Chương 6: Trở Lại Cố Hương

Cửu Đầu Long - Hành trình vô tận

Chương 6: Trở Lại Cố Hương

Autor yên tĩnh trên vương tọa, một tay đỡ vầng thái dương tay còn lại gõ vào thành tọa từng tiết tấu nhất định, chốc lát nàng khẽ nghiêng đầu lắc lư xõa dài suối tóc ra sau, đôi mắt híp lại hình bán nguyệt " gate ".

Cánh cổng cổ xưa hiện ra, Autor nhẹ bước vào trong đó, trước mắt nàng là một căn phòng rộng lớn theo kiến trúc phương tây với hồ nước nóng ở giữa rải đều những cánh hoa đỏ tươi lên trên, hai hàng nữ hầu đứng dài hầu hạ.

Ngay khi Autor bước qua cánh cổng, hai hầu nữ liền gỡ chiếc áo choàng đính trên vai nàng xuống, theo mỗi bước chân Autor y phục nàng dần được cởi bỏ lộ ra thân hình tuyệt mỹ, một kiệt tác của tạo hóa.

Ngâm mình trong làn nước nóng, Autor nhấp nháy đôi môi đỏ mọng " hmm ", từng giọt nước dần xoáy động tụ lại thành một thủy cầu treo trên mặt hồ, những hầu gái xung quanh thấy thế liền nhắm mắt lại.

Nó được gọi là Thủy Thấu Kính, một ma pháp cao cấp phản chiếu những hình ảnh chủ thể mong muốn, trong gương một người thanh niên trong bộ vest đen với chiếc mặt nạ vô diện đang ngân nga một giai điệu kỳ lạ mà Autor chưa nghe thấy bao giờ.

" Áh ", bất thình lình một bàn tay béo mạnh vào má khiến Autor kêu lên, kẻ thần không biết quỷ không hay làm việc này hẳn chỉ có vị chúa tể đáng kính của nàng chứ không ai khác " nhìn lén người khác là không tốt đâu ", từ bên kia không gian vang lên tiếng thì thầm tựa như sát tai Autor khiến nàng giật mình quay người lại.

Nàng có thể cảm nhận rõ chúa tể đang nhìn mình cười, thủ phạm nay trở thành nạn nhân, Autor xấu hổ dùng tay che người lại như nghĩ ra điều gì đó, khóe môi nàng cong lên " nếu Người muốn thần sẽ dâng tấm thân này lên cho Người ", Autor chủ động xé rách mảng không gian, thân hình không một mảnh vải xuất hiện giữa Đại Điện.

Chỉ tích tắc nàng dịch chuyển đến vị trí chủ tọa nơi bản thể Nguyên đang ngồi, Autor áp sát mặt mình vào cười vũ mị " Người thật là, thần không lãnh nổi cơn giận của đại nhân Ako đâu cơ mà vì Người thần sẽ chấp nhận ", Đại Điện ngoài Nguyên ra thì không còn một ai, Autor thỏa sức câu dẫn cậu.

Nguyên đỏ mặt " thật quá mạnh bạo ", cậu nghĩ thầm " trước hết cô nên mặc y phục vào đã ", Nguyên cố trấn định ra lệnh.

" Người sợ đại nhân Ako sao? ", Autor khoác lên vai Nguyên nũng nịu, cặp hung khí vĩ đại lắc lư từng nhịp khiến cậu không thể giữ được bình tĩnh, nó như muốn nói rằng " Người hãy chạm vào chúng đi ".

" Cô đi quá xa rồi Autor, dừng lại đi ", Nguyên hít thật sâu nói, thực chất là cậu đang áp chế thuộc tính huyết mạch bản thân, Long tộc ngoài khả năng bảo trì trấn định cực tốt trong chiến đấu cũng như tìm hướng giải quyết các tình huống xấu xảy ra thì họ rất tệ về mặt tình cảm, dễ bị dục vọng lấn át lí trí.

Xét về một mức độ nào đó, cơ thể cậu hiện chỉ mang tính tượng trưng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao chỉ cần ý chí hoặc linh hồn còn tồn tại, cậu bất diệt.

Nguyên bây giờ chỉ mang tâm tính một kẻ phàm nhân làm sao có thể chống được sức hấp dẫn bá đạo từ Autor, chuyện đó giữa cậu và Ako đã xảy ra bởi thâm tâm Ako vẫn mang mong muốn của một người phụ nữ, nàng ôn nhu hiểu chuyện chứ không bá đạo thế này.

