Chương 7: Sơ Nhập Linh Giới

Cửu Đầu Long - Hành trình vô tận

Chương 7: Sơ Nhập Linh Giới

Bầu trời làng Vũ Đại nay như xanh hơn, từng cơn gió nhẹ tinh nghịch thi thoảng thổi qua thổi bay tà áo các cô gái, cả làng được phủ một màu vàng ươm của nắng chiều và hy vọng như đang dang rộng cánh tay chào đón người con xa nhà trở về.

Và đúng thế thật, ngay đầu cổng làng một thanh niên trọc lóc, cái răng cạo trắng hớn, cái mặt thì đen đen mà rất kênh kênh, hai mắt gườm gườm như chực đánh chết.

Hắn mặc quần áo nái đen với áo tây vàng, ngực xăm đầy những nét trạm trổ rồng phượng với một ông tướng cầm chùy, Tử Thần từ cao nhìn xuống, hắn biết đã tìm được mục tiêu rồi.

Để tìm được kẻ này Tử Thần phải thực hiện bước nhảy thứ nguyên, đây là không gian song song của Trái Đất hiện đại và nó cũng chậm hơn Trái Đất nơi Tử Thần đưa Nam ca xuyên việt 100 năm.

" Chú em đi đâu đấy? ", Chí Phèo nay mới ra tù đang tính ra chợ uống rượu và thịt chó bổng dưng bên tai vang tiếng thì thầm khiến Chí Phèo giật cả mình, Chí quay mặt lại một thằng cha đeo mặt nạ trong bộ vest đen quí tộc đang nhìn cúi xuống nhìn Chí

Phải nói thằng này cao quá đi, Chí tuy không thuộc loại thanh niên cao to nhưng ít ra cũng nằm trong top khá, ấy thế mà chỉ đứng tới ngực thằng này, dù vậy bản lĩnh bảy, tám năm trong tù không phải để chơi, Chí nghếch mặt lên nhìn Tử Thần nói: " mày là thằng nào, chuyện tao không cần mày quản "

Đoán trước Chí Phèo sẽ nói thế này, Tử Thần cười nhạt " Mi muốn thành thần không? ", Chí Phéo nghệch mặt nhìn Tử Thần như một thằng điên " bố khỉ, vừa ra tù đụng thằng thần kinh, cút ra cho bố nhờ ", Chí dùng tay đẩy Tử Thần ra chổ khác nhưng đẩy mãi vẫn không nhúc nhích, Chí bực mình quát " mày không cút ra đừng trách tao cho mày lên dĩa "

Tử Thần không nói mà dùng hành động để chứng minh, hắn xách cổ Chí Phèo như một bịch bông lăng không trong ánh mắt ngỡ ngàng của bà con làng xóm, các hàng chợ cá thấy thế kêu lên rầm trời " ối giời làng nước thiên địa ơi, thần tiên hiện hình kìa bà con cô bác ơi...", đám đông bu đến chen lẫn nhau chỉ trỏ.

Lần này thì Chí sợ thật rồi, hai tròng mắt như muốn rớt ra nhìn xuống dưới, hàm răng run cầm cập, Chí Phèo khó khăn nhìn kẻ thần bí trước mắt " tôi sợ rồi làm ơn thả tôi xuống, từ nay tôi hứa sẽ làm người lương thiện "

Tử Thần chờ đợi chính câu nói này " được, ta sẽ cho mi làm người lương thiện ", vừa nói hắn rút từ thân thể Chí Phèo ra một đoàn khói trắng lởn vởn trong không khí, " ta sẽ cho mi một nhân sinh mới, hãy ráng tận hưởng chờ ngày gặp lại ", Tử Thần nhẹ giọng.

" Bây giờ còn Thị Nỡ và Bá Kiến, ta sẽ chấm dứt dòng nhân quả này ", ngày hôm sau cả làng Vũ Đại nhận được hung tin, cặp đôi hoàn cảnh Chí Phèo, Thị Nỡ nhắm mắt xuôi tay bên nhau mà chết, về phía nhà Bá Kiên không biết cụ Bá chết vì lý do gì chỉ thấy lí Cường khóc lóc như là thương tâm lắm.

Hoàn thành xong công việc, Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, hành trình của họ đã bắt đầu còn hắn thì sao?, Tử Thần nhìn vào vòng xoay bánh xích trên bàn tay mình cười " cũng tới lúc rồi, thần lộ...ha ha...lý do ta tồn tại...nhanh thôi ", thân ảnh hắn dần tan biến thành từng điểm nhỏ.

Linh giới.

