Chương 1:Thôn thạch thiết

Đại Anh Hùng

Chương 1:Thôn thạch thiết

Thôn thạch thiết, nằm ở gần ven sông Cửu long thuộc lãnh thổ của Triệu quốc. Nơi đây lại gần biên giới của Tề quốc nên thường xảy ra chiến tranh cướp bóc. Tề quốc vốn dã tâm lớn, đã nhiều lần dẫn đại quân xâm lược nhưng đều bị đại bại khi công phá thành Dương Châu. Ai cũng biết sở dĩ thành Dương Châu có thể cố thủ được công lớn thuộc về Dương gia. Dương gia có một vị tướng quân văn võ vô song tên là Dương Tự Minh.

Tháng mười hai là tháng lạnh nhất trong năm, khắp nơi đều phủ một lớp tuyết trắng xóa. Thỉnh thoảng lại có vài cơn gió xuân thôi qua khiến trăm hoa lê tuyết nở rộ. Ngàn dặm giang sơn Triệu Quốc là một mảnh sáng đêm. Đối với thường dân bá tánh mà nói đây là thời gian xum họp bên bếp lửa, hưởng sự ấm ấp của gia đình.

Thế nhưng tại thôn thạch thiết, một cảnh tượng hoang tàn đến mức đau lòng người. Khắp nới bị cướp phá, chém giết bừa bãi, xác chết ngổn ngang, xen lẫn những tiếng la hét. Dưới sự dẫn đầu của Tề Bắc Nhạn, đại quân của Tề quốc một lần nữa xâm lước Triệu quốc, toàn quân tiến về thành Dương Châu. Lúc này bên ngoài thôn thạch thiết khoảng ba dặm, một thiếu nữ tuyệt mỹ đang ôm một tiểu hài tử chỉ khoảng một năm tuổi trốn chạy khỏi sự truy đuổi của quân Tề. Khuôn mặt biểu hiện sự hốt hoảng nhưng cũng không thể che dấu được sự tuyệt sắc của nàng. Hai hàng nước mắt lăn dài càng làm cho người ta cảm thấy bi ai, thương thay cho số phận nàng nếu như bị quân Tề bắt được.

- Mau! lục soát mọi nơi, tìm con tiểu nha đầu đó bắt về cho ta, dám đâm bổn tướng một nhát. Hạ lệnh, ai bắt được ả sẽ được trọng thưởng. Đợi bổn tướng thưởng thức xong sẽ cho ả hầu hạ toàn quân.

Người nói là đại đội trưởng chư quân danh xưng Hoắc Tam, tướng tá mục mịch, bước chân nặng nề. Đôi mắt hắn tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào vết thương, miệng quát tháo.

Một tên tiểu đội trưởng vội vàng bẩm báo:

- Mong ngài bớt giận, thuộc hạ đã điều động hơn một ngàn quân lùng bắt, rất nhanh sẽ bắt được ả. Xin đại nhân hãy tạm thời nghỉ ngơi chờ tin vui.

Tên đại đội trưởng chỉ hừ nhẹ một cái rồi nhanh chóng đi chữa thương. Trong lòng hắn thầm chửi. Con tiện nữ, đợi ta bắt được ta sẽ cho sống không bằng chết".

Trời càng ngày càng lạnh khiến cho đứa bé trên tay thiếu nữ không ngừng khóc ré. Cô vội vã vỗ về đứa bé ôm nó vào trong lòng. Tiếp tục bước đi trong nền tuyết trắng xóa, phía sau không xa là tiếng đuổi tới của quân binh Tề quốc. Cô không biết phải làm sao, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên. Cha mẹ đã bị giết chết, cô cũng không muốn sống một mình nữa. Nếu như bị bắt lại, cô thà tự sát còn hơn bị làm nhục. Thế nhưng còn Phong nhi, phải làm sao bây giờ. Những giọt nước mắt cứ mãi lăn dài trên khuôn mặt hoàn hảo đầy bi thương. Cô nắm chắc con dao nhỏ trong tay, chỉ cần những tên lính bước đến gần, cô sẽ tự sát. Một lúc sau, một tiểu đội binh lính gồm 8 tên đã đuổi kịp và bao vây lấy cô.

