Chương 1: The new world - wait for me

Cửu Đầu Long - Hành trình vô tận

Chương 1: The new world - wait for me

Tò tì... tò tì te...

Giữa màn đêm thanh vắng, từng tiếng còi cảnh sát réo lên từng hồi, tại một khu ổ chuột thuộc Việt Quôc đang diễn ra một cuộc truy đuổi giữa cảnh sát và cướp.

Chíu... chíu... từ phía sau những làn đạn không ngừng được bắn ra bởi những người cảnh sát.

RẦM M M M..... một trong số những tên cướp đã trúng đạn, chiếc mô tô hắn đang chạy theo quán tính đâm sầm vào cột điện gần đó, tên cướp may mắn hơn, hắn ngã xuống cái mương bên cạnh, trước khi cảnh sát tới, tên cướp đã kịp lẻn qua một con hẻm gần đó chạy thoát.

Tổ đội cảnh sát lúc này chia làm hai, một tổ tiếp tục truy đuổi bọn cướp, một tổ theo dấu tên cướp vừa ngã xuống, hắn đã trúng đạn chắc chắn sẽ không chạy được bao xa.

Với kính đặc dụng trong đêm, cảnh sát dễ dàng lần theo vết máu tên cướp để lại. Qủa nhiên chưa được bao lâu họ đã thấy bóng dáng tên cướp.

Đoàng!...

Một trong số những người cảnh sát nổ súng, vị trí là chân tên cướp.

Làm tốt lắm đồng chí!, tiếng khen của một người đội trưởng cảnh sát vang lên, đây là một trong những vụ cướp táo tợn nhất thế kỷ ở Việt Quốc,
họ mà làm không tốt có nước mềm xương với thủ trưởng.

Vừa nói, họ vừa tiến gần về phía tên tội phạm, biết mình sẽ không thoát, tên rút từ cái túi nhỏ bên hông quần ra một vật nhỏ, cắn răng hắn rút chốt ra và cười.

" Lũ cẫu, chết chung với tao đi...."

Nguy hiểm!...chạy mau....

Nhận ra đó là lựu đạn viên cảnh sát hô lớn theo đó nằm úp người xuống đất.

Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, căn hộ gần đó bị thổi bay hơn một nữa, trụ điện gần đó bị nhổ tung lên kéo theo là sự mất điện của hàng loạt hộ dân trong khu vực.

Sáng hôm sau đài truyền hình quốc gia tại Việt Quốc đưa tin về vụ cướp thế kỷ và cuộc đọ sức giữa lực lượng cảnh sát và tội phạm.

-Tuy đã cố gắng hết sức nhưng thần may mắn có vẻ không ở bên cạnh chúng ta, hậu quả là có 3 người chết và 2 người bị thương.
Theo thông tin chúng tôi thu thập được, nạn nhân là Nguyễn Thế Nguyên và chiến sỹ Trần Văn Vũ...chúng ta cùng vinh danh sự hy sinh của chiến sỹ Trần Văn Vũ vì đất nước này... giọng người phát thanh viên vẫn vang lên đều đều.

....

Nguyên lúc này đang ngồi một mình giữa căn phòng, cậu thực sự không dám tin vào mắt mình.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, tự lấy tay véo má mình, phải mất một hồi lâu cậu mới chấp nhận sự thật này, cậu đã xuyên không, hơn nữa là xuyên không trong chính nhân vật của mình.

Dẫu trước kia đã từng nhiều lần ao ước như những nhân vật trong truyện, được phiêu diêu, tự tại, vấn đỉnh thế giới nhưng khi nó xảy ra trên người mình, cậu thực sự không thích ứng kịp.

Đây đâu còn là bộ dáng yếu ớt, thiếu đói trước đây của cậu, trong gương là một thanh niên tuấn mỹ, mái tóc tử sắc với 3 chiếc sừng theo hình tam giác chĩa sau, khuôn mặt hoàn hảo không tỳ vết, làn da sáng bóng như bạch ngọc, đôi con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm.

