Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 65 - Dạ Yến

Chương 65 - Dạ Yến


Lúc tiễn hai người Pháp Hải và Phạm Tu ra khỏi nhà khách, Fernando hỏi thăm Pháp Hải một chút:
- Pháp Hải đại nhân, không biết hôm nay là dịp gì, mà Hoàng Đế bệ hạ lại thiết yến chiêu đãi vậy?

Pháp Hải cũng không ngần ngại mà trả lời, không quên kèm theo một nụ cười tươi tắn:
- Nam Tước đại nhân khách khí, chỉ là hôm nay ngày Hoàng Tử của chúng ta vừa tròn đầy tháng, nên bệ hạ vui vẻ thiết đãi quần thần. Bá Tước và Nam Tước đại nhân đây thật đến ngoại giao rất đúng dịp.
- Bệ hạ ta nói, đây đúng là điềm tốt, hy vọng lần đi sứ này của các ngài sẽ xây dựng lên mối hưu hảo tốt đẹp cho hai nước.

Ferguson cũng tranh vào nói thêm một câu:
- Như vậy thì tốt quá, đa tạ đại nhân đã cho chúng ta biết, chúng ta sẽ chuẩn bị thật tốt cho buổi tiệc tối nay.

Pháp Hải vui vẻ trả lời:
- Được như vậy thì tốt, các ngài chuẩn bị đi nhé, một canh giờ sau sẽ có người đến đón hai vị vào cung.

Fernando gật đầu nói:
- Đa tạ đại nhân, ngài đi thong thả, Thủ Tướng đại nhân đi thong thả.

-----

Tiễn hai người Pháp Hải và Phạm Tu rời đi, Fernando quay sang nói với Ferguson:
- Ông ngoại, buổi tiệc do Hoàng Đế tổ chức, chúng ta có nên tặng quà gì không đây. Thật là sơ sót, ta không có mang theo thứ gì quí giá.

Ferguson cũng cảm thấy có chút vội vã, sờ xoạng khắp người mình tìm kiếm thứ gì đó, chợt nhớ ra một thứ. Quay sang nói lại với Fernando:
- Haha, việc này cứ để ngoại công lo. Món quà này chắc chắn Hoàng Đế Đại Việt sẽ thích.

----

Lúc này khắp nơi trong Hoàng Cung đều thắp lên đèn lòng đỏ, bọn cung nữ và thái giám bận tối tâm mày mặt, lo chuẩn bị mọi thứ trang trí chu toàn. Đám ngự trù cũng không rãnh chút nào, phải nấu những món ăn theo yêu cầu của Huỳnh Minh.

Buổi sáng, đã được Huỳnh Minh khấn vái tổ tiên, tạ lễ trời đất, mâm lễ cúng kiến cũng đã được hoàn tất. Đến chiều tối mới thiết đãi triều thần theo nghi thức của Hoàng Gia.

Ngọc Dung hôm nay vận lên bộ áo dài nhật bình màu vàng viền hoạ tiết hoa văn lạc hồng, vừa tôn lên vóc dáng thướt tha của nàng nhưng lại toát lên vẻ đẹp quí phái của một hoàng hậu. Huỳnh Mình thấy nàng vận chiếc áo này, cũng tấm tắc lắm mà khen ngợi:
- Hây da, hoàng hậu của ta đã là mẹ có một nhi tử rồi, mà vẫn đẹp thật. Như thế này mãi thì ước mong ba ngàn giai nhân hậu cung chắc không có cửa rồi.

Ngọc Dung nhìn lại Huỳnh Minh, hôm nay hắn ta lại bận một bộ áo tấc cổ cao, ghim nút bên vai phải màu vàng nhạt trơn. Đầu đội chiếc tấc, tóc tai được cắt ngắn gọn gàng, giơng mặt sáng láng góc cạnh đặc trưng của nam nhân. Đôi môi ý vệt với nụ cười có như không, nàng càng nhìn càng muốn đánh cho một trận. Nếu không phải chồng của nàng là hoàng đế một nước thì cái tên thư sinh trói gà không chặt, miệng lưỡi lẽo mép của đàn ông thì chắc gì nàng đã để yên.:
- Chàng thôi đi, đám người hầu nghe được thì sao. Thiếp đã là mẹ rồi, sao mà xinh xắn bằng những cô tiểu thư thục nữ cho mà được.
- Mà chàng thử xem, ba ngàn giai nhân, không bị hút sạch mơi lạ, mà để xem chàng có phúc để hưởng không đã.