- Ha ha, xem ra hôm nay vận may đến rồi. Ta sẽ xin Đại đội trưởng ban thưởng con nha đầu này cho chúng ta. Nhan sắc thật là tuyệt mỹ, không ngờ hôm nay ông đây lại có cơ hội thưởng thức loại cực phẩm thế này.

Tên đội trưởng ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm vào nàng. Ngay cả đứa bé trên tay hắn cũng chẳng thèm để ý.

- Đại ca, hay là chúng cứ thưởng thức rồi giết quách đi, đảm bảo đại đội trưởng tìm không ra đâu.

Thiếu nữ mặt trắng bệch, giọng run run nói:

- Các người... nếu dám lại gần...đây, ta... ta... sẽ... sẽ tự sát.

Một tên mập tròn cười lạnh rồi nói:

- Cô tưởng cô chết rồi bọn ta sẽ tha cho cô sao, haha chúng ta sẽ từng người chơi đùa cô em sau đó đem đứa trẻ trong tay cố xé xác cho bọn sói ăn. Khôn hồn thì đừng kháng cự, bọn ta...

Tên mập này còn chưa nói hết thì đã bị một đường kiếm quang xoẹt qua khiến đầu một nơi, thân một nơi. Máu nhuộm đỏ một mảng tuyết. Một thân ảnh bỗng chốc xuất hiện trước mặt bẩy tên lính còn lại. Một thiếu phụ thoạt nhìn còn rất trẻ, đoán trừng cũng chỉ hai mươi năm, thân mặc một bộ váy xanh giản dị nhưng lại rất có khí chất. Một loại tiên vận nhàn nhạt khiên cho ai gặp cũng sẽ nghĩ chắc chắn là một tiên nữ.

Một vài tên lính giật mình vì bọn chúng không nhìn ra được thủ đoạn giết người của đối phương. Thế nhưng vẫn có tên liều không sợ chết. Một tên lính vung thanh trường kiếm lên xông tới, miệng thì la hét:

- Dám giết người của chúng ta, con đàn bà thối tha, tưởng mình có tí võ quèn...

- Lũ súc sinh

Không đợi tên lính xông tới nói hết, Thiếu phụ áo xanh chỉ nói ba chữ rồi rút kiếm bắn ra đạo kiếm quang giết luôn tên vừa xông tới. Sau đó quát với những tên còn lại:

- Còn không mau cút cho ta?

Sáu tên còn lại lặng cả người, làm gì có loại giết người gọn gàng mà khó hiểu như thế này, kiếm còn chưa tới cổ thì đã bay đầu rồi. Ý nghĩ duy nhất lúc này của bọn chúng là đây tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Chạy, phải chạy. Sáu tên còn lại vội vàng vứt kiếm chạy bán sống bán chết.

Sau đó thiếu phụ áo xanh qoay sang hỏi cô gái:

- Cô tên gì?

Thiếu nữ lúc này mới bỡ ngỡ nhận ra mình đã được người thiếu phụ này cứu, cố đặt con dao xuống vội vàng quỳ và khấu đầu trước vị thiếu phụ này. Khấu đầu xong cô mới vội vàng đáp:

- Cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối, tiểu nữ tên Dương Quế Anh. Gia Đình tiểu nữ ở thôn thạch thiết, hai ngày trước quân Tề xâm lược, cha mẹ tiểu nữ đã bị giết, chỉ còn tiểu nữ và em trai. Đời này tiểu nữ nguyện làm trâu bò hầu hạ người để báo đáp tấm nhân tình này.

Lệ cứ rơi, ánh mắt cô tràn đầy cảm kích chân thành, cô biết nếu như hôm nay không có vị thiếu phụ này cứu giúp, cô có lẽ sống cũng không được mà chết cũng không xong.

Thiếu phụ mỉm cười rồi nói:

- Ta cũng chỉ là vô tình đi ngang qua thấy bất bình nên mới cứu giúp. Ta cũng không cần cô phải làm trâu bò, umm, có lẽ một đệ tử cũng không tệ. Cô hãy đưa tay ta kiểm tra một chút

Quế Anh không chút do dự đưa tay ra.