" Người phải chịu trách nhiệm đối với thần, thần sẵn lòng chia sẻ Người với những nữ nhân khác nhưng...bọn họ phải có đủ tư cách...chúng ta khi khác hãy tiếp tục.. giờ thì tạm biệt ", cảm thấy sức chịu đựng của Nguyên đã đến giới hạn, Autor hôn nhẹ vào má cậu rồi dịch chuyển về Trùng giới.

" Cô thật quá đáng ", Nguyên đen mặt, lần đầu tiên trong đời cậu bị sàm sỡ thế này, ráng nuốt cơn giận xuống, tự nhủ lần sau gặp Autor sẽ cho cô ta biết tay " còn phải căn thời gian qua Nhân giới xem đại hội nữa " Nguyên lẩm bẫm, hai mắt một lần nữa nhắm lại.

Tia hồn lực sau khi đi ké một vong hồn tiến vào luân hồi liền thoát ra, cái chính là cần tìm được cái chứng minh thư do Luân Hồi Điện cấp, sau này làm việc sẽ dễ dàng hơn tránh những rắc rối không cần thiết.

Dù chỉ là một tia hồn lực của Nguyên nhưng uy áp nó tỏa ra cực lớn nếu không mau chóng thu hồi hẳn sẽ gặp các đại năng thích lo chuyện bao đồng trong truyền thuyết.

Nguyên gọi hắn là Tử Thần, tất cả cảm xúc, nhận thức cũng như nhân sinh hắn sẽ được chuyển đến cậu bằng một cách đặc biệt từ đó đạt được nghiệp lực và cảm ngộ cần thiết cho kế hoạch của cậu.

Tử Thần lúc này đang đứng trong môi trường chân không, trước mặt hắn là một hành tinh xanh khá giống Trái Đất kiếp trước của Nguyên chỉ có điều khoa học kỹ thuật của nó phát triển chậm hơn 100 năm so với thế giới cũ.

" Cũng nên xuống thăm một chút ", Tử Thần cười khẽ, hắn dần hóa thành làn khói đen lao vào bầu khí quyển Trái Đất, luồng khí này rất nhỏ nên sẽ không gây oanh động gì và cũng chưa chắc có người nhìn thấy.

Địa điểm đầu tiên Tử Thần xuất hiện dĩ nhiên là cố quốc kiếp trước, dù biết nơi đây khác so với trong ký ức nhưng ít nhiều hắn cũng tìm được vài điểm quen thuộc.

Sài Thành không một gợn mây, dưới cái nắng gay gắt của mùa hè từng dòng người trang bị tới tận răng cưỡi trên những con xích thố ùn ùn qua lại, thỉnh thoảng xuất hiện một vài cuộc chạm trán thân mật giữa các thiên thần công lý và những con chiên sa ngã.

" Trước sau như một, thật khôi hài ", Tử Thần giễu cợt, cái nhìn của hắn về thế giới này cả kiếp trước lẫn kiếp này đều như nhau không thay đổi, có chăng chỉ về mặt con số.

Thở dài một tiếng, Tử Thần đáp xuống hòa vào dòng người, vì tồn tại dưới dạng linh thể nên không một ai thấy, hắn theo một chuyến xe buýt đến trung tâm Sài Thành đầu tàu kinh tế của cả nước.

Xe buýt khá trống, lựa cho mình dãy ghế cuối cùng hắn ngồi xuống quan sát phố xá ven đường, nếu muốn hắn có thể dùng hồn lực xem xét mọi ngóc ngách nơi này nhưng không, tận mắt thấy sẽ thú vị hơn nhiều.

Chẳng mấy chốc đã đến trạm, ở trạng thái linh thể hắn dễ dàng di chuyển trong mọi dạng địa hình, ngay tức khắc đã có mặt ở công viên 23/9.

Nói là thăm thực sự thì Tử Thần cũng không biết mình đến đây làm gì, thế giới này đối với hắn chẳng một chút hấp dẫn có chăng chỉ là sự nhàm chán hoặc nuối tiếc viễn vông lúc sinh thời.

" Ê thằng hâm, mày diễn cosplay à? ", Tử Thần đang đi bổng khựng lại nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt, nhìn hắn khá giống kẻ vừa trốn trại chui ra.

" Mi nhìn thấy ta? ", Tử Thần hỏi ngược, hắn thật sự bất ngờ bởi không một ai trên hành tinh này có khả năng nhìn thấy hắn họa chăng do hắn cố ý thì may ra.

