Chương 64 - Đón Tiếp Đại Sứ

Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 64 - Đón Tiếp Đại Sứ

Chương 64 - Đón Tiếp Đại Sứ



Ngồi bên trong xe ngựa, Fernando Francesco có vẻ bình thản, dường như cảnh vật của Đại Việt đã quá quen thuộc rồi. Nhưng đối với Ferguson Scene thì lại khác, đây pà lần đầu Ferguson thấy được một thành phố hoa lệ và văn minh như vậy. Thậm chí ngay cả chủng tộc cao ngạo Tiên Nhân cũng chưa chắc sánh bằng. Nếu như thiếu, duy chỉ thiếu khí tức sinh sôi của dòng năng lượng thần bí sinh mệnh lực được bao phủ bởi cánh rừng bao la vô tận trên đại lục Elvios che phủ mà thôi.

Nhịn không được nữa, cảm giác hiếu kỳ và cảm thán không thôi, điều này lại khiến cho Ferguson cảm thấy e dè hơn, tiềm lực sức mạnh của Đại Việt quả thật không tầm thường. Là một lão đầu chấp chính sự vụ dân chính nhiều năm, Ferguson hiểu rất rõ phải có một hệ thống pháp luật nghiêm minh như thế nào, một ý thức hệ trong dân chúng phải vô cùng cao.

Để làm được điều này, thì chắc chắn dân trí của người Việt sẽ rất cao. Điều này thể hiện rất rõ qua cách thể hiện lời ăn tiếng nói, tác phong ăn mặc, dáng đi dáng đứng của người Việt nhẹ nhàng khoan thoai, lúc nào cũng nở nụ cười khi nói chuyện trao đổi với nhau.

Đây là điều mà mọi nhà lãnh đạo, vua chúa cai trị đều thèm khát. Đôi khi cũng có một số ngoại lệ, nếu như ngươi chỉ bận tâm đến giới cầm quyền, còn đám dân đen nô lệ phía dưới mặc dù tên gọi là không giống nhau. Nhưng như vậy thì đã sao, đều phục vụ cho giới cầm quyền tham lam, ra sức vơ vét. Thì dân chúng hay nô lệ có gì khác biệt.

Nhìn lại thành phố của mình, xứ Catalonia mang danh là thủ đô của gia tộc Báo Nhân, ấy vậy mà không khí âm u lạnh lẽo, thành phố tuy không đến mức dơ bẩn hôi thối, nhưng nếu so sánh với Đại Việt thì không khác gì cống rãnh. Dân chúng tiêu điều sơ sác, thiếu sức sống, những quầy hàng mua bán trao đổi cũng chỉ nhộn nhịp huyên náo gần khu vực phủ thành chủ mà thôi.

Giữa hai giống loài, hai thành phố có cần phải cách xa nhau như vậy hay không. Đấy là những suy nghĩ của Ferguson Scene. Lắc đầu ngao ngán, cảm thán mà thở dài:
- Xem ra, vùng đất này của Đại Việt quả thật không tầm thường, con người căng tràn sức sống, vui vẻ nói cười, đường xá rộng rãi thông thoáng sạch sẽ. Ngươi nhìn xem. Ngay cả thủ vệ tuần tra cũng toát lên vẻ khí thế uy nghiêm của quân lính Hoàng Gia. Nếu so sánh với chúng ta, chẳng khác nào ăn mày đi so với phú hộ.

Fernando Francesco cũng âm thầm gật đầu, quả thật từ khi tiếp xúc giao thương giữa Đại Việt. Hắn đã không còn quá bất ngờ nữa, thành phố Giant mặc dù không bằng Gia Định, nhưng nhờ vào sự giao thoa giữa hai nền văn hoá mà thành Giant cũng đã khác rất nhiều so với phần còn lại của gia tộc.:
- Ông ngoại cũng đừng tự trách, làm bạn với người Việt quả thực rất đáng để thử. Hơn nữa người Việt rất uy tín, hơn hẵn đám người ở đại lục Valtos chỉ biết làm lợi cho bản thân của mình. Mặc dù người Việt bán hàng không rẻ, nhưng chất lượng lại là hàng thượng phẩm.
- Tiêu biểu như lô súng vừa rồi, hơn hẳn cả súng của tộc Người Lùn. Ta còn nhớ tên Râu Xám kia bí bách đến mức muốn đập nát khẩu Điểu Thương trong tay mà. Haha.