Người thiếu phụ bắt lấy tay Quế Anh xem xét. Khuôn mặt người thiếu phụ thoạt biến đổi từ vui mừng sang lo lắng rồi lại buồn bã. Nàng ta nhìn Quế Anh rồi nói:



- Thật không ngờ là Mộc linh căn thuần khiết. Con thật sự là rất hợp làm đồ đệ của ta. Chỉ là trong người con mắc một loại bệnh tên là Mộc tinh hư hóa. Theo ta được biết thì bệnh của con rất khó chữa, chỉ sợ rằng nơi đây không có ai có thể chữa được loại bệnh này. Nếu con muốn sống thì chỉ còn cách theo ta về bổn môn bằng không thì chỉ sợ khi con đủ mười tám tuổi thì... Haiz...

Nói đến đây người thiếu phụ lại thở dài.

Quế Anh ánh mắt khiếp sợ nhìn người thiếu Phụ. Năm nay cô mười bảy tuổi rồi, nói như vậy chẳng phải là năm sau cô sẽ... Cô thật sự không muốn chết, cô còn phải chăm sóc cho em trai. Cô không thể chết được... hơn nữa người này vừa rồi cứu cô, không có lí do gì để nói dối cô cả.

Thấy vậy người thiếu phụ lại nói:

- Có phải cứ ba năm một lần con sẽ bệnh nặng nằm liệt giường một lần và không thể nhúc nhích. Nếu ta đoán không nhầm thì đó chính là lúc Mộc tinh hư hóa phát tác ăn mòn sinh cơ của con để phát triển.

Nghe đến đây Quế Anh bật khóc, quả thực là đúng như vậy. Cứ ba năm một lần cô lại ốm liệt giường làm thân mẫu của cô lo lắng không ăn không ngủ. Đến đại phu cũng không biết vì sao.

Thấy vậy người thiếu phụ cũng vội vàng an ủi:

- Cũng không phải là vô phương cứu chữa, để ta kiểm tra đệ đệ của con xem sao.

Thiếu phụ áo xanh đưa tay bắt lấy tay đưa nhỏ, nhưng chưa kiểm tra thì đã thốt lên với vẻ vui sướng và không ngừng kích động.

- A, thật không ngờ là Băng diệp thảo, ha ha, chuyến đi này thật không tệ. Đợi ta thăng cấp lên Hóa Thần xem lão già họ Điền còn dám dương dương đắc ý hay không.

Nói xong người thiếu phụ vội lấy từ trong tay đứa bé một chiếc lá thoạt nhìn trong suốt, tỏa ra một ánh sáng xanh mờ nhạt cất vào trong túi áo. Sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay đứa bé và xem xét. Khuôn mặt người thiếu phụ thoạt biết đổi, kinh ngạc rồi lại trầm xuống, vẻ mặt thất vọng. Cô buồn bã nói:

- Trước khi nhận con làm đồ đệ, ta sẽ nói với con trước. Ta đến từ một nơi rất xa gọi là Đại lục Cửu Thiên. Chúng ta tới đây bằng một truyền tống trận. Cũng không biết ai tạo ra truyền tống trân này nhưng cứ 500 năm mới mở một lần, mỗi lần mở chỉ một tháng và chỉ có thế mang theo một người. Có tất cả ba truyền tống trận. Ta là một trong ba người đó. Chúng ta đến đây vốn để tìm linh thảo và khoáng thạch. Ngoài ra còn tìm đệ tử ưng ý rồi đưa về môn phái. Vừa hay tư chất của con lại rất tốt và thuần khiết còn linh căn của em con lại quá kém, Tạp linh căn cửu hệ, chỉ sợ có tu luyện cả đời cũng không có thành tựu.