Mặc trong mình một bộ trang phục quí tộc tiêu chuẩn, nhìn mình trong gường, vuốt nhẹ những lọn tóc xõa xuống trán, Nguyên tin chắc nếu mình xuất hiện trước địa cầu đảm bảo có khối em nguyện chết vì mình.

Nhìn bàn tay của mình, với những chiếc móng nhọn, sắc như dao cạo, Nguyên có cảm tường với bàn tay này cậu có thể xé nát bất cứ vật thể nào.

Nắm chặt tay lại, nếu đã xuyên không trong chính nhân vật của mình rồi, cậu cần xác định xem mình có còn giữ được sức mạnh như trong game hay không, nếu không thì thảm rồi.

Hỏa cầu!, Nguyên bắt đầu bằng những phép đơn giản nhất, quả nhiên từ lòng bàn tay cậu một quả cầu ánh sáng được hình thành, tuy gọi là hỏa cầu nhưng nó không mang màu đò.

Đây là hiệu ứng " Diệt Thế ", một trong số các sức mạnh của cậu cho phép tăng 50% uy lực các sát thương.

-Không gian toái phá!, bầu trời như bị chém thành nhiều mảnh, bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn, Nguyên nhìn cảnh tượng do mình tạo ra mà mặt tái mét, vội vàng dừng lại.

Àizz!, thật nguy hiểm.

Trước khi có thể làm quen với sức mạnh của mình, cậu sẽ không nghịch bậy nữa, Nguyên tự hứa với bản thân như vậy. Việc thực hiện các pháp thuật cũng như kỹ năng giống hệt trong game, việc Nguyên có thể làm quen với nó chỉ là vấn đề thời gian.

-Đến lúc ra ngoài rồi... " Gate "...

Nhìn về phía cánh cổng Nguyên có chút chờ mong, nếu cậu đã xuyên không được thì liệu các NPC cậu tạo ra có thể không, Nguyên bắt đầu liên tưởng tới Aint, khi Aint xuyên không thì các NPC do các người chơi thiết lập cũng được xuyên không theo cậu ta.

Đó là trong truyện còn ngoài đời thực thì thế nào? Đây là một câu hỏi lớn, chỉ cần bước qua cánh cổng cậu sẽ tìm được lời giải đáp.

Lưu luyến nhìn lại căn phòng, nơi thắp lên cho cậu ngọn lửa hy vọng, hy vọng về một khởi đầu mới, Nguyên có chút nuối tiếc, căn phòng bị tàn phá không còn hình dáng, một phần do thời gian khiến nó tràn đầy bụi bặm và quan trọng nhất là nó gần như bị phá hủy qua một kỹ năng của cậu.

Bước từng bước tới gần cánh cổng, chưa bao giờ Nguyên thấy bước chân mình trở nên nặng nề như thế, tim cậu đập liên hồi nhưng rất nhanh cảm giác này lại biến mất như chưa từng tồn tại, Nguyên kết luận có lẻ do đặc tính chủng tộc, nó áp chế các cảm xúc tiêu cực xảy ra trên cơ thể cậu.

Một bước... rồi lại một bước, cậu đã bước qua cánh cổng, mắt cậu vẫn nhắm lại, cậu sợ cậu chỉ có một mình, cậu sợ nỗi cô đơn bấy lâu trở về.

Thật lâu sau, Nguyên mở mắt ra, vẫn là căn phòng đó, nơi cậu được đưa tới mỗi khi đăng nhập, vẫn những hình ảnh quen thuộc đó, những thứ đã quá quen thuộc đối với cậu, bước nhẹ từng bước như sợ tiếng động cậu gây ra sẽ kinh động đến những người nơi đây.

Nguyên đi thật chậm, vuốt ve từng chiếc ghế gần đó, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy, nếu là một giấc mơ, cậu nguyện sẽ không bao giờ tỉnh dậy.

Căn phòng dường như vẫn như ngày hôm qua, thời gian không xóa mờ đi vẻ mĩ lệ của nó.

Từng dòng hồi ức như trở về bên Nguyên, về lần đầu tiên cậu tạo ra thế giới này, về các NPC, về các thế giới và về mọi thứ.

XOẢNG!...

Tiếng rơi vỡ đồ đạc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyên, hình ảnh trước mặt cậu là một cô hầu gái với khuôn mặt đẫm nước mắt đang quỳ dưới chân cậu.

Cậu nhận ra cô gái này, cô ta tên Avita-một hầu gái được cậu giao cho phụ trách việc quét dọn hội trường này.

Tuy là một hầu gái nhưng với một kẻ yy đến trình độ đăng phong tạo cực như Nguyên thì với những cô hầu gái cũng được buff không ít.

Đa phần các hầu gái đều phổ biến từ lv 11 – 40, nếu đặt ở thế giới bên ngoài hoàn toàn có thể hùng bá một phương.

-Chúa tể! Người đã trở lại... xin người trách phạt vì sự vô ý của em...hức hức.... vừa nó cô vừa đưa tay lau đi dòng lệ của mình, trông rất tội nghiệp.

Nguyên thực sự lúng túng, cậu không biết phải làm sao, cậu thề từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình cảnh này.

Tuy nhiên sự tĩnh táo trở lại với cậu rất nhanh, nhẹ nhàng đỡ cô gái lên,ôm vào òng và nói:

-Em không việc gì phải xin lỗi cả, kẻ có lỗi là ta... nếu em còn thế nữa ta sẽ không vui đâu.

Vuốt nhẹ mái tóc của cô gái nhưng trong lòng Nguyên song gió ngập trời, hàng ngàn dòng chữ OMG bay vù vù trong đầu cậu. Đùa gì chứ, đến chết Nguyên cũng,không dám tin mình có thể nói như vậy, tứ trước tới giờ đừng nói ôm con gái đến cả cầm tay cậu còn không dám, à mà trừ trong game ra...

Có vẻ như cô gái ngày càng sợ hơn cô hơi dãy ra nhưng dĩ nhiên không thể thoát khỏi vòng tay của cậu rồi.

-Nhưng Người thân phận cao quí làm sao có thể để kẻ thấp hèn như em chạm vào được, chỉ cần phục vụ cho Người là em hạnh phúc lắm rồi.

Cô gái nói rất nhỏ, giọng cô như muỗi kêu, nhưng nó lại đưa Nguyên đến một vấn đề khác, sự phân chia cấp bậc do cậu lập ra nó cũng theo cậu đến đây, nếu muốn thay đổi cần phải có một thời gian rất dài.

-Ta đã ngủ được bao lâu rồi?

Thả cô gái ra Nguyên bắt đầu dò hỏi về tình huống của mình, việc xuất hiện cô hầu gái ở đây và từ những biểu hiện của cô thì có đến 8, 9 phần suy nghĩ của cậu là đúng.

Dù có nuối tiếc khi rời khỏi vòng tay Nguyên nhưng cô gái vẫn trả lời.

-Đã hơn 1000 năm rồi ạ!

Nguyên chấn động, hơn 1000 năm rồi, đùa hả trời, theo cậu tính thì chỉ vài chục phút thôi mà.

-Thế còn những người khác thì sao?

Đây là vấn đề Nguyên quan tâm nhất, nếu những gì cậu tạo ra còn tồn tại thì hiện tại cậu đang sở hữu một guồng máy khổng lồ.

-Vâng! Kể từ khi Người đi vào giấc ngủ thì Ako đại nhân thay Người xử lý hết mọi việc, các vị Giới Hoàng vẫn đang ngày đêm mong Người trở lại.

Nghe đến Ako, Nguyên như bị sét đánh vào người, Ako chính là cô gái được cậu thiết kế tỉ mỉ nhất, là bạn gái do cậu tạo ra trong thế giới của mình.
Nghĩ tới những gì mình làm với Ako khi trước, Nguyên bất giác đỏ mặt, Avita nhìn cậu với ánh mắt say mê nhưng rất nhanh đã bị vô dấu đi.

-Hy vọng cô ấy không nhớ, Nguyên tự trấn an bản thân mình.

Đã đến lúc cậu ra ngoài rồi.

" Thế giới mới- hãy chờ ta "