"Hỏi ngu mày chê tao mù à? ", gã thanh niên lớn giọng, mặt gã đỏ bừng như muốn đánh nhau tới nơi, hiện tại đang là ban ngày nơi đây tập trung không ít người, tò mò vốn là thiên tính người dân nơi đây, ví dụ như đi đường thấy đám đông bu lại kiểu gì họ cũng dừng xe nghe ngóng đôi chút hoặc cánh taxi, mỗi khi đưa thượng đế lên xe thấy người ta đánh hay cãi nhau thì y như rằng, họ sẽ chạy chậm lại hóng hớt tình hình.

Quanh đây mỗi lúc một đông, gã thanh niên vẫn to mồm chỉ chỏ " mày khôn hồn thì gỡ cái mặt nạ ra cho bố, không bố kêu 20 đàn em ra uýnh chết mày? ", gã xắn tay áo lên phun nước.

" Alo...113 phải không ạ...ở đây có một thằng điên gây rối loạn trật tự công cộng mấy anh làm ơn dẫn nó về trại cho bà con được nhờ ", nhiều người dân lén móc điện thoại báo cảnh sát, họ nói khá nhỏ có lẽ do sợ gã thanh niên manh động làm bừa.

" Mi muốn xuyên việt không? ", Tử Thần làm bộ thần bí hỏi dò, hắn đang nín cười trong bụng.

Cũng là thành phần cộm cán thường xuyên ra đảo chăm khỉ trong một web truyện tiểu thuyết, hai từ xuyên việt là mộng ước của biết bao thanh niên, gã này cũng không ngoại lệ " mày điên à, tao mà được xuyên việt mày muốn gì tao cũng chiều ", gã hỏi Tử Thần đầy nghi ngờ.

" Mà mi tên gì? " Tử Thần nói, giọng có chút run rẩy nếu để ý kỹ sẽ thấy cơ thể hắn hơi rung nhẹ, rất tiếc tại đây chỉ có gã thanh niên ngáo đá kia.


" Đi không đổi tên, ngồi luôn đổi họ, tại hạ Nam ca danh tiếng lẫy lừng, nội công thâm hâu... ", Nam ca khoa môi múa mép nước bay đầy trời, dân chúng xung quanh đứng hình nhìn gã, các thanh nam tú nữ đua nhau quay clip đảm bảo sau hôm nay từ khóa Nam ca sẽ trở thành hiện tượng hot tại tiểu quốc này.

" Nhìn cái gì mà nhìn, thấy ca anh minh thần võ, anh dũng tiêu sái nên hâm mộ chứ gì, không có cửa đâu...", Nam ca cười sằng sặc.

" Mời anh về đồn uống trà, ở đây nóng quá không thích hợp với thân phận của anh ", một người đàn ông mặc sắc phục nói đùa.

" Thế nào thằng kia, giờ thì cho bố xuyên việt đi nào, cho luôn cái hệ thống siêu bá đạo, công pháp thần công mỹ nữ đưa hết cho ta ", Nam ca không thèm trả lời người đàn ông mà nhìn Tử Thần nói.

" Nó bị nặng lắm rồi anh ơi, không biết bên đó làm ăn kiểu gì mà để thằng này trốn ra được ", đi sau người đàn ông là ba người mặc sắc phục xanh lá khác, họ thấp giọng bình luận.

Người đàn ông ho khan lại vỗ vai Nam ca " trời nắng thế hèn gì.. à mà thôi...để tôi đưa anh về hoàng cung của anh, ở đó có nguyên một đội ngũ hùng hậu hầu hạ anh quanh năm suốt tháng, camera bảo vệ trực 24/24, anh cứ việc yên tâm mà tận hưởng...giờ thì ta về phường uống ít trà lấy sức nhá "

Nam ca phát hiện có điều gì sai sai nhưng sai ở đâu thì gã không biết, hất hàm chỉ về khoảng không trước mặt " nhìn cái gì còn không đưa tao đi xuyên việt? "
Đó là câu nói cuối cùng Nam ca có thể nói, Tử Thần đã đáp ứng nguyện vọng của gã " ơ hình như ta đưa hắn chuyển thế nhầm thân xác nữ nhi thì phải...để xem.. chết.. đừng nói hắn chuyển sinh làm Huân Nhi trong Đấu Phá Thương Khung nhá ", Tử Thần đổ mồ hôi hột dành một phút mặc niệm, nghĩ đến cảnh Nam ca bị Tiêu Viêm chà đạp hắn không kìm được lạnh người.