Nói đến đây người thiếu phụ thấy khuôn mặt của Quế Anh đã đẫm lệ. Cô thật sự không muốn rời xa em mình. Cô nhìn người thiếu phụ với ánh mắt đầy van xin và cẩu khẩn, cô nói:

- Tiểu nữ thật sự không muốn xa em trai mình, tiểu nữ chỉ mong có thể được ở lại chăm lo cho em trai mình. Tiểu nữ đã mất phụ mẫu, em trai giờ là người thân duy nhất…

Người thiếu phụ suy ngẫm một lúc rồi nói:

- Ta cũng không trách con, nhưng con thử nghĩ xem, hoàn cảnh của con bây giờ chăm cho bản thân còn khó khăn huông chi thân cô thế độc lại chăm thêm cho một đứa bé mới sáu bảy tháng tuổi. Cuộc sống của hai người sẽ rất khó khăn và nhiều nguy hiểm… Hơn nữa bệnh của con không ai có thể chữa được ngoại trừ sư tôn của ta. Cho dù con không đi với ta, ở lại chỉ có con đường chết. Lúc đó em con sẽ...

Nói đến đây người thiếu phụ lại nhìn xa ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp:

- Nếu con tin tưởng, nhận ta làm sư phụ, ta sẽ tìm cho em con một nơi tốt để gửi gắm, em con sẽ không phải chịu khổ, hơn nữa con có thể tu luyện và học tập trận pháp, biết đâu có thể tìm đường khác quay lại nơi này. Ít nhất còn một tia hy vọng.

Quế anh suy ngẫm một hồi rồi ôm lấy đứa bé, hôn lên chán đứa bé một nụ hôn thật dịu dàng rồi mới qoay sang người thiếu phụ rồi nói:

- Người là ân nhân cứu mạng con và em trai con, mọi sự sắp xếp con xin nghe lời sư phụ.

Nghe Dương Quế Anh nói vậy, Người thiếu phụ tỏ vẻ rất vui mừng, cô rút trong túi áo ra một dây truyền có mặt ngọc rồi khắc chữ Dương lên sau đó đeo cho đứa bé. Tuy chiếc vòng là một pháp khí phòng ngự hạ phẩm, nhưng đối với người thường mà nói là một bảo vật rồi.

- Chiếc vòng này là một pháp khí phòng ngự, ta đã khắc lên đó một ít thần thức của ta, con sau này nếu có duyên con hãy căn cứ theo đó mà tìm lại em trai mình. Bọn quan binh đến rồi, chúng ta mau đi thôi.

Nói xong người thiếu phụ vội ôm Dương Quế Anh và đứa bé bước lên phi kiếm rồi vọt mất trong không gian đầy tuyết.



Lạc Hồng Tự

Tọa lạc ở phía nam của Triệu quốc, thuộc khu vực dãy núi Côn Sơn nổi tiếng với những núi non, rừng cây bát ngát và những khe suối. Tiết trời lất phất tuyết rơi mang theo những cơn gió lạnh nhẹ thổi qua khiến cho phong cảnh nơi đây mang chút đượm buồn. Lúc này trước cổng nội viện của Lạc Hồng Tự có hai cô gái nhan sắc tuyệt trần, thoạt nhìn tựa như tiên tử. Quế Anh vẫn ôm chặt lấy em trai mình dỗ dành đứa bé mỗi khi nó khóc.

- Hai vị nữ thí chủ xin dừng bước, nơi đây là nội viện của Lạc Hồng tự, quy định của bổn tự không cho phép nữ nhân vào nơi đây. Mong nhị vị thông cảm.

Một tiểu hòa thượng chắp tay đi tới phía trước vội nói.

Người thiếu phụ không nhiều lời với tiểu hòa thượng, Cô ôm lấy Dương Quế Anh sau đó dùng vân ảnh bộ vọt vào trong đại điện của Lạc Hồng tự từ lúc nào không ai hay.

- Tô Ngọc Phi ta muốn vào thì vào, ra thì ra ai làm gì được nào?

Một cao tăng của Lạc Hồng tự trong đại điện vội bước ra ngăn cản.

- Thí chủ thật quá ngạo mạn, quy tắc của bổn tự không cho phép nữ giới tiền vào nội viện. Nếu thí chủ đã cố chấp như vậy, bần tăng xin lãnh giáo cao chiêu.