Ferguson nghe thế cũng lấy làm kinh ngạc, người Lùn vậy mà không sánh bằng vũ khí của người Việt:
- Thật sự là như vậy, dãy núi đá của tộc Lùn Vacuum vậy mà không bằng luyện chế súng của người Việt.

Fernando Francesco chắc nịt khẳng định là như vậy. Hai người vừa ngắm đường xá của Đại Việt vừa thảo luận thêm những thứ cần phải đạt được trong lần đi sứ lần này. Quan trọng hơn hết là phải mua được súng. Nếu kết liên minh với Đại Việt thành công, như vậy lần đi sứ này, xem như đại công cáo thành. Gia tộc sẽ có thêm một phần trợ giúp đánh bại quân xâm lược biên giới, đồng thời cũng cố thêm một chút thời gian thở dốc, khi bị Hoàng Gia vua Felipe Đệ Tam chèn ép.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đúng ba giờ chiều thì đoàn ngoại giao rốt cuộc cũng đến được khu nhà khách, nơi đón tiếp sứ đoàn ngoại giao. Xe ngựa vừa đi đến trước cửa thì dừng lại. Thảm đỏ được trải sẵn, hai bên là hai hàng binh sĩ danh dự được chọn lọc kỹ càng, từ vóc dáng cho đến khí chất, kẻ thường khó sánh bằng. Áo quân lễ trắng, quần âu trắng, đầu đội mũ kepi, tay đeo găng tay trắng, trên tay là khẩu K98 được gắn lưỡi lê dài gần năm mươi xen bóng láng như gương. Trên hong là thanh gươm Damascus với vỏ kiếm màu trắng ngà.


Phía cuối thảm đỏ là bục cờ, với hai thanh cột cờ cao năm mét, có bốn binh sĩ đứng đối xưng hai bên cột cờ. Hai lá cờ được mắc sẵn chuẩn bị đợi lệnh để mà kéo lên.

Đoàn Người Thú Nhân Ferguson và Fernando, được hai chiến sĩ mở cửa, vừa bước xuống xe đã phải kinh ngạc vô cùng, hết sức choáng ngợp với cách đón tiếp này. Phải nói là vô cùng long trọng, Ferguson nhận thấy dưới chân là tấm thảm màu đỏ thẳm còn thoang thoảng mùi hương lụa mới. Vội vàng chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn. Phía trước đối diện, là Bộ Trưởng ngoại giao Pháp Hải và Thủ Tướng Phạm Tu đi đến đón tiếp.

Pháp Hải với bộ trang phục trường sam màu đen, áo suite khoác ngoài màu đen được gài nút cẩn thận, đi cùng là Thủ Tướng Phạm Tu với bộ trang phục màu xanh rêu đậm chất quân nhân. Cả hai với gương mặt vui vẻ, nụ cười thân thiện nở trên môi bước đến gần chào đón Ferguson và Fernando. Pháp Hải thân là quan ngoại giao, nên đi trước Phạm Tu vài bước đón tiếp:
- Chào ngài Bá Tước đại nhân Ferguson Scene và Nam Tước Fernando Francesco. Ta là Pháp Hải, đại diện Vương Quốc Hoàng Gia Đại Việt đón tiếp các ngài. Đây là Thủ Tướng vương quốc của chúng ta, Thủ Tướng Phạm Tu.