Nói xong đoạn, Ngọc Dung nhìn xuống phần bộ hạ của Huỳnh Minh. Cảm nhận được ánh mắt sát khí, Huỳnh Minh cảm thấy lạnh lẽo phần mềm dưới hai chân. Mắt nhìn thấy Ngọc Dung nàng chăm chăm vào mình phần dưới thắt lưng, rùng mình một cái cười khổ giải bày với sư tử. À nương tử nhà mình:
- Nào có, nào coa, nàng có cho ta mười cái lá gan. Ta cũng không dám mà. Huỳnh Minh ta là ai, là vua của Đại Việt, thương dân như con, yêu vợ như mẹ hiền. Làm sao ta dám chứ. Hihi

Ngọc Dung nghe Huỳnh Minh nói đến đoạn, tức phùng má lên, xoắn tay áo mà đến gần hong của Huỳnh Minh vận một cái thật mạnh.
- Minh à, chàng nói cái gì, yêu vợ như mẹ hiền hả..???

Tiếng la hét thất thanh của Huỳnh Minh truyền đến khắp hành cung, đám cung nữ nội quan cũng không dám mà làm phiền. Chỉ biết nén cười mà tiếp tục công việc của mình. Bởi Hoàng Đế mang danh sợ vợ đã thành tiếng, lời đồn có khi đã ra khỏi Thăng Long mà truyền đến nhân gian. Đầu năm nay nhà nào mới cưới gã, mà lão chồng dám bặt lại vợ thì coi chừng. Hoàng Đế còn không dám bật lại vợ, ngươi lại dám, muốn chán sống rồi sao..

---

Giờ lành đã điểm, Hoàng Cung lúc này điện Thái Hoà là nơi đón tiếp chiêu đãi bá quan văn võ đại thần, những bộ trưởng và thứ trưởng trong bộ máy nội các và chính phủ của Huỳnh Minh. Ngoài ra còn có một số sứ đoàn ngoại giao và thương nhân đến từ vùng đất của Tiên Nhân và tộc Người Lùn, kể cả sứ đoàn ngoại giao của gia tộc Báo Nhân nhà Francesco.

Mọi người tề tụ đông đủ, đang lúc trò chuyện náo nhiệt, bàn luận về sự xa hoa mang đậm nét cổ kính của kinh thành Thăng Long, cũng như sự hiện diện có mặt của vô số những tai to mặt lớn trong chính phủ của Đại Việt. Đang lúc mọi người đang huyên náo bàn luận trò chuyện, thì tiếng vang the thé của tên Nguyễn Dương cất lên.:
- HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG, HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ GIÁ LÂM...

Mọi người nghe thấy thì những quan đại thần, thứ trưởng bộ trưởng của Đại Việt hướng về nơi chủ toạ, đã được đóng lại một tấm rèm mỏng mà hô lớn, hai tây chấp lại khom người một chút mà hành lễ. Đám thương gia ngoại bang, và những sứ đoàn cũng làm theo, nhập gia thì tùy tục.:
- Hoàng Hậu nương nương cát tường, Hoàng Đế bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Sau khi đợi Ngọc Dung ngồi xuống ghế, Huỳnh Minh cũng an toạ vị trí của mình, sau đó mới hô lớn:
- Chúng aid khanh bình thân, chư vị khách quí không cần đa lễ.

Đám quan lại đại thần bái tạ ơn xong cũng ngồi đến vị trí của mình. Lúc này Huỳnh Minh mới mở lời nói chuyện, tuyên bố lý do.
- Hôm nay là ngày Hoàng Tử Huy tròn một tháng tuổi. Đây chính là phúc khí tổ tiên phù trợ cho Đại Việt ta. Trẫm thiết đãi yến tiệc này, để chúng ái khung vui với cái vui của trẫm, cùng chúc phúc cho Hoàng Tử của Đại Việt. Nào, Cùng ta nâng ly.