Đoạn nói xong, vị cao tăng có pháp danh Vô Tịch đã tung ra một chưởng mang theo một bàn tay phật quang đánh về phía Tô Ngọc Phi. Không gian như nén lại bởi uy lực của chưởng pháp. Tất cả tăng nhân trong đại điện đều nín thở, không ngờ là đại lực kim cang chưởng của Vô Tịch sư thúc đã thành thục đến mức độ này. Chỉ sợ cao thủ cũng khó lòng chống đỡ. Chỉ có một mình Vô tịch là biết đòn này chỉ mang theo 5 thành công lực, bức quá chỉ đánh bay vị nữ thí chủ này ra khỏi đại điện. Nếu ông dùng toàn sức chỉ sợ vị nữ thí chủ kia sẽ thọ thương nghiêm trọng.

Tô Ngọc Phi cười lạnh, chân nguyên tích tụ trong lòng bàn tay, cô chỉ đưa tay phẩy nhẹ một cái, đạo chưởng pháp kia đã tan tành, biến mất trong không trung.

Tất cả tăng sư đều há hộc miệng ngạc nhiên, một sự im lặng phủ toàn bộ đại điện. Vô Tịch thực sự không ngờ lại có người có thể nhẹ nhàng chỉ bằng một cái phất tay có thể phá giải hoàn toàn Đại lực kim cang chưởng của ông cho dù chỉ là năm thành công lực. Lúc này ông mới biết mình đã xem nhẹ vị nữ thí chủ này rồi. Đang định xuất mười thành công lực phát chiêu thì một giọng nói đã vang lên trong đại điện. Một lão hòa thượng chạc sáu mươi tuổi phi cước bộ đến ngăn cản.

- Tịch sư đệ, hãy khoan, không được động thủ.

Người này chính là chủ trì của Lạc Hồng tự, pháp danh Ngộ Đạo. Lão quay đầu lại rồi chắp tay a di đà phật, sau đó nói:

- Bần tăng là chủ trì của tự, xin hỏi vị nữ thí chủ này vì sao vô duyên vô cớ xông vào bổn tự?

Thấy thái độ điềm tĩnh cùng ánh mắt hiền hòa từ bi của vị chủ trì, Tô Ngọc Phi gật gật đầu. Coi như là mục đích đã đạt được.

Ngọc Phi tiên tử gật đầu, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt vẻ hòa hoãn nàng nói:

- Quả không hổ danh là phong thái của một cao tăng. Tu vi cũng không tệ, không ngờ cũng sắp tiến vào Lăng Thiên

Ngộ Đạo bỗng giật mình, không ngờ vị nữ thí chủ này nhìn được tu vi của ông chỉ có điều lão không hiểu là ông chưa bao giờ nghe đến tu vi Lăng Thiên. Trước giờ ông chỉ biết cấp bậc tu vi gồm có Kim, Hoàng, Huyền, Địa, Thiên Cấp chứ chưa từng nghe qua Lăng Thiên. Nghĩ đến đây Ngộ Đạo bỗng nhiên nhìn vị nữ thí chủ này với anh mắt nghi hoặc.

Không đợi Ngộ Đạo mở miệng hỏi, Tô Ngọc Phi đã nói tiếp:

- Ông không cần nghi hoặc, sau Thiên Cấp chính là Lăng Thiên. Chỉ có vào được Lăng Thiên mới miễn cưỡng gọi là nhập đạo võ học.

Nghe vậy tất cả mọi người trong đại điện đều xì xầm bàn tán, thật không ngờ Võ học lại rộng lớn đến vây. Vậy mà trước nay cứ ngờ vào được Thiên cấp đã là một cao thủ không ai sánh kịp. Có thể tung hoành ngang dọc trong thiên hạ. Ngộ Đạo nghe đến đây liền biết vị nữ thí chủ này thật không đơn giản, có lẽ không phải người ở này. Nghĩ vậy Ngộ Đạo nói:

- Bần tăng ếch ngồi đấy giếng, để cho nữ thí chủ chê cười rồi.

Tô Ngọc Phi mỉm cười, nụ cười của nàng như thể có thể làm tan chạy mọi con tim. DĨ nhiên là trừ mấy tiểu tăng và lão hòa thượng ở đây ra rồi. Nàng cũng nhanh chóng chuyển chủ đề, vội nói:

- Kì thật lần này ta đến đây là có việc nhờ vả, xin thứ lỗi cho sự vô lễ vừa rồi, nếu không làm như vậy chỉ sợ khó có thể gặp được chủ trì của tự. Mong rằng các tăng nhân trong tự bỏ qua cho ta.

