Chương 3: Mục Đích Của Kẻ Thống Trị

Cửu Đầu Long - Hành trình vô tận

Chương 3: Mục Đích Của Kẻ Thống Trị

Cõi Thiên giới, nơi các Thần Binh tối cao ngự trị, giữa quãng trường Thần Thánh Giáo Đình lúc này đang diễn ra một cuộc gặp mặt lịch sử giữa Luxife và Garble.

Quãng trường này được xây dựng ngay khi thế giới này bắt đầu, với biểu tượng Cửu sắc, tượng trưng cho quyền lực và sự thành kính của các con chiên đối với chủ tử của mình.

Sự xuất hiện của Luxife ở đây khiến các thiên sứ cũng như những cư dân ở Thiên giới cảm thấy bị xúc phạm, hàng ngàn thiên sứ cũng như dân thường bao vây lấy phái đoàn Ma giới.

"E hèm! Đây là cách người Thiên giới các ngươi tiếp khách à". Vừa nói Luxife vừa lấy tay vỗ vỗ bộ ngực của mình.

"Hùm!, bớt nói nhảm, dù Người đã trở lại nhưng đây cũng không phải là nơi ngươi có thể đến."

Gatble gằn giọng, đây vốn là cốt truyện do chính tay Nguyên thiết lập khi tạo ra thế giới này, với những kẻ cuồng tín như Garble thì việc Luxife lên Thiên giới là điều không thể chấp nhận được.

"Dĩ nhiên! Có việc ta mới tìm đến ngươi... ngươi nóng tính quá... ta chỉ muốn hợp tác với ngươi thôi."

Garble trầm ngâm, dĩ nhiên ông hiểu Luxife đang nói đến cái gì. " Theo ta ", nói rồi ông quay lưng bỏ đi. Luxife cũng không nói nhiều, căn dặn thuộc hạ ở lại còn bản thân thì theo sau Garble.

Trong một gian phòng kín được bao phủ bởi hào quang thần thánh, với những giá sách và tranh ảnh được bố trí một cách bài bản dọc theo bức tường, ở giữa nền nhà là một dấu ấn Cửu sắc cực lớn, cơ hồ chiếm gần hết diện tích mặt nền. Garble hai tay chắp sau lưng đứng đối diện với Luxife.

"Giờ thì chỉ còn ta với ngươi, nói đi."

Vẫn giữ nụ cười yêu dị của mình, Luxife nằm xuống một chiếc ghế sofa gần giá sách và nói:

"Haizz!, ngươi thật là... mà thôi... như ngươi đã biết sắp tới chúng ta sẽ được đi ra thế giới bên ngoài." Dừng một chút quan sát biểu tình của Garble, Luxife tiếp.

"Ta và ngươi đều có xuất thân từ Thiên giới, tuy hiện tại ta không phải nhưng sức mạch chúng ta đều có chung một cội nguồn Tín ngưỡng lực. Việc xâm nhập thế giới bên ngoài ít nhiều sẽ xuất hiện xung đột, ta thấy thế này, ta và ngươi 5-5, ngươi thấy sao?"

"Thành giao!", Garble thoải mái gật đầu, Người đã trở lại rồi thì ông không cần phải lo cô ta giở trò quỹ nữa.

Luxife có chút bất ngờ về thái độ của Garble nhưng mục đích đã đạt được cô không có lý do nào để ở lại đây.

"Hợp tác vui vẻ", Luxife chìa tay ra nhưng Garble không đáp lại, bĩu môi cô ta ngoắc mông quay đi.

"Hợp tác vui vẻ", Garble cười nhạt.

...

Tại BURNING HELLS-Hỏa ngục bùng cháy, trong một hầm ngục tối, Diablo cởi giáp ra, trên ngực ông ta là một vết sẹo hình chữ X lớn, kéo dài gần hết phần ngực, với đặc tính chủng tộc lẽ ra những vết thương này không thể xuất hiện trên cơ thể gần như bất tử của Diablo.

Ở giữa hầm ngục là một vật thể Cửu sắc với những sợi xích khổng lồ, quấn trên nó là một sinh vật mang hình dáng nhân loại nhưng nhìn kỷ thì lại khác, nó có đôi mắt màu huyết sắc và đặt biệt nhất là đôi tay của nó.

Tay của nó, theo cách gọi của Diablo là quỷ kiếm, với những đường gân cuồn cuộn màu đỏ tươi nổi trên bề mặt thanh kiếm, các đường kinh mạch trải dài đập lên liên tục. Ngẩng đầu lên, sinh vật dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn hắn.

