Chương 232: Trời Yên Biển Lặng (2)
Đại Quốc Chủ rời khỏi Bồng Lai hướng đến Phù Tang, đối với hắn hiện tại gần như mọi sự đã đủ, cũng chẳng có gì để luyến tiếc, sau sự kiện này thì hắn có thể tới Bắc Cương, chân chính hoàn thành sứ mạng của mình.
Đại Quốc Chủ cùng Đế Thích Thiên vốn là một, Đại Quốc Chủ vốn là phân thân mà Đế Thích Thiên tạo ra nhưng mà cũng không giống Vô Song cùng Cơ Vô Song, Đại Quốc Chủ chẳng thể liên lạc với Đế Thích Thiên, cả hai đã sớm như hai bản thể khác nhau, hai phần hoàn toàn khác nhau.
Đại Quốc Chủ không hề có liên quan gì tới tánh mạng của Đế Thích Thiên hay có khả năng giao tiếp cùng chia sẻ như hai người Vô Song nhưng mà trong đầu Đại Quốc Chủ vẫn luôn có một sứ mạng, một sứ mạng mà hắn phải hoàn thành, hắn như một con người được lập trình sẵn đích đến vậy.
Đêm về khuya, cái đêm mà Cơ Vô Song đưa Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ tiếp xúc với thủ đoạn hấp khí của huyền môn chính tông đạo gia, đêm nay Đại Quốc Chủ không ngủ.
Người như Đại Quốc Chủ vốn không cần ngủ, cao thủ cấp bậc đế vị thậm chí là ngũ tuyệt nếu muốn ngủ thì thường tiến vào trạng thái thiền định, vừa giải tỏa áp lực cơ thể, giải phóng linh hồn đồng thời vẫn có thể tiến hành tu luyện, dĩ nhiên với dạng người như Đại Quốc Chủ hắn thích nhất là thần du.
Nếu như Hoàng Thường sáng tạo ra một loại hô hấp mỗi khi tiến vào trạng thái nhập định được coi là chính tông huyền môn đạo gia, đưa bản thân hòa với thiên địa thì Đại Quốc Chủ lại sáng tạo ra thần du, đưa linh hồn hòa vào thiên địa, một người tu thân một kẻ lại tu hồn.
Bình thường mỗi đêm Đại Quốc Chủ đều tiến hành thần du nhưng mà đêm nay thì khác, đêm nay hắn đứng lằng lặng trên cột buồm của đại thuyền, ánh mắt nhìn về phía mặt biển đen ngòm.
Đại Quốc Chủ cũng không có ý định ngắm cảnh biển về đêm chỉ là hắn cũng đang có việc suy nghĩ, hắn nghĩ đến Vô Song.
Cũng như cái nhìn của Hoàng Thường với Cơ Vô Song thì Đại Quốc Chủ cũng không rõ phải nhìn nhận Vô Song ra sao, gần như mọi thông tin của Vô Song thì Đại Quốc Chủ đều không biết nhưng mà Đại Quốc Chủ quả thật vì Vô Song mà thay đổi phần lớn kế hoạch.
Kế hoạch của Đại Quốc Chủ tuyệt chẳng phải đơn giản rời khỏi Bồng Lai như thế mà kể cả có rời thì cũng phải mang Bát Chỉ Kính về chứ chẳng hơi đâu tự nhiên lại tặng thêm cho Vô Song một cặp Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc.
Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc có liên quan mật thiết tới Nguyệt Sát, nếu vật này không tồn tại thì Nguyệt Sát chắc chắn phải chết, một khi Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc bị thu hồi thì Nguyệt Sát dĩ nhiên cũng sẽ chết nhưng mà Đại Quốc Chủ thì không quan tâm lắm, Nguyệt Sát có chết hay không cũng không quan trọng, với Đại Quốc Chủ thì Vô Song quan trọng hơn bởi vì Vô Song đặc biệt.
Đại Quốc Chủ không thích liều, không thích đưa bản thân vào những sự việc không nằm trong tầm tay nhưng mà với Vô Song thì hắn quyết định thử vì vậy mới để Nguyệt Sát tới giết Vô Song.
Nguyệt Sát tuy mạnh nhưng sao giết nổi Vô Song?, Nguyệt Sát vẫn chưa phải Hợp Đạo Cảnh cao thủ, độc thân một mình giết Vô Song trong khi bên người Vô Song không ít cao thủ là việc không thể nào, với Đại Quốc Chủ thì Nguyệt Sát chắc chắn phải chết, mục đích của hắn chính là để Vô Song nắm giữ cả Bát Chỉ Kính lẫn Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc.
Đại Quốc Chủ quyết định đặt cược vào Vô Song, đến thời điểm hắn dựa vào thủ đoạn đặc thù qua 'Tổ Vật' để thấy Vô Song thì Đại Quốc Chủ càng thêm chắc chắn cái quyết định của chính mình, Đại Quốc Chủ hiểu hắn không làm sai, Vô Song thật sự sở hữu ma thân, loại thân thể mà Đại Quốc Chủ nằm mơ cũng muốn đạt tới.
Đêm nay một thân một mình đứng ngắm nhìn cảnh biển, ánh mắt Đại Quốc Chủ mang theo vẻ lập lòe bất định, giờ khắc này nếu có Biện Tài Thiên ở đây thì Biện Tài Thiên tuyệt đối không thể tin được, tuyệt không thể tin thứ ánh mắt này lại xuất hiện trên người Đại Quốc Chủ.
Đại Quốc Chủ hiện tại đang chờ, đang chờ Vô Song.
Thần khí là những vật con người không thể hiểu được mà càng không thể hiểu được thì càng khiến con người tò mò, càng khiến con người bị thần khí hấp dẫn.
Bát Chỉ Kính là vậy mà Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc cũng là vậy, khi nắm cả hai vật này trong tay mà lại không hiểu rõ nó một cách tường tận thì bất cứ ai cũng muốn đi khám phá nó, đi tìm hiểu nó, Vô Song dĩ nhiên cũng bị hai thứ thần binh này hấp dẫn thật lâu.
Vô Song cùng đoàn người hiện tại vẫn chưa thể rời khỏi Bồng Lai bởi vì nơi này đã không có chiến thuyền, đến cả một con thuyền bình thường để ra khơi cũng đã không có, đương nhiên việc này cũng không tính là khó.
Tại nguyên tác Kim Dung, nhóm ba người Bắc Cái, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung cũng chẳng cần đại thuyền để tới Đào Hoa Đảo, khi thực lực đã đến một mức độ nhất định thì ngay cả bè gỗ cũng có thể vượt biển, chỉ cần không gặp phải bão tố bất ngờ ập tới thì cái gì cũng dễ bàn.
Vô Song thì chưa trải qua một khóa đào tọa làm thuyền nào cả nhưng mà Quang Bình cùng Trương sư lại biết, hai người bắt đầu đi dọc bờ biển của Bồng Lai tìm những mảnh xác thuyền có thể sử dụng sau đó đóng một cái bè lớn, nhóm người Vô Song rốt cuộc quyết định vượt biển mà đến Phù Tang.
Ở trên đảo lúc này ngoại trừ đám Vô Song ra thì cũng chỉ có đám quái vật trên đảo ngoài ra căn bản không có người, đến cả những con dân của Ám Tộc cũng toàn bộ rời đi, chỉ cần nhìn vào một điểm này cũng có thể thấy được kế hoạch rời khỏi Bồng Lai hướng về Phù Tang của Đại Quốc Chủ đã được lên kế hoạch từ lâu.
Hiện tại đoàn người Vô Song đang ở trong chính ngôi làng của người dân Ám Tộc, ở đây ít nhất còn có đồ ăn và nước uống được để lại, những thứ con người có thể ăn được, có thể hấp thụ một cách bình thường.