Nói đến đây nàng chắp tay tạ lỗi rồi lại nói tiếp:

- Ta kì thực đến từ một thế giời khác. Lần này sắp đến hạn phải về nhưng lại chỉ có thể đem theo một người, trên đường vừa hay thu được một đệ tử tốt, chỉ tiếc là đồ đệ ta thân mang trọng bệnh lại còn vướng bận cậu em trai. Ta muốn nhờ Lạc Hồng Tự tìm một chốn tốt gửi gắm đứa bé này. Ở đây ta có một viên Tử Liên sinh đan, có thể trị được hầu hết các loại bệnh, ngoại thương, nội thương. Nêu ai đó có gia cảnh khá lại có lòng tốt nhận nuôi thì ngươi hãy đem đan dược này tặng cho họ. Ta tuyệt đối không muốn đứa bé này cũng trở thành một tiểu hòa thượng, mong chủ trì thông cảm.

Nói rồi Ngọc Phi mới lấy ra một bình ngọc đưa cho Đại sư Ngộ Đạo rồi tiếp tục nói:

Ta nơi này còn có một viên Nhật Nguyệt thần châu. Gắn trên đỉnh cao nhất của tự, cây cối xung quanh 10 dặm sẽ luôn luôn xanh tốt, chăm hoa đua nở. Viên ngọc châu này còn có thể hấp thu ánh sáng mặt trăng và mặt trời giúp người luyện võ tu luyện nội lực dưới ánh sáng của nó. Ngươi cũng không cần lo có người lấy cắp, ta sẽ đặt sẵn một trận pháp phòng ngự, không kẻ nào có thể mang nó đi được.

Nói xong Ngọc Phi lấy ra một viên Châu to bằng nắm tay, sáng lấp lánh, nàng phi thân lên một vị trí cao nhất ngay trung tâm Hồng Lạc tự rồi đặt viên ngọc châu xuống sau đó kết tay xếp thủ ấn bày trận pháp. Sau khi đặt viên ngọc châu lên, tất cả mọi người đều vẻ mặt há hốc ngạc nhiên vì xung quanh phạm vi bán kính mười dặm, tuyết tan dần, cây cối bắt đầu đâm trồi nảy nở, không khí cũng dần trở lên ấm áp hơn. Từng hồi chuông vang lên, tất cả các hòa thượng trong Lạc Hồng tự đều quỳ phủ phục hướng về phía trung tâm của tự.

Thấy vậy Ngọc Phi cũng không dám chần chừ, cô biết càng kéo dài Quế Anh lại càng không nỡ rời xa. Cô vội nhắc khéo Quế Anh:

- Quế Anh, cũng không còn sớm nữa,...

Nói đến đây cô cũng không đành lòng, chỉ thở dài... Haiz.

Quế Anh cũng biết, cô buộc lòng phải xa rời người em trai này, chỉ có cố gắng học thật tốt, thật giỏi như sư phụ cô mới có thể sống sót và tìm đường qoay lại nơi đây. Sư phụ đã an bài cho em trai như vậy, cô cũng yên tâm phần nào. Từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt diễm lệ của cô. Trong vô thức cô hôn lên chán đứa bé. Sau đó cô liền truyền tay lại cho hòa thượng Ngộ đạo. Cô sợ những giọt nước mắt như mưa của mình sẽ làm đệ đệ cô tỉnh giấc, cô sợ cô sẽ không kìm được lòng.

Ngọc Phi thấy vậy lòng cũng nặng chĩu, cô cũng có một người em trai, hơn một trăm năm rồi chưa được gặp mặt, không biết bây giờ nó thế nào rồi. Gạt hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, cô biết đã đến lúc đi rồi. Thoắt một cái, cô đã ôm lấy Quế Anh bước lên phi kiếm phóng lên không trung biến thành một đạo độn quang và biến mất mặc cho Ngộ Đạo và toàn bộ các tăng sư ngơ ngác nhìn.

- Thật không ngờ là phi kiếm. Thật sự là đạp kiếm mà bay...

Ngộ Đạo lẩm bẩm một mình.