Diablo không né tránh cái nhìn đó, khuôn mặt ông đăm chiêu, những ký ức không mấy tốt đẹp xa xưa hiện về.

...

Tại thư phòng.

Nguyên đang đọc các bản báo cáo về tình hình của Thất giới cũng như LORD, trên bàn làm việc của cậu những xấp giấy cơ hồ chật kín, nếu là một người bình thường có lẽ trực tiếp bị dọa ngất nhưng với Nguyên thì nó dễ như ăn kẹo vậy, không mất nhiều thời gian cậu cũng sơ bộ nắm rõ tình hình.

Điểm nhấn là hơn 1000 năm về trước, khi thế giới này bắt đầu vận hành đã xảy ra một trận chiến, càng đọc cậu càng cảm thấy thú vị.

"Có thể gây ra vết thương cho Diablo, đáng lo ngại đây."

Một tách café được đặt lên bàn, khói bay nghi ngút, không nhìn thì Nguyên cũng biết là ai.

"Anh vừa mới tỉnh dậy, ra ngoài cho khuây khỏa, những việc thế này để em làm được rồi."

Ôm cô gái vào lòng, Nguyên nói nhỏ:

"Em làm đủ rồi, mọi việc còn lại cứ để anh."

Nguyên có lẽ không để ý rằng bản tính cũng như cách hành xử của cậu đang dần thay đổi nhưng nếu biết có lẽ cậu cũng chẳng quan tâm. Việc cậu muốn làm bây giờ là bảo hộ thế giới này, giữ gìn những hạnh phúc trước mắt.

"À đúng rồi, anh đã gặp Tứ Đại Chí Thần chưa?"

Nguyên đúng là quên mất vụ này, công việc lu bu quá nên cậu quên mất, Tứ Đại Chí Thần hay nói cách khác là Thiên Đạo, những người nắm giữ qui tắc do cậu tạo ra để quản lý cũng như vận hành thế giới.

Nhéo lấy mũi Ako, Nguyên cười hì hì.

"Đi thôi."


Nắm lấy tay Ako, Nguyên phi một mạch đến Điện Thờ, trung tâm của Lord. Giữa đền thờ cổ kính là bốn bức tượng phân biệt bốn hướng, khi Nguyên đặt chân đến nơi này, không gian như một làn song nhẹ, rung lên từng hồi.

Từng dòng cổ ngữ tối nghĩa lần lượt tổ hợp lại, trước mặt cậu bây giờ là bốn vị Chí Cao Thần tại nơi này. Cả bốn người đồng loạt quỳ xuống " Mừng Người trở lại ".

Nguyên ra hiệu cho họ đứng lên, cậu thật sự không thích mấy thứ lễ nghi này, là một người hiện đại cậu cực kỳ dị ứng.

Vận Mệnh Chí Thần với hình dạng là một cô gái nhân tộc, cô sở hữu một vẻ đẹp hoàn mỹ nhưng vô cảm, trái ngược hoàn toàn với Sinh Mệnh Chí Thấn mang theo nét trẻ trung năng động.

Uầy!, sao Người nhìn họ mà không nhìn ta thế? Trí Tuệ Chí Thần giọng bất mãn, nhìn vào Trí Tuê Chí Thần thì Nguyên bật cười, trước đây vì lười nên cậu bê nguyên hình mẫu nhân vật Trạng Quỳnh vào đây và Quỳnh cũng là tên của vị thần này.

Càng nhìn Nguyên cười, Trí Tuệ Chí Thần càng đen mặt, chẳng phải có câu đừng trông mặt mà bắt hình dong đó sao?

"ÁI da!, một vị thần đậm chất sửu nhi"... đứng bên cạnh nãy giờ Hy Vọng Chí Thần cũng lên tiếng.

Trái ngược với vẻ nhỏ bé của Trí Tuệ Chí Thần, Hy Vọng Chí Thần mang hình dáng một thanh niên lực lưỡng, cưỡi trên một con Thiết Mã, tay cầm một cây tre cực đại, vâng đây là nhân dạng của Phù Đổng Thiên Vương trong truyền thuyết Việt Quốc.

"Các ngươi thấy bên ngoài thế nào", thu hồi lại vẻ cười cợt Nguyên nghiêm túc.

"Một lũ yếu đuối", người lên tiếng là Quỳnh – Trí Tuệ Chí Thần.

"Tuy thời gian tiếp xúc với bên ngoài cực ít nhưng nếu xét về mặt chiến lực, dù ở ngoài kia chúng ta tuyệt đối đủ sức ngạo thị thiên hạ", im lăng nãy giờ Sinh Mệnh Chí Thần cũng lên tiếng.

