Chương 3: Sinh Mệnh Cửu Đỉnh

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 3: Sinh Mệnh Cửu Đỉnh

Chương 3: Sinh Mệnh Cửu Đỉnh

Lại đón tiếp thêm vài ba vị khách nữa, bầu trời đã đổ trưa bất cứ lúc nào, Trường An cũng vì thế mà đóng quán, không đón khách nữa.

Bởi vì chỉ có hai thầy trò ở chung với nhau, thế nên việc nấu ăn đều sẽ chia theo ngày, một ngày Thanh Diệp, lại một ngày Trường An phụ trách.

Mà hôm nay, chính là đến lượt của Trường An.

Bên trong phòng bếp, khói âm ỉ bốc lên, nước dùng trong nồi sôi sùng sục, Trường An cũng theo đó mà vớt mì đã trụng ra cho vào tô, lại cho thêm thịt gà, trứng cút, một ít hành lá, đậu phộng rang vào, rồi bày biện lên trên một cái bánh tráng.

Đoạn, hắn đổ nước dùng vào, khiến hương thơm lấp đầy cả căn phòng này.

Nguyên liệu đều là thứ bình thường có thể thấy ở bất cứ nơi nào, Trường An cũng không sử dụng đến tiên khí hay thứ gì khác trong quá trình nấu ăn.

Chỉ đơn giản là ăn ngon thôi.

Hắn nhấc hai tô mỳ lên và bước đi rời khỏi phòng bếp, bởi vì quán trà không lớn, thành ra nơi này chỉ có hai phòng ngủ, một phòng bếp và… nhà vệ sinh. Thành thử hai người đành phải dùng bữa ở trên bàn trà.

"Hôm nay sư phụ làm món gì vậy?"

Vừa ra, đã thấy Thanh Diệp mang theo một con heo rừng về đặt ở bên ngoài, cô chỉ dùng một tay để kéo lê nó trên mặt đất, sau đó giương mắt lên nhìn Trường An, tò mò hỏi.

Trường An cười nhẹ mà ngồi lên bàn, sau đó đáp lại:

"Mì Quảng, đặc sản quê hương ta.

Rửa tay đi rồi hẵng ăn"

"Vâng"

Thanh Diệp gật đầu, cô chỉ thả con heo rừng xuống nằm trên mặt đất, sau đó đi tới bên giếng múc nước lên rửa tay, lại lau qua khuôn mặt của mình.

Hai người cũng không có luật ăn trong im lặng, vì vậy vừa ăn, Thanh Diệp vừa cảm thán:

"Quê hương của sư phụ có nhiều đặc sản lạ nhỉ?"

"Ừm, phải công nhận là như thế"

Trường An nhẹ nhàng dùng đũa đâm xuyên qua trứng cút và cho vào miệng, hắn nhấm nháp lấy bữa ăn và đáp lại, mắt quan sát lấy Thanh Diệp.

Đứa bé này được hắn nhận nuôi vào một ngày mưa bão, thoáng chốc cũng đã chín năm trôi qua, cuối cùng cũng trưởng thành.

"Thiên phú tu luyện của ngươi tốt như vậy, không có ý định tu tiên sao?"

"Sư phụ, con không thích phải liều mạng sinh tồn, chém giết để giành giật một món bảo vật nào đó đâu"

Thanh Diệp nghe vậy mà thở dài và trả lời, Trường An nghe thế mà hơi tâm đắc gật gù.

Hắn tôn trọng quyết định của Thanh Diệp, nhưng nếu con bé cũng nhất trí với hắn, thế thì càng tốt.

Thanh Diệp lại nói tiếp:

"Nhưng cũng nhờ sư phụ, con đã sớm đột phá vào tầng thứ cao hơn"

"Ồ, ý con là Sinh Mệnh Cửu Đỉnh?"

Sinh Mệnh Cửu Đỉnh, một loại công pháp luyện thể mà Trường An học được từ sư phụ của hắn ở đời thứ ba.

Bì, Tạng, Cốt, Nhục, Tủy, Linh, Tâm, Hồn, Sinh.

Loại công pháp này yêu cầu phải khổ luyện rất lớn, phải trải qua cảm giác đau vô kể để rèn đúc từng tấc da, thớ thịt, bởi vì bản chất của nó là biến bản thân trở thành một cái lò!

Trường An giao Sinh Mệnh Cửu Đỉnh cho Thanh Diệp ba năm trước, hẳn nàng cũng đã gần đạt tới tầng thứ hai- Luyện Tạng đi.

Không tệ, dù sao Thanh Diệp cũng là một thiên tài hiếm có, ba năm đạt tới…

"Vâng, con hiện đang kẹt ở tầng thứ ba, dù sao Luyện Cốt cũng thực sự quá khó khăn"

Thanh âm của người đệ tử bình thản vang lên, rồi Trường An đang húp nước dùng cũng vì thế mà ho khan lên:

"Khụ! Khụ!"

"Sư phụ, ăn từ từ thôi chứ"

Thanh Diệp thở dài và bước tới đưa tay ra vuốt lấy lưng của hắn, dường như cũng đã có thói quen này khi ở chung quá lâu.

Đột ngột, bàn tay Trường An giữ lại cổ tay của cô, sau đó hắn nhíu mày một lúc, cuối cùng hoang mang ngẩng đầu.

"Thực sự là Luyện Cốt?"

Thanh Diệp nghe vậy cũng không có chút hoảng hốt nào, cô chỉ đơn thuần nghi ngờ hỏi lại:

"Luyện Cốt, công pháp này thực sự rất khó để luyện thành"

Trường An: "......"

Cứ thế, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng không nói lời nào nữa.

Đệ tử đáng yêu của ta… sư phụ nuôi ngươi chín năm trời, cho dù vi sư chiều ngươi, cũng đừng có nói ra mấy lời như "Rất khó" chứ?

Mẹ nó, một năm luyện thành một tầng công pháp, uổng công vi sư xem ngươi là thiên tài hiếm thấy, hóa ra thế này còn đang coi thường ngươi?

Xác thực, Trường An sau khi đưa Sinh Mệnh Cửu Đỉnh cho Thanh Diệp, hắn cũng theo tiêu chí "Tự mình lĩnh ngộ, tự mình tu luyện", Thanh Diệp cũng rất tự giác, thành thử ba năm trôi qua, hiếm khi nào đề cập đến chuyện tu luyện của nàng.

Giờ phút này, trong lòng Trường An ngũ vị tạp trần, không biết nên nói lời nào.

Trong quá khứ, Trường An ba năm Luyện Bì, lại hai năm Luyện Tạng, sau đó năm năm Luyện Cốt, hắn đã xem như bản thân chính là tuyệt thế thiên tài.

Kết quả bây giờ trước mắt hắn, thiếu nữ ngày ngày quét tước, lại châm trà, gọi mình một tiếng sư phụ… Siêu việt hoàn toàn bản thân Trường An.

Ta nên nói gì bây giờ?

"Đúng là có hơi chậm, ngươi nên cố gắng hơn"

Cuối cùng, Trường An chỉ thở dài, đoạn hất tay áo lên mà nói, sau đó lại húp nốt chỗ nước dùng còn lại ở trong tô.

Sau đó, hắn chợt nhớ ra điều gì, khóe miệng lại không nhịn được mà giật liên hồi.

Con bé này, không gia nhập thế lực nào, hắn lại chẳng đưa cho nàng khí tài, dược liệu hay đan dược, lại chẳng chỉ điểm.

Không được, thế này là làm mất mặt tư cách sư phụ của mình!

Thanh Diệp nhìn Trường An đôi lúc lại trầm ngâm suy tư, lúc lại thở dài, lúc lại ngán ngẩm, cô có hơi khó hiểu, nhưng vẫn dọn dẹp sau bữa ăn, lại bước đi rửa chén bát.

"Chiều nay con sẽ trông quán, sư phụ không cần phải cứ ở nhà đâu.

Ra ngoài vận động một chút cho khỏe người đi"

Xác thực, suốt mấy tháng ngay Trường An chỉ ngồi ở trong quán và đọc tiểu thuyết, có khách đến thì pha trà, còn không có thì thôi.

Lối sinh hoạt này có vẻ lười biếng vô cùng… Cô bởi vì quan tâm sư phụ mình nên mới nhắc nhở như vậy.

Trường An hơi ngừng lại, hắn im lặng một lúc bèn ngẩng đầu, trầm giọng nói:

"Thanh Diệp"

"Vâng?"

Người sau thấy hắn đột ngột nghiêm túc cũng bất ngờ, rồi quay người lại.

"Con sẽ là một người mẹ tốt"

"..."



Cuối cùng, Trường An cũng bước ra ngoài trời, cỏ dại mọc lưa thưa ở hai bên đường, rậm rạp như muốn lấp kín cả hai. Rừng cây chen chúc nhau đến nỗi ánh nắng không thể chiếu qua, đường đá mