Chương 66 - Lễ Tổng Kết
Sáng sớm tinh sương, không khí lạnh của mùa đông cũng dần tan biến mất, thay vào đó là tiếng chim kêu rả rít, hơi nắng ấm áp cũng dần lan toả qua từng con phố lớn hay là hẻm nhỏ của đại kinh thành Thăng Long. Là buổi sáng của tháng ba, nhưng không phải vì như vậy mà không khí oi bức, chỉ là chút nắng xuân vẫn còn ấm áp lan toả mà thôi.
Cảnh vật nhẹ nhàng thư thái là như vậy. Huỳnh Minh sau một đêm thiết kế lại bản vẽ của nhà máy thủy điện. Thêm vào đó là bản vẽ của pin trữ năng lượng. Mục tiêu kế tiếp của Huỳnh Minh đó chính là sản xuất ra điện năng, chỉ cần có điện, năng lượng sẽ được vận hành. Khi có được nguồn năng lượng ổn định thì những công trình hạng mục từ sản xuất công nghiệp, cho đến đời sống xã hội sẽ được đưa vào áp dụng. Cơ cấu sản xuất cũng như tỷ lệ cung ứng nguyên vật liệu đầu vào sẽ rẻ hơn rất nhiều so với hiện tại, mặc dù động cơ thủy lực cũng không tốn bao nhiêu tiền của nhưng công tác bảo trì vận hành lại quá phức tạp.
Thêm một vấn đề nữa, đó chính là lại quá thụ động phụ thuộc vào thiên nhiên, lại rất dễ hư hỏng do phải chịu sức ép từ thủy năng, cũng như sự xói mòn của nước, nếu như so sánh với điện năng. Huỳnh Minh cũng không muốn, vào một ngày đẹp trời, thời tiết lại hanh khô, con sông con suối hay các dòng kênh đều khô cạn, thì những cổ máy thủy lực xem như vứt xó ở đầu đường, mặc cho ánh nắng thiêu đốt. Hậu quả thật khó mà tưởng tượng.
Vấn đề quan trọng thứ hai đó chính là giao thông, động vật kéo thực sự là quá chậm chạp đi, mặc dù đã được bổ sung một lượng lớn thú kéo xe từ những con khủng long độc giác hay thạch mao. Tất cả đều được thu mua từ đám danh nhân người Thằn Lằn, cho đến những con Bằng Sư (đầu chim thân sư tử) từ thương nhân tộc Tiên và cuối cùng là ngựa tự thân sản xuất.
Loài vật tuy có sức kéo, nhưng không thể nào hoạt động liên tục, thêm nữa là công tác dọn phân đường phố và quản lý hết sức khó khăn và tốn thời gian. Thây thế cái đám động vật này chỉ bằng những chiếc xe có động cơ là đủ, vừa nhanh, vận tải lại nhiều, chi phí bão dưỡng chăm sóc cũng không đáng kể. Đấy cũng chính là nguyên do, Huỳnh Minh bắt buộc phải thiết kế và phát triển cho bằng được phương tiện giao thông, vận tải.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ gió đông là bắt đầu vận hành. Khi nào nhà máy Thủy Điện trên con sông Đà bắt đầu hoạt động thì cũng là lúc, bộ mặt khác của Đại Việt sẽ được phát triển theo đúng kế hoạch. Bước đầu kế hoạch phát triển năm năm từ năm Hoàng Đế thứ hai cho đến năm thứ bảy, đưa Đại Việt vào thời kỳ công nghiệp nặng xem như thành công.
Lúc này, Nguyễn Dương cũng một đầu mang đám cung nhân đến bên ngoài phòng, gõ cửa vài tiếng rồi tâu.:
- Bẩm bệ hạ, thời gian cũng sắp đến, cho phép chúng thần được vào thay y phục cho người.
Huỳnh Minh vẻ mặt mệt mỏi sau một đêm tiệc tẻ nhạt, hắn đi về sớm rồi bắt đầu nghiên cứu, liếc nhìn quả lắc chiếc đồng hồ dây đeo trên bàn, Huỳnh Minh nói:
- Đã đến giờ rồi sao, được, các ngươi vào đi.
-----
Quảng trường, của trường Đại Học Quốc Gia.
Quảng trường được thiết kế như một sân vân động phức hợp, trung tâm là mảng cỏ xanh um hình chữ nhật, là nơi huấn luyện thể chất, đội hình đội ngũ, cũng như là nơi tổ chức các hạng mục dã ngoại, trò chơi thể thao như bóng đá, hay nhảy cao. Bên ngoài sân cỏ là đoạn đường pitch hình bầu dục màu đỏ thẳm được kẻ sọc trắng. Xung quang là khán đài với sức chứa mười lăm ngàn người. Khu vực trung tâm chính là đài khách quý, bây giờ là đầy đủ, chỉ còn mỗi chiếc ghế trang trọng nhất được nhường lại cho nhân vật đặc biệt.
Khách mời cùng với chư vị phụ huynh người nhà của các sinh viên, cũng đã tụ tập đông đủ trên hành lang khán đài, bên cạnh đó là đông đảo học sinh khoá dưới đến tham dự buổi lễ tổng kết. Hôm nay là khoá sinh viên năm ba tốt nghiệp, cũng là buổi lễ tổng kết đầu tiên của trường. Đám học sinh và phụ huynh bên dưới náo nức vô cùng, không phải vì hết một khoá học mà là vì... Ngày hôm nay Hoàng Đế bệ hạ cũng sẽ góp mặt trong buổi lễ này, từ đầu công tác an ninh của trường đã được thay thế bởi Cấm Vệ Hoàng Gia.
Không khí uy nghiêm của đám quân nhân chuyên nghiệp, quần áo xanh rêu đặc trưng của quân đội Hoàng Gia, điểm khác biệt duy nhất giữa Lục Quân và Cấm Quân đó chính là áo của Cấm Vệ Quân sẽ được đính thêm một đường kẻ vàng viền đỏ rộng ba phân trên cánh tay phải của áo, ghi một dòng chữ viền đen trên nên vàng "Cấm Quân", tất cả được trang bị tinh nguyên. Chỉ như vậy thôi cũng toát lên bá khí sát phạt, mà người thường không thể nào sánh bằng.
Giờ lành đã điểm đúng 8 giờ, một chiếc xe ngựa do hai người chiến sĩ Cấm Vệ quân điều khiển, được trang trí hết sức trang trọng từ từ kéo đến bởi bốn con Kim Bằng Sư. Chiếc xe được thiết kế giống như một toà phủ di động thì đúng hơn, chiều dài năm mét chiều ngang cũng hai mét, bên trên nóc là một chóp đặc trưng của những nóc nhà người Việt, xung quanh bốn góc là bốn đầu rồng nhô ra ngậm châu được đính kèm thêm một cái kết màu đỏ.
Phía sau là nhóm giáp sĩ mười tám, thân cưỡi những con Bằng Sư, trên người lại được trang bị tận răng, từ súng K98 được lắp sáng lươi lê mạ vàng, đầu kiếm Damascus có hình sư tử được chế tác tinh xảo vắt chéo trên hong. Ai nấy cũng trong vô cùng lực lưỡng gương mặt lại sáng lạng pha lẫn chút ngâm đen của gió sương, chiều cao từ thước tám trở lên.
Đoàn xe dừng lại tai chổ đài danh dự. Chu Văn An bắt đầu ra hiệu cho cấp dưới hô lớn, âm thanh được phát lên từ loa phóng đại vang lên:
- Hoàng Đế Vương Quốc Đại Việt giá lâm, xin mời chư vị khách quý cùng toàn thể phụ huynh và sinh viên đứng dậy làm lễ chào cờ.
Lời nói của người kia vừa dứt, Huỳnh Minh vận một bộ trang phục của quân nhân màu xanh rêu, bên ngoài được khoác lên một cái áo choàng măng tô có đính thêm hình hai đầu rồng, đầu đội mũ kepi lưỡi trai màu xanh. Vừa toát lên vẻ đẹp của người quân nhân, lại ẩn hiện ra dáng vẻ uy soái của một nhân.
