Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 62 - Bàn Bạc

Chương 62 - Bàn Bạc


Đoàn người ngoại giao của Tộc Báo Nhân mất hơn tám ngày, để đi từ xứ Catalonia đến thành Giant, vùng đất tự chủ của Fernando Francesco. Lúc này người hay tọa kỵ đều mệt mỏi, Fernando cho gọi Lencoz, dặn dò kỹ là đưa công văn đến Thành Gia Định.

Một tin tức bất ngờ hơn đó là, phía Tây Bắc gần thượng nguồn của sông Gianh lại mọc lên một thành trì đang xây dựng của người Việt. Điều này khiến cho Fernando Francesco có hơi ngoài ý muốn, cảm giác như có ai đó kề dao gần cổ của mình vậy.

Phải nói thành Giant cách Gia Định cũng chỉ có chưa đến trăm dặm về hướng Đông Nam, nơi con sông Gianh đổ ra biển. Lại đi ngược về phía Đông Bắc khoảng chừng năm mươi dặm chính là thành trì đang xây dựng của người Việt. Nếu như cả hai bên cùng hợp tác hoà bình, giao thương với nhau phát triển thì đúng là chuyện đáng mừng. Nhưng nếu một lời không hợp, cả hai phía Nam Bắc vượt sông giáp công. Một bên tấn công một bên bao vây chặn đường tiếp viện hay rút lui. Thành Giant chẳng khác nào toà thành chết, tựa như thiếu nữ đợi kẻ xấu đến chà đạp.

Fernando Francesco nhận được tin tức, không có nữa phần tức giận. Hay nói đúng hơn là hắn đang sợ hãi. Bởi hắn đã chứng kiến quá rõ ràng sức mạnh khi chiến đấu của quân Việt, thêm nữa là những món vũ khí với sức công phá kinh người. Hắn không muốn làm những tên Skaven thứ hai trước họng súng của quân Việt.
- Lencoz nhanh chóng mang thư này đến phủ thành chính Gia Định. Nhớ, phải hết sức khiêm tốn. Sống còn của cua gia tộc phụ thuộc vào bức thư này.

Nhận được thư tín, Lencoz cũng không có nữa phần sơ suất. Biết được mức độ quan trọng, cùng với nhìn thấy Bá Tước Ferguson đi cùng với chủ nhân của mình. Lencoz cũng hiểu đuợc mình cần phải làm gì. Ngay lập tức, đóng gói thư tín cẩn thận, thúc ngựa về phía thành Gia Định.

---

Thăng Long thành. Điện Cần Chánh, Hoàng Cung.

Chu Văn An lúc này cũng mang tâm tình hết sức vui vẻ đến trước mặt của Huỳnh Minh mà báo tin vui:
- Thưa bệ hạ, còn ba ngày nữa là đến kỳ tổng kết năm học đầu tiên của Đại Học Quốc Gia. Nhà trường có tổ chức buổi toibgr kết cuối năm đồng thời tổ chức văn nghệ do các học sinh tự biểu diễn. Rất mong bệ hạ có thể đến tham dự và nói vài lời động viên cho đám học sinh tốt nghiệp.

Huỳnh Minh cũng đang tham khảo một số văn bảng từ hai thành Nghệ An và Biên Hoà đang xây dựng, nghe tin tức của Chu Văn An cũng hết sức vui vẻ. Hai năm rồi, bây giờ mới thu lại được những mầm non mới. Công tác giáo dục đúng là rất cần thiết.

Quan nội thị từ bên ngoài mang theo thư tín vào trong bẩm báo với Huỳnh Minh.
- Bẩm bệ hạ, thành Gia Định có thư tín quan trọng cần thông báo ạ.

Huỳnh Minh cũng gật đầu ra lệnh:
- Được, mau đem ta xem. Không biết bên đó có việc gì gấp mà Nguyễn Xí lại gửi thư cho ta.

Nhận lấy bức thư, Huỳnh Minh đọc mọt hồi, cảm thấy rất hài lòng. Vẻ mặt cười cười vui vẻ hiện ra trên mặt. Hướng về tên quan nội thị lúc nãy mà nói
- Ngươi mau thông báo đến nhà Quốc Gia, ta có việc cần bàn bạc. Chuẩn bị xe cho ta cùng với Chu giáo sư cùng đi.

Tên quan nội thị là Nguyễn Dương người hầu thân cận từ lúc kinh thành Thăng Long được xây dựng, thì tên này đã là tổng quản cung đình rồi, mệt như chó chết, hôm nay không biết có chuyện gì hay không mà có quá nhiều chuyện sai vặt như thế. Đầu tháng cũng đâu có tạo nghiệp gì. Nhận lệnh từ Huỳnh Minh, Nguyễn Dương lập tức cho người chuẩn bị xe giá cho hoàng đế.

---

Nhà Quốc Gia.

Nơi các chính sách, phát kiến cũng như những quyết định được thông qua. Ảnh hưởng đến toàn cõi nước Việt. Lúc này Huỳnh Minh cùng với Chu Văn An đi đến phòng họp Nhà Quốc Gia. Nơi mọi người, các Bộ Trưởng và Cục Trưởng đều có mặt. Mắt thấy Huỳnh Minh đến, mọi người lập tức đứng dậy, tay phải đặt vào tim tay trái vòng qua lưng thể hiện nghi lễ quốc gia khi đón chào Huỳnh Minh.

