn mà yên tâm ngủ cao kê gối. Một con đường khác, nếu muốn xâm nhập vào Đại Việt thì phải thông qua Bắc Hải tiến vào từ Quảng Ninh. Đây là vùng đất băng giá, biển động quanh năm lại đống băng thường xuyên, tàu thuyền rất khó di chuyển qua lại. Chỉ có con đường biển Tây Hải là vùng biển nước ấm, thuận lợi hơn, tiếp cận của biển sông Gianh, gặp ngay thành Gia Định mới có thể tiến vào lãnh thổ Đại Việt.

Nhưng hạm đội hải quân của Đại Việt hiện giờ không phải chỉ để trưng cho đẹp, với lợi thế vũ khí, thêm nữa là Đô Đốc Trần Quốc Tuấn không phải là người dễ dàng cho kẻ địch tấn công vào Thăng Long. Chính vì vậy, Bộ Tham Mưu và Bộ Nội Vụ phê duyệt bán giá ưu đãi cho Fernando với giá hữu nghị chỉ Chín Mươi Chín đồng vàng cho một khẩu Mas49. Một rương đạn gồm một nghìn năm trăm viên với giá bảy trăm bốn chín đồng vàng. Có thể tưởng tượng một đồng vàng bằng năm mươi quan. Chỉ hai đồng vàng thôi thì có thể sống xung túc thoải mái trong vòng một tháng mà không lo ăn mặc.

Có thể nói Huỳnh Minh cũng chẳng muốn bán, nhưng nhìn vào bản đồ thì ngoài Fernando ra hắn thật sự không mong sẽ có chiến tranh thêm với cả một đại lục Thú Nhân được. Tranh thủ kêu gọi đồng minh chiến lược, cũng là góp phần bảo vệ an toàn cho vùng đất phía Nam của Đại Việt. Huỳnh Minh cũng suy tính làm cách nào để gay ảnh hưởng của mình lên những quốc gia xung quanh. Chỉ có một cách sáng suốt duy nhất, đó là đứng ngoài các cuộc chiến, tranh thủ hỗn loạn mà làm giàu cho bản thân.

Quay lại hiện tại, Fernando bước vào trong với tư thế vội vả cùng những vũ khí tốn không ít gia sản, nói không quá gần như là toàn bộ tài sản hắn tích góp được, để xây dựng lãnh địa của mình, mới mua được Trăm khẩu Mas49 của Đại Việt, cùng với mười hòm đạn. Con số trên trời có thể tưởng tượng, lúc mà Hội Trưởng Thương Gia Việt là Trần Khánh Dư với vẻ mặt lưu luyến như là tốn công tốn sức mới lấy ra được số vũ khí này. Khiến cho Fernando muốn cắn nát cả môi để giữ bình tĩnh mà nở nụ cười thân thiện hòng cho giao dịch được thành công.

Fernando vội vã bước vào, với vẻ mặt bôn ba bụi bậm, nhưng lại tỏ ra vẻ vui mừng khi vào được thủ phủ nơi họp bàn của cha hắn là Leonardo cùng với các Bổ Chính và Đại Thần của gia tộc.:
- Cha, lần này con trở về, có một món quà lớn dành cho gia tộc. Số vũ khí này rất có ít cho lần bảo vệ biên giới của ta lần này...

Vừa đi đến cửa, Fernando không kèm nén được cảm xúc đã quên mất lễ tiết mà vội vàng nói vọng vào, cùng với tư thế vội vã vui mừng, đám hầu cận cũng lục đục mang theo số vũ khí và các hòm đạn nặng trĩu bước theo sau Fernando...

---