"Hình như ngoài Tứ Đại Chí Thần ra còn 1 vị nữa phải không?", từ sau lưng Nguyên, Ako lên tiếng.

Nguyên để ý nãy giờ Vận Mệnh Chí Thần không hề lên tiếng, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào cậu...hm m... "Vận Mệnh à!, ngươi lên tiếng đi chứ, bộ trên mặt ta dính gì à?", vừa nói cậu cừa đưa tay xoa xoa mặt mình.

"À không... không..." có chút cứng nhắc nhưng cô ta cũng đã trả lời.

"Ngoài chúng ta ra còn một vị nữa, thủ hộ giả của Nguyên thế giới Kim Qui Đại Thần. Trách nhiệm của Kim Qui là thủ hộ thế giới này, chúng ta không thể gặp ông ta được."

"Vậy à!", có chút tiếc nuối nhưng Ako cũng không cưỡng cầu.

Nguyên cùng với chúng thần bàn bạc một chút về tình hình cũng như tương lai phát triển của Thất giới một lát sau đó cậu nắm tay Ako đi về.

"Vận Mệnh à, Người đã đi rồi, nhìn gì nhín ghê thế?"

"Im đi thằng lùn!, ngươi thì biết cái gì... "thân ảnh cô dần tan biến.

"Ta không có lùn.... "

Phù Đổng nhìn Quỳnh bằng ánh mắt thông cảm.

...

Đã một thời gian kể từ ngày Nguyên tỉnh giấc, hôm nay cũng như mọi ngày, cậu có mặt tại Đại Điện.

Chúng Giới Hoàng rãnh rỗi không việc làm kéo hết lên đây tụ tập, cũng phải dưới quyền mỗi người đều có vô số thuộc hạ, ngoài ra còn có một vài trợ tá quyền năng không kém bản thân, chỉ khác chưa đạt được Giới Hoàng Vị.

" Chúng thần lại kéo đến ăn bám người rồi thưa chúa tể ", Bin nhoài người trên ghế lười biếng nói.

" Cũng lâu rồi chúng ta mới gặp mặt đông đủ thế này, cũng đã 1000 năm rồi nhỉ ", Aint thanh âm băng lãnh không chút cảm tình, không như những người khác, Aint không diễn đạt được cảm xúc bản thân, sâu trong hộp sọ trắng hếu chỉ là hai đốm lửa đỏ lập lòe vô cảm.

" Dĩ vãng đã qua, chẳng phải Nguyên sama đã trở lại rồi sao? " Eve vui vẻ, những người xung quanh cũng gật gù đồng ý.

Nguyên đứng dậy, từ từ tiến ra giữa Đại Điện " mọi người, hôm nay ta có việc quan trọng cần thông báo, nó liên quan đến chính bản thân ta "

Ai nấy đều ngạc nhiên, họ nhìn ra sự nghiệm trọng trên khuôn mặt chúa tể, " chuyện gì có thể làm khó được người thưa chúa tể? ", Don hỏi bằng giọng đầy nghi ngờ bởi trong mắt họ chúa tể là toàn năng, không gì không thể, là chí cao tồn tại.

" Hiện ta chỉ đạt đến 99 cấp, ngưỡng Thần Cảnh không phải là chân chinh Thần, Thần là danh xưng tối cao của mỗi vị diện nhưng đó chỉ là cách gọi, thực chát toàn cõi tinh không chỉ tôn tại duy nhất một Thần, sự tồn tại của hắn là một ẩn số. "

" Vậy là ngoài kia vẫn còn một kẻ có khả năng uy hiếp đến chúng ta? ", Impreus nắm chặt nắm đấm, tiếng lách cách phát ra từ bộ chiến giáp biểu thị cho tâm trạng của ông.

" Không, hắn xác thực là có tồn tại nhưng vẫn chưa xuất hiện và ta sẽ là người duy nhất bước lên đỉnh tinh không này, có lẽ tham vọng của ta quá lớn, ta cảm giác được cho dù là Thần cũng không thể cản ta, Nguyên tức là Chân Tổ, khởi nguyên vạn vật, Thần chỉ là sinh mệnh xuất phát từ ta đó là mục đích tối cao ta tồn tại ", nâng cao đôi bàn tay trước mặt, hư ảnh Cửu Đầu Long như xuyên thủng Vạn Thế.

Toàn bộ đại điện đồng loạt quỳ xuống.

" Vĩnh Sinh Vô Địch

Vĩnh Thế Tối Cường

Vĩnh Hằng Bất Tử

Thiên Thu Vạn Thế "