Chương 51: Giao dịch ngầm.

Cổ Vu

Chương 51: Giao dịch ngầm.

Chương 51: Giao dịch ngầm.

Cuốn sách kia nhìn qua rất cũ kĩ, thậm chí có thể nói là tả tơi. Nửa phần sau cuốn sách đã bị mất, bìa phía trước chỉ còn có thể nhìn được lờ mờ vài chữ. Lạc Vũ nhíu mày cố gắng quan sát, phân biệt nhận ra được một chữ "Ẩn" và một chữ giống như là "Pháp".

"Ẩn nặc công pháp?", "ẩn thân công pháp?"

Lạc Vũ giở cuốn sách qua trang đầu tiên, còn may mắn chữ trong này vẫn khá toàn vẹn, mặc dù đôi chỗ bị mờ nhưng tinh mắt thì vẫn có thể nhìn rõ được.

Nội dung cuốn sách cũ này đúng như Lạc Vũ đã hy vọng, chính là một phương pháp ẩn đi khí tức và sức mạnh linh văn trên cơ thể trong lúc sử dụng. Khoa trương hơn, dòng đầu tiên của nó còn nhấn mạnh là không phải cường giả hơn ngươi một cảnh giới lớn sẽ không thể nào phát hiện ra được. Điều đó có nghĩa là gì? Tức là ví dụ hiện nay Lạc Vũ đang ở Thân Thể Cảnh, nếu không có cường giả đang ở cảnh giới Khai Linh sẽ không cách nào phát hiện ra hắn.

Lạc Vũ âm thầm ghi nhớ nội dung, nhắm mắt lại thực hiện thử vài lần. Chỉ thấy khí tức trên cơ thể hắn chậm rãi yếu dần, một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở, bốn… chín… mười... sau đó liền… biến mất.

Đúng lúc này Mạch Tam đang ngồi uống rượu chợt quay phắt lại nhìn vào chỗ Lạc Vũ. Ông kinh hoảng phát hiện ra khí tức sinh mạng của đứa nhỏ này bỗng dưng biến mất. Thân thể Mạch Tam như một cơn gió biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở cạnh Lạc Vũ.

Đúng lúc này Lạc Vũ cũng đình chỉ công pháp, hắn vui vẻ mở mắt ra, bất chợt thấy Mạch Tam đang đứng trước mặt mình, gương mặt đầy sự lo lắng.

"A bá, người…?"

"Đứa nhỏ ngươi không sao chứ?"

Mạch Tam nhíu mày nghi ngờ hỏi, khi Lạc Vũ mở mắt ra, khí tức sinh mệnh của hắn bỗng dưng xuất hiện trở lại, mọi việc xảy ra trong nháy mắt làm Mạch Tam có chút nghi hoặc mơ hồ.

"Ý người là…?"

Lạc Vũ cũng không hiểu cho lắm, hướng ánh mắt tới Mạch Tam dò hỏi.

"Vừa rồi đột nhiên khí tức sinh mạng của đứa nhỏ ngươi bỗng dưng mất đi, dọa ta kinh sợ một trận. Ta còn tưởng kẻ nào đó ra tay ám toán chứ."

"A… con cũng không biết nữa, vừa rồi chỉ nhắm mắt ngủ một chút thôi…"

Lạc Vũ cũng có phần kinh ngạc, không ngờ công pháp này không chỉ có thể ẩn giấu khí tức và sức mạnh linh văn mà còn có thể che đi cả khí tức sinh mệnh. Vừa rồi hẳn là vì mình đang ở ngay cạnh a bá nên hắn mới có thể phát hiện ra."

"Được rồi… không có chuyện gì là tốt. Đứa nhỏ ngươi đang xem cái gì vậy?"

Mạch Tam bớt đi vẻ lo lắng, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút nghi ngờ. Ông liếc mắt nhìn tới cuốn sách Lạc Vũ đang cầm trên tay, có điều bản thân vốn không biết chữ thế nên chẳng thể hiểu nội dung của nó là gì.

"A… chỉ là chút sách y học mà thôi. A bá ngài muốn xem không?"

Lạc Vũ cười cười, đưa cuốn sách tới trước mặt Mạch Tam.

"Thôi thôi, con chữ biết ta chứ ta không biết nó. Ngươi bảo ta đánh một trận với cọp beo ta cũng không nhíu mày một cái, chứ bảo ta đi học chữ để đọc sách thì ta liền đầu hàng thôi."

Mạch Tam lắc đầu, đưa tay ra phía trước xua xua ra hiệu không thể.