Cuộc chiến giữa Thần Chết và Quincy như định mệnh sắp đặt sẵn khi hai trường phái này theo đuổi hai con đường khác nhau, Thần Chết với mong muốn đưa các linh hồn tội lỗi Hollow được siêu thoát thì Quincy theo chiều hướng ngược lại, tiêu diệt tận gốc không cho chúng tiến vào luân hồi.

1000 năm về trước Linh giới chia làm hai thái cực gồm Thần Chết và Quincy, chiến tranh liên miên không dứt cho đến khi Shigekuni Yamamoto lập ra 13 gotei.

Tuy gọi là các đội nhưng thực chất là một nhóm sát nhân khát máu và đó cũng là lý do chúng vô cùng đáng sợ và Shigekuni Yamamoto kẻ cầm đầu bọn chúng là một con ác quỷ ngự đao sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đánh bại kẻ thù, không chỉ con người mà chính người của lão chỉ là đám mạt tro trong mắt lão.

Bên cạnh 13 đội còn một kẻ khác, hắn tách biệt hoàn toàn với 13 gotei cũng chính là kẻ khởi nguồn đội 0, đội 0 là đội đặc biệt vì ở đây chỉ tồn tại một mình hắn kẻ mà chính bản thân Yamamoto cũng phải kiêng dè, vì không có tên nên người ta dùng danh xưng Shinigami gọi hắn.

" Vậy là đã bàn xong rồi nhỉ? ", Shinigami đứng dựa vào thành cửa, một tay chỉnh lại chiếc mũ chóp cao trên đầu, tay còn lại đút vào túi bộ dạng lười biếng, không ai có thể nhìn ra biểu cảm hắn thế nào chỉ ngoài chiếc mặt nạ vô cảm.

" Ngài Shinigami ", Chojiro sasakibe cung kính nói, " đừng để ý đến ta, cứ theo ý các người đi ", Shinigami phẩy tay bộ dáng chẳng quan tâm.

" Được rồi Chojiro, mặc kệ hắn ", Yamamoto trầm giọng, thật ra bản thân ông cũng không ưa gì Shinigami nhất là cách hành xử của hắn ta, quan hệ giữa hai người không hề tốt điều này ai trong 13 gotei cũng biết.

" Xem ra ta đến không đúng lúc rồi ", Shinigami hai tay đút túi tiêu sái rời đi.

" Đội trưởng, xin hãy bình tĩnh ", Yamamoto nghiến răng nhìn theo bóng Shinigami, không khí trong phòng theo nộ hỏa ông ta như nóng lên một phần, cố gắng kiềm nén cơn giận ông hừ lạnh " tên khốn kiếp ".

Sau khi Shinigami rời đi thì một bóng người từ trong phòng cũng bước ra theo hắn " Shinigami, cậu đừng giận vì thái độ của đội trưởng, ông ta là vậy cậu cũng biết mà "

" Thì ra là cô Kenpachi đệ nhất, thật không ngờ cô cũng có mặt ôn nhu như vậy "

" Ta có nên xem đó là lời khen tặng không? ", Yachiru híp mắt cười.

" Tùy cô thôi " Shinigami nhún vai quay người rời khỏi.

Yachiru Unohana một tên tội phạm khủng bố nhất tự cổ chí kim toàn Linh giới, cô ta được xem là tinh thông kiếm thuật của tất cả các môn phái trên thế giới cũng như tất cả các loại kiếm, một kẻ si võ chính hiệu.

Sự xuất hiện của Shinigami như liều thuốc kích thích hạng nặng bởi trước giờ Shinigami chưa bao giờ dùng tới Shikai chứ đừng nói Bankai, hắn chỉ dùng lưỡi kiếm một kiếm định sinh tử.

" Đừng theo ta nữa ", Shinigami khó xử nhìn cái đuôi lẻo đẽo theo mình.

" Cậu biết không Shinigami, lý do ta luyện Kaidou của mình lên đỉnh cao, ta đã khám phá ra cách chữa thương cho mình để tận hưởng cuộc chiến. "

" Mỗi thời đại chỉ có duy nhất một Kenpachi tồn tại, đó là quy luật số phận không thể nào khác, đao của họ được sử dụng để tiêu diệt hay bồi dưỡng cho kẻ mạnh còn lại...bởi vì khi một kẻ mạnh khai phá ra một kẻ mạnh khác họ thôi không còn vung đao cho chính bản thân mình nữa...đao của ta "

Shinigami thở dài " vì trận chiến ngày đó đúng không? ", hắn nhớ về khoảnh khắc khi hai người gặp nhau, những đường kiếm liên miên bất tận, Yachiru cười rất nhiều trong ngày hôm đó.

" Cậu là người duy nhất xứng với danh hiệu Kenpachi cũng là người duy nhất trên thế giới có thể khiến ta hạnh phúc ", dưới ánh chiều tà Yachiru mỉm cười đầy yếu ớt.