Nếu kế hoạch không có gì sai lầm thì đoàn người Vô Song sẽ rời khỏi Bồng Lai sau từ hai đến ba ngày, thời gian nhanh hay chậm còn phải xem thương thế của cô cô Lý Thương Hải, bản thân Lý Thương Hải thực sự mất rất rất nhiều sức, nàng cho dù tỉnh lại vẫn cứ suy nhược vô cùng, trong tình trạng này thân thể của Lý Thương Hải căn bản không thích hợp để vượt biển.
Mỗi người trong nhóm Vô Song sẽ có một nhiệm vụ riêng biệt, ví dụ như Vô Hà Tử chăm sóc Lý Thương Hải, Thiên Thánh cố gắng khôi phục thực lực bao nhiêu hay bấy nhiêu, Vô Song sẽ lo bảo vệ mọi người tránh mọi bất chắc, đám người nữ nhân Quỳnh Hương thì sẽ lo việc nấu nướng bếp núc còn hai người Trương sư chịu trách nhiệm tạo bè.
Khi mà Đại Quốc Chủ rời khỏi Bồng Lai, áp lực cho mọi người thật sự rất lớn, một thứ áp lực vô hình đè xuống bởi vì không ai biết việc gì xảy ra, mỗi người thậm chí có một ý nghĩ, những cái này Vô Song đều nhìn trong mắt.
Sự áp lực này kéo dài gần hết ngày thứ nhất, trải qua một ngày bình lặng không có gì xảy ra thì mọi người mới có chút dễ chịu, có thể bắt đầu thả lỏng tâm lý, cũng chính vì vậy Vô Song mới có thời gian rảnh trở về phòng của mình mà nghiên cứu Bát Chỉ Kính cùng Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc.
Bát Chỉ Kính chỉ lớn bằng mộtt ấm gương đồng để bàn của các tiểu thư thời đại này còn Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc lại là một cặp khuyên tai tương đối lớn nhưng mà không đến nỗi quá kỳ dị, ít nhất đeo vào tai cũng không biến thành dị hợm.
Cầm Bát Chỉ Kính trên tay, Vô Song mân mê vật này một hồi lâu, Bát Chỉ Kính rõ ràng từng phản ứng với Vô Song, Vô Song từng cảm nhận được hồn của nó ấy vậy mà hiện tại Bát Chỉ Kính lại trở nên vô hồn.
Vô Song không thể hiểu được vì vậy bắt đầu nhớ lại sự kiện khi chiến đấu với Nguyệt Sát bất quá càng nghĩ Vô Song càng không hiểu.
Thần khí vốn không thể dùng những suy nghĩ thông thường, những kiến thức thông thường để lý giải, nếu có thể dùng lẽ thường mà xét thì nó đã chẳng là thần khí.
Vô Song rốt cuộc đặt Bát Chỉ Kính lên bàn gỗ, trong tay mân mê Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc rốt cuộc hắn như làm ra quyết định trọng đại, Vô Song liền đeo Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc lên tai.
Hai đời làm người Vô Song chưa từng đeo khuyên tai nhưng mà hiện tại vì Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc bản thân Vô Song nguyện thử.
Khi đeo Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc lên tai, cảm giác đầu tiên của Vô Song là nặng, thực sự có chút không quen nhưng mà rất nhanh cảm giác này chẳng còn quan trọng bởi vì Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc nhè nhẹ run lên, nó tạo thành một dạng âm hưởng kỳ dị.
Theo âm hưởng này Vô Song như cảm thấy một phần hồn của chính mình bị kéo ra khỏi cơ thể, là hồn của chính Vô Song chứ không phải của Cơ Vô Song.
Thân hình Vô Song nhè nhẹ run lên, hắn thậm chí muốn nắm lấy Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc mà vứt ngay ra khỏi tai nhưng mà rất nhanh Vô Song cảm nhận được sự thần kỳ của Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc.
Một đôi bông tai dĩ nhiên chỉ còn một bên, một phần còn lại biến mất.
Vô Song có thể cảm nhận được nó ở bên tai của mình nhưng mà nó thực sự không tồn tại, nhìn không thấy mà chạm cũng không được.
Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc thực sự rất thần dị, khi mà Vô Song cảm nhận được một phần Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc biến mất đồng thời mang theo một phần hồn phách của chính mình biến mất theo thì Vô Song rơi vào một loại trạng thái kỳ dị.
Hắn bắt đầu cảm nhận được thế giới này có chút khác hay đúng hơn là một cái nhìn khác.
Trong căn phòng, Vô Song nhè nhẹ nâng hai tay của mình lên sau đó hắn làm một việc mà hắn trước đây chưa từng suy nghĩ, hắn lấy tay phải đánh với tay trái.
Cái này cứ như tự kỷ vậy nhưng Vô Song rõ ràng đang thực hiện, động tác đầu tiên có chút không quen nhưng dần dần với cảnh giới võ học của Vô Song thì nhịp điệu của nó càng ngày càng nhanh, hai tay trái – phải của Vô Song như hai cao thủ cận chiến quyết đấu với nhau, bất kể là quyền, chỉ, trảo pháp.
Vô Song lúc này rốt cuộc mới biết Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc bá đạo ở đâu, nó khiến linh hồn của Vô Song một phân thành hai, như có hai phân hồn trong đầu Vô Song vậy, như có hai người cùng tồn tại, cùng chung ý thức trong đại não của hắn, thân thể của Vô Song như được chia làm hai phần điều khiển.
Vô Song đã từng ước mơ Song Thủ Hổ Bác không biết bao nhiêu lần nhưng mà chỉ bằng một đôi bông tai Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc... hắn thực sự đạt được Song Thủ Hổ Bác.
Việc dĩ nhiên không chỉ dừng ở đây bởi Vô Song còn nghĩ tới Song Giới, hắn đã từng trải nghiệm Song Giới, từng nếm thử nó một lần, tuy độ khó của Song Giới lớn vô cùng nhưng nếu có Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc thì không phải là không thể thử.
Nếu Song Thủ Hổ Bác là trí tưởng tượng, tưởng tượng bản thân một phân thành hai, tưởng tượng có hai người cùng xuất thủ thì Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc không cần tưởng tượng, nó thực sự là một người phân thành hai.
Nghĩ đến Song Giới, nghĩ đến Song Thủ Hổ Bác bản thân Vô Song đương nhiên vui vẻ tuy nhiên rất nhanh Vô Song cũng không cười được nữa, hắn vội tháo Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc ra.
Khi tháo một bên Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc thì bên còn lại hiện ra nhưng linh hồn của Vô Song dĩ nhiên không trở về, một phần linh hồn bị Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc lấy đi sau đó phong ấn bên trong chính nó.
Tháo nốt một bên còn lại ra, nắm đôi Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc trong tay, bàn tay Vô Song khẽ run lên.
Thứ này không đùa được, lợi thì lợi mười nhưng hại chỉ sợ cũng chín.
Khi đeo Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc cho dù chỉ trong một thời gian ngắn ấy vậy mà Vô Song thật sự cảm thấy linh hồn mình bị phân tách, linh hồn của hắn... chuẩn bị hóa thành hai.
Cái này nếu đặt ở hậu thế thì chính là tâm thần phân liệt.
Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc có thể tách hồn, có thể khiến linh hồn con người mãi mãi phân tách thậm chí thành một thực thể riêng biệt.
Nguyệt Sát có thể sử dụng Song Giới tới mức kinh khủng như vậy chính là vì hắn bị tâm thần phân liệt, Nguyệt Sát điều khiển Sát Giới còn Nguyệt Thánh điều khiển Nguyệt Giới.
Mạnh dĩ nhiên mạnh nhưng mà đầu óc từ nay về sau đừng hòng bình thường nổi.
Nhìn đôi Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc trên tay, Vô Song chỉ biết thở dài, chính hắn cũng chẳng thể đánh giá được chính xác cái vật này, chẳng hiểu đây là thần binh hay là ma binh nữa?, quá mức yêu tà.