Lạc Vũ nhe răng ra cười, sau đó ánh mắt hắn chuyển đến mấy lọ thuốc và cái hộp gỗ còn lại.

Mấy lọ thuốc này không được ghi rõ tên, hình như tên cướp kia cũng không biết chữ, chỉ thấy có vài dấu ký hiệu. Có điều Lạc Vũ đã làm bạn với y thuật từ nhỏ. Hắn chỉ dựa vào mùi hương từ chúng mà đã có thể phán đoán ra được chừng một nửa thàn phần. Sau vài phút suy luận hắn quả quyết đám thuốc này chính là thuốc độc. Về công dụng thì hắn cũng chỉ lờ mờ đoán được mấy phần.

Cất đống thuốc độc cẩn thận sang một bên, Lạc Vũ thầm mừng trong lòng. Nếu tên cướp kia định dùng độc này để ám sát Mạch Tam thân là cường giả Cường Cốt cảnh vậy đám thuốc độc này tất sẽ có chỗ dùng. Mấy loại thuốc hắn chế ra hồi xưa chỉ có tác dụng với vu sư Luyện Nhục cảnh trở xuống.

Lạc Vũ sờ tay đến chiếc hộp gỗ, nó to hơn bàn tay người lớn một tý, bề mặt gỗ bóng mịn, hiện ra từng vân gỗ màu nâu đẹp đẽ. Phía ngoài hộp gỗ được khóa chốt cẩn thận, dường như cất giữ thứ gì đó quý giá phía trong.

Lạc Vũ vân vê cằm một lúc, đưa cái hộp lên ngang tai lắc vài cái nghe thử. Không biết là do hắn nghe nhầm hay không, từ phía trong hộp gỗ mơ hồ phát ra tiếng rít "ti… ti…" rất nhỏ. Sắc mặt Lạc Vũ khẽ biến đổi, dụng tâm lắng nghe kĩ hơn.

"Roạt... roạt…"

Tiếng động khác lại vang lên, âm thanh này giống như khi ta bước chân lên đám lá khô xào xạc.

"Dường như bên trong là sinh vật sống".

Lạc Vũ cất gọn hộp gỗ nhỏ vào trong đáy gùi thuốc, trong lòng thầm nghĩ. Thời điểm hiện tại không thích hợp để mở nó ra. Hắn sẽ để dành việc này vào lúc khác. Còn hiện tại…

Lạc Vũ đưa mắt nhìn cảnh nhộn nhịp xung quanh một lần nữa. Mạch Tam đã rời đi, Âu Hùng cũng biến mất dường như là tham gia lễ hội, chỉ còn lại vài tên tộc nhân bình thường đang ngồi nghỉ mệt. Lạc Vũ cũng bắt đầu than mệt rồi nhắm mắt lại giả vờ ngủ nhưng thật ra là tu luyện Vu Kinh. Giờ đã là buổi tối, thanh niên, thiếu nữ của các bộ lạc đang cùng nhau ăn uống nhảy múa, phô diễn những điệu nhảy uyển chuyển đẹp đẽ. Các già làng thì tụ lại từng nhóm hút thuốc, nói chuyện rôm rả.

Khởi động Vu Kinh, tâm thần Lạc Vũ nhanh chóng hóa nhập với thiên nhiên nơi đây. Hắn chậm rãi hấp thu thiên địa linh khí một cách kín đáo. Cũng may hắn không phải kẻ duy nhất đang tranh thủ tu luyện nên cũng không bị ai để ý đến dao động nguyên khí trong thiên địa.

Tu luyện Vu Kinh thật là tiện lợi, Lạc Vũ kết nối tinh thần tới một gốc đa gần đó. Gốc đa cao mấy chục mét, từ trên ngọn cây hoàn toàn có thể quan sát tất cả cảnh vật ở phía dưới. Lạc Vũ một bên tu luyện, một bên dùng gốc đa để "nhìn" mọi vật xung quanh. Tâm thần hắn vươn xa, lên đến cành cây cao nhất của cây đa, từ chỗ này hắn có thể nhìn được sang tận cả khu vực có nhiều túp lều nhỏ mà hắn để ý từ hồi chiều.

Hắn phát hiện ra người quen. A bá Mạch Tam đang ở một góc rừng làm cái gì đó. Ông cởi chiếc áo da thú đang bận trên người, thay vào một loại áo bào thùng thình có mũ bằng vải tơi. Tiếp đó ông đeo lên mặt một chiếc mặt nạ bằng gỗ. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, thấy Mạch Tam hướng về phía những túp lều kia mà tiến tới, bộ dáng rất cẩn thận.