Sau lời giới thiệu, Pháp Hải thiện chí đưa tay phải hướng về phía Ferguson bắt tay. Ferguson bâng khuâng một lúc, nhưng cũng đưa tay ra bắt lại với Pháp Hải. Một động tác mời đi đến trước cột cờ khảng chừng ba mét, thì dừng lại. Pháp Hải nở nụ cười thân thiện nói:
- Hoàng Đế bệ hạ rất coi trọng lần đi sứ ngoại giao này của Bá Tước đại nhân. Bệ hạ đặc biệt dành lễ nghi Hoàng Gia đón tiếp các vị, đây là lễ thượng cờ của chúng ta, có ý nghĩa nói lên sự tôn trọng và rất hoan nghênh gia tộc Báo Nhân Francesco các vị.

Ferguson cảm thấy vô cùng rung động, một quốc gia loài người sở hữu công nghệ vũ khí mạnh mẽ cường hãn, lại tỏ ra vẻ thân thiện đến như vậy. Chưa đợi Ferguson bình tĩnh, tiến hô của sĩ quan, quân lễ hô lớn:

- Chào Cờ... Chào

Binh sĩ mang quân trang chuyển đổi tư thế, hai bên hàng đưa mũi súng lên cao gốc bốn mươi lăm độ, hai mũi lê va chạm vào nhau. Quân nhạc bắt đầu cất tiếng đàn lên. Tiếng đàn hùng hồn của dân tộc Việt, được xướng lên một cách hào hùng mạnh mẽ, bốn tên binh sĩ quân lễ thượng cờ, chầm chậm kéo hai lá cờ lên cao theo nhịp của tiếng nhạc, quốc ca của Vương Quốc Hoàng Gia Đại Việt. Pháp Hải, Phạm Tu cùng với các quan chức ngoại giao đứng vào tư thế nghiêm trang. Tay phải đặt lên tim, tay trái vòng sau thắt lưng. Cùng hát theo tiếng nhạc quốc ca.

"Dòng máu chảy trong tim Lạc Hồng,
Đất Tổ Thăng Long ở phía sau.
Dù chong gai đá bền, dù ngăn núi cách sông,
Dù cho ngàn vạn quân thù, cũng sẽ khuất phục dưới chúng ta
Thà hy sinh xác này, nguyện cống hiến núi sông, đắp lên đất mẹ quê hương.
Dòng máu chảy trong tim Lạc Hồng, tô thắm cho quốc kỳ chúng ta.
Thà hy sinh xác này, quyết giữ vững đất mẹ quê hương.
Người Việt ta con cháu Lạc Hồng, quyết giữ vững đất mẹ Thăng Long."


Lời bài hát Quốc Ca vừa xướng lên kết thúc, cũng là hai lá cờ của Hoàng Gia Đại Việt, và Gia Tộc Francesco cũng được kéo lên cao, tung bay phấp phới ở giữa trời cao. Từng tiếng hào hùng trong lời bài hát đanh thép, được người người hoà ca, khiến cho Fernando và Ferguson không khỏi cảm thái, pha lẫn khiếp sợ. Một quốc gia có văn hoá mạnh mẽ, có thể hát ra được bài hát đầy chiều sâu, thể hiện khát vọng được sống và chiến thắng mọi kẻ thù như thế, thì không phải là một đất nước yếu hèn cho được.


Nghi lễ thượng cờ hoàn tất, Pháp Hải cùng với Phạm Tu mời Ferguson và Fernando vào trong, màn giao lưu chào hỏi qua loa vài lời, hỏi thăm sức khoẻ cho nhau thì hẹn ngày mai mới bàn chính sự. Vì muốn Đoàn ngoại giao của Báo Nhân nghỉ ngơi giữ sức khoẻ, đồng thời hẹn tham gia vào buổi lễ tổng kết cuối năm của Đại Học Quốc Gia. Điều này thì cõi lòng khó mà từ chối. Hơn nữa, trời cũng đã khuya, bên Hoàng Cung Hoàng Đế bệ hạ có đãi tiệc thiết yến cho đoàn ngoại giao, thưởng thức những món ngon của Đại Việt.