Đám người phía dưới nhao nhao nâng lên rượu đã được rót đầy trước mặt. Uống cạn một hơi, đám người bắt đầu nâng lên những phần quà quí giá, đa phần là đám thương nhân đưa lên quà tặng mà thôi. Nào là đặc sản của Tiên Nhân, vải vóc ngọc cầm tơ lụa thượng hạng, thổ sản quý giá. Vật phẩm nào cũng trên dưới ngàn vàng khó.mua, chỉ là những người có danh phận đặc biệt mới có thể chạm tới. Đám thương nhân này một là muốn tranh thủ hoà nhập vào thị trường Đại Việt, hai là muốn mở rộng đại bản danh thị trường buôn bán mà thôi.

Thấy mọi người cũng mạnh miệng dâng lên lễ vật, chỉ có nội quan Nguyễn Dương thụ nhận mà thôi, còn sắc mặt Hoàng Đế thế nào thì không ai biết cả. Lúc này Ferguson Scene mới bước ra dâng lên một hộp gỗ màu nâu sậm được khoá lại cẩn thận. Nguyễn Dương cũng hiếu kỳ mà hỏi:
- Đại sứ đại nhân, có thể giới thiệu bảo vật trong này một chút, cho bệ hạ hiểu rõ vật phẩm bên trong là gì hay không.?

Ferguson không tỏ vẻ, gương mặt báo đen vẫn không chút hiển lộ, chậm rãi nói:
- Tất nhiên là được.
- Kính chào bệ hạ, vật phẩm trong đây có nguồn gốc từ lâu đời, niên đại vào đầu thời kỳ mạt pháp, sau trận chiến tranh diệt pháp thì những viên đá như vật bên trong hộp gỗ đây là thứ mà các ma pháp sư tìm kiếm.

Nói đến đoạn này, có một tên tiên nhân hét lên:
- Bá tước Ferguson đại nhân, chẳng lẽ ngài nói, thứ bên trong hộp kia. Chính là Đá Ma Thuật.

Ferguson gật đầu, hướng về tên thương nhân tộc Tiên Nhân kia mà đáp:
- Đúng vậy, thưa Hoàng Đế bệ hạ, thứ thần dang tặng cho tiểu Hoàng Tử chính là Đá Ma Thuật. Hiện nay ma thuật đã không còn, nhưng công năng của Đá Ma Thuật vẫn còn một chút tác dụng, khi ở gần có thể tỉnh táo tinh thần, nhờ vậy mà sức khoẻ dồi dào, không nhiễm bệnh tật.

Huỳnh Minh cũng hết sức ngạc nhiên, thế giới này quả nhiên kỳ diệu. Ma thuật đã không còn, nhưng đá ma thuật cẫn có tác dụng nhất định. Nếu như tập hợp đủ nhiều, không biết có khôi phục lại được Ma Thuật hay không. Nhưng nhanh chóng Huỳnh Minh lập tức phủ định, bởi công nghệ là chân ái, ma thuật có mạnh cũng chỉ tập hợp những cá nhân nhỏ lẻ, sức mạnh đoàn kết của dân tộc mới là hướng đi đúng. Với lại, mình am hiểu cái gì, thì nên tập trung vào thứ đó, tìm kiếm một thứ đã mất trong quá khứ để tái quật khởi trong tương lai, quả thực là chuyện hoang đường viễn vong.

Huỳnh Minh mở miệng nói:
- Món quà của Bá Tước Ferguson đây, trẫm rất thích. Ta cũng mong rằng hợp tác giữa Đại Việt và Gia Tộc của ngài sẽ phát triển thịnh vượng.
- Nào, vì món quà của ngài Bá Tước, chúng ta cạn ly nào.

Huỳnh Minh thể hiện sự thiện chí, cho Ferguson đủ mặt mũi trước mặt các chủng tộc khác. Điều này làm cho Ferguson loại bỏ đi những suy nghĩ đáng ngờ. Đồng thời cũng là lúc, cánh tay của những thương nhân Đại Việt mở ra công phu sư tử ngoạm. Buổi dạ tiệc kéo dài đến khuya, mọi người ăn uống thoả thích, còn có những vũ công Đại Việt thi triển tài nghệ, mãi đến gần mười giờ đêm mới tiễn khách.