Bước đến đầu bàn, nơi đặt chiếc ghế da nơi chủ vị, Huỳnh Minh cũng đứng lại thẳng người thể hiện một cái quốc lễ hướng về phía Đại Thần phía dưới. Màn chào hỏi xong, Huỳnh Minh ra hiệu, thể hiện sự cho phép mọi người ngồi xuống bắt đầu bàn việc. Sau Đó Huỳnh Minh lấy cái thư tín nhận được từ Nguyễn Xí. Đưa cho Thủ Tướng Phạm Tu rồi nói:
- Đây là thư của bọn người thú nhân bên phía soing Gianh, Thủ Tướng đọc xong cho ta biết nên làm thế nào là tốt nhất.

Phạm Tu tiếp nhận thư của Huỳnh Minh đọc xong lại hướng về phía Tinh Thiều, Nguyễn Trãi và Tô Hiến Thành. Sau đó mọi người đọc xong thì Phạm Tu mới nói:
- Bẩm bệ hạ, có thể nói đây là thứ mà Đại Việt ta đang cần.

Huỳnh Minh cũng biết ý tưởng về một vùng điệm phía sau phía Nam của Đại Việt là quan trọng như thế nào. Một quốc gia mạnh mẽ không phải là một quốc gia tự cô lập với thế giới, mà đó phải là một quốc gia có ảnh hưởng đến những quốc gia nhỏ hơn xung quanh. Và lá thư muốn bày tỏ mối quan hệ ngoại giao hữu hảo của gia tộc Francesco chính là thứ mà Đại Việt đang cần.

Huỳnh Minh nhìn sang Phạm Tu cũng toả ý vui mừng, nhưng hắn vẫn muốn nghe thêm những lợi ích mà Đại Việt có thể đạt được từ mối quan hệ hữu hảo này.
- Ta biết vùng đất phía Nam xem như là đầu ra cho các thương nhân của chúng ta có thể mở rộng buôn bán, ngoài ra đấy cũng là vùng điệm cho kế hoạch lâu dài của ta. Nhưng ta muốn nghe bộ Tham Mưu có kế hoạch gì thêm hay không.

Nguyễn Bỉnh Khiêm nghe Huỳnh Minh nói vậy cũng bắt đầu đưa ra những lý giải của mình.
- Bệ Hạ, kết minh với gia tộc Báo Nhân Francesco là đều cần thiết. Nhưng hiện tại chúng ta chưa biết quá nhiều về họ.
- Thêm nữa là bọn họ đang có chiến tranh ở biên giới, trong thư tín cũng nói là muốn mua thêm vũ khí của chúng ta. Nhưng thần thấy chúng ta chỉ nên đưa ra những loại vũ khí cá nhân là chủ yếu, hay Liên Châu Chiến Xa là được. Những loại vũ khí sát thương như M249 hay Gatling Gun là không nên.
- Nếu được, thần xin bệ hạ nên cử phái đoàn ngoại giao đến gặp gia chủ của tộc Francesco, đến khi hiểu rõ được tình hình của tộc Báo Nhân thì chúng ta sẽ nắm được nhiều lợi ít hơn về cho Đại Việt.

Huỳnh Minh im lặng một chút để suy tính những ý kiến của Nguyễn Bỉnh Khiêm. Đệ nhất quân sư quả thật không tầm thường. Hiểu rõ bản chất của sự việc thì mới có thể đưa ra đối sách ứng phó tương đương. Ý nghĩa có thể hiểu như vậy, Huỳnh Minh không khỏi tán thưởng, những món vũ khí sát thương cao Huỳnh Minh cũng chưa muốn bán, trừ khi có sản phẩm thay thế thì mới nói chuyện. Hắn không muốn quân dân Đại Việt phải chịu trả giá vì những quyết định sai lầm của Mình khi buôn bán vũ khí như Mẽo quốc ở phương Tây. Cứ lâu lâu lại có nổ súng thảm sát, hay khủng bố.

Chưa đợi Huỳnh Minh nói tiếp. Tô Hiến Thành cũng nói lên ý nghĩ của mình:
- Bẩm bệ hạ, thần cũng tán thành với ý kiến của hai vị Thủ Tướng Phạm Tu và Thứ Trưởng Nguyễn Bỉnh Khiêm đây. Nhưng thần cũng có một kế hoạch rất mong bệ hạ và các vị Bộ Trưởng suy xét.
- Hiện tại biên giới tộc Báo Nhân đang có chiến tranh. Nếu như ta bán cho tộc Báo Nhân một cái ân tình, thì sau này sẽ có lúc dùng đến. Cổ nhân có nói Cứu vật thì vật sẽ trả ơn, cứu người thì người sẽ tạc lòng.
- Thiết nghĩ không cần phải làm gì nhiều, chúng ta chỉ hổ trợ lương thực, một ích lựu đạn, khí giới cầm tay như Mas49. Như vậy cũng rất có lợi cho quan hệ hữu hảo.

Huỳnh Minh cũng không phản đối, Hắn thực sự muốn thiết lập một quốc gia vệ tinh phía sau Đại Việt. Mà muốn làm như vậy thì phải có sức mạnh về quân sự hay sức mạnh về mặt kinh tế, tiềm lực quốc gia phải được các nước lân cận công nhận. Giống như những cường quốc hiện đại trên thế giới áp dụng. Chẳng hạn như Mẽo quốc có cả một tổ chức quân sự dưới quyền, hay Hùng quốc có cả một khối liên hiệp các quốc gia nông dân hay sao. Vị thế của Đại Việt sau khi chiến thắng quân Skaven đã đủ nói lên điều đó. Chỉ là chưa hiện ra quá rõ ràng và Huỳnh Minh cũng chưa tìm hiểu sâu vào những quốc gia trên thế giới hiện tại mà thôi.