Chậm rãi bước xuống xe, tiểu đội quân Cấm Vệ nhanh chóng chạy đến chia ra làm hai hàng danh dự đối diện nhau, súng được kê cao qua đầu, hai đầu mũi lê chạm vào nhau. Huỳnh Minh đi đến đâu thì mũi lê hạ đến đấy, mãi cho đến khi cách cột cờ năm mét thì dừng lại, nơi có bộ trưởng Quốc Phòng Phạm Cự Lạng, Thủ Tướng Phạm Tu, Giáo Sư kiêm hiệu trưởng Chu Văn An cũng với những giáo viên khác đã đợi sẵn.
Mắt thấy Huỳnh Minh vừa đến, mọi người điều chỉnh lại tư thế nghiêm trang, bắt đầu tư thế nghiêm chào quân đội. Tay phải nắm hờ, quay đầu hổ khẩu đặt lên tim, tay trái vắt sau lưng. Huỳnh Minh cũng để lại mọi cái quân lễ, gật đầu ra hiệu cho Chu Văn An bắt đầu buổi lễ.
Hiểu được phải làm gì, vị giám thị cầm loa phóng đại tiếp tục công việc của mình.
- Mọi người chú ý, toàn thể hướng về quốc kỳ.
- CHÀO CỜ... Ờ... CHÀO... QUỐC CA...!!!
Tiếng nói ngắn gọn, lời lẽ dứt khoác. Đội đánh nhạc bắt đầu công việc của mình. Từng giai điệu hùng tráng của Quốc Ca bắt đầu được xướng lên. Hai vị sinh viên danh dự may mắn được kéo cờ trong buổi lễ bắt đầu hành động thuần thục theo nhịp của tiếng nhạc như đã luyện tập từ trước rất nhiều lần, nhầm tránh cho sự sai xót.
"Dòng máu chảy trong tim Lạc Hồng,
Đất Tổ Thăng Long ở phía sau.
Dù chong gai đá bền, dù ngăn núi cách sông,
Dù cho ngàn vạn quân thù, cũng sẽ khuất phục dưới chúng ta
Thà hy sinh xác này, nguyện cống hiến núi sông, đắp lên đất mẹ quê hương.
Dòng máu chảy trong tim Lạc Hồng, tô thắm cho quốc kỳ chúng ta.
Thà hy sinh xác này, quyết giữ vững đất mẹ quê hương.
Người Việt ta con cháu Lạc Hồng, quyết giữ vững đất mẹ Thăng Long."
Lời bài hát vừa kết thúc, giai điệu cuối cùng cũng vừa ngưng, cũng là lúc lá cờ nền đỏ sao vàng tung bay trên quảng trường của Đại Học Quốc Gia. Hình ảnh lá cờ hiên ngang bay phất phớ trong gió, khiến cho những người dân Đại Việt có mặt hết sức tự hào, tráng khí của một quốc gia, tình yêu thiêng liêng với đất nước đâu phải chỉ nói bằng lời là có thể diễn tả hết.
Đám người khách quí của những chủng tộc khác, tham dự buổi lễ ngày hôm nay cũng hết sức e thẹn. Tự hào là cái gì đó thượng đẳng bây giờ đã bị chà đạp một cách sạch sẽ, văn hoá của người Việt, lời ca trong bài Quốc Ca kia lại hào hùng đến thế. Quốc gia, chủng tộc của mình cũng chỉ đến thế. Đại Việt đúng là một con rồng ẩn mình đang dần dần cất tiếng ngâm để bay lên trời cao.
Lời bài hát vừa dứt, giám thị cũng thông qua loa phóng đại hô dừng lại tư thế nghiêm trang. Lúc này Chu Văn An bắt đầu lên bục sân khấu phát biểu. Nào là phần giới thiệu những bên tham gia, sau đó là bài giải trình mẫu đúng chuẩn, nào là nêu cao tinh thần học hỏi, vì lợi ích của quốc gia của dân tộc phụng sự cho sự nghiệp vĩ đại của Hoàng Đế chúng ta (rất đúng là bài văn vỗ mông ngựa) rồi nào là thừa hưởng tinh thần tốt đẹp tôn sư trọng đạo uống nước nhớ nguồn của dân tộc. Pla Pla. Sau đó là bắt đầu nhường lại sân khấu cho Huỳnh Minh lên nói đôi lời động viên sinh viên học sinh.../
----