" Ta không phải như cô nghĩ, cô sẽ sớm tìm được lý do mình tồn tại...không phải vì ta " Yachiru lặng người thật lâu nhìn Shinigami rời khỏi.

" Cậu không hiểu sao? " nơi đây chỉ còn tiếng gió xào xạc đáp lại lời cô gái.

Trận chiến nào rồi cũng sẽ kết thúc, chiến tranh giữa hai thế lực Thần Chết và Quincy đã đến hồi kết, 13 gotei dưới sự dẫn đầu của Shigekuni Yamamoto đã càn quét sạch Quincy ra khỏi Linh giới nhưng Yamamoto đã mắc một sai lầm không thể cứu vãn.

Mỗi thế giới đều có bản nguyên chi chủ không nhiều thì ít, mục đích Tử Thần đến thế giới này chủ yếu là vì Hogyoku nơi bắt đầu khởi nguồn thế giới hay nói cách khác nó là chìa khóa tiếp theo của mạch truyện và bây giờ hắn có cơ hội xóa bỏ cốt truyện, chỉ cần Juha Bach chết thảm kịch Linh giới sẽ không xảy ra.

Dưới chân Yamamoto là Juha Bach, hắn đã gục ngã Shinigami nhân cơ hội một đường kiếm đen kịt chém xuống " keng ", tiếng va chạm chát chúa hai thanh zanpakuto với nhau, hoa lửa văng bốn phía " thật ấu trĩ, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân chẳng nhẽ ông không biết? "

" Bankai ", nhiệt lượng dồn nén vào mũi kiếm dù thức thứ nhất nhưng cũng rất đáng sợ, Yamamoto lao tới lưỡi kiếm như đoạt mạng nhằm cổ Shinigami chém tới, " ông sẽ phải hối hận ", Shinigami bỏ lại một câu rồi biến mất dù rằng gotei 13 đặc biệt là Yachiru Unohana đã dày công tìm kiếm.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, để khắc phục sự nhàm chán này Shinigami tự đưa mình vào giấc ngủ đông, hắn sẽ tình dậy khi những nút thắt trong quá khứ bắt đầu.

Vùng ngoại ô Rukongai một chi đội Thần Chết do đích thân đội trưởng dẫn đầu khuất phục những đám hung hăng để duy trì hòa bình trật tự ở Seirei-tei, nếu không cần một lý do đặc biệt thì không cần thiết để đội trưởng phải ra tay, kẻ đi tìm lạc thú của trận chiến ngoài Yachiru Unohana ra thì còn ai khác.

Đứng trên một mỏm đá cao Shinigami quan sát tất cả, mắt xích đầu tiên đã mở, nhìn vào thân ảnh quen thuộc năm xưa, nét mặt Shinigami xuất hiện tia ôn nhu hiếm thấy.

Trận đấu đầu tiên Zaraki đã gục ngã trước lưỡi kiếm Yachiru, cậu còn quá nhỏ vẫn chưa thể chạm đến cánh cửa đội trưởng, quanh cậu toàn kẻ yếu chẳng có lấy kẻ địch nào cho cậu đọ kiếm, đối với cậu Yachiru là đối thủ đầu tiên có thể so kiếm cùng cậu.

Yachiru sửng sốt nhìn đứa trẻ gục ngã trong vũng máu, lời nói năm xưa thoáng chốc hiện về " Shinigami anh đã biết trước đúng không? "

Shinigami có chút giật mình khi nghe có người nói tên mình, một vài mảnh đất đá từ cao rơi xuống, Yachiru thấy động liền quay lại, kẻ mà gotei 13 coi là đã chết nay đứng sờ sờ trước mặt cô " đúng là anh rồi Shinigami ", Yachiru hét lên phi thân về trước.

" Cô vẫn như thế không thay đổi ", Shinigami vận linh áp đè ép các Thần Chết thuộc cấp theo đội, hắn bình thản đối diện với Yachiru.

" Trở về đi, trở về với gotei 13 ", Yachiru ôm chầm lấy Shinigami, vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền trong ngực, Shinigami nói " không bây giờ chưa phải lúc "

" Nếu anh không về, em sẽ dùng đến vũ lực ", thanh katana đã kề sát cổ Shinigami tự lúc nào, " cách xưng hô này là gì?, không giống Yachiru mà ta biết chút nào với lại cô có thể sao? "

Yachiru thở dài buông kiếm xuống bất lực " anh luôn thần bí như thế, thật khiến người ta tức giận ".

Shinigami bất ngờ ôm hôn lấy Yachiru thì thầm " hãy cho ta thời gian, ta sẽ giúp em siêu thoát thế giới này đưa em đến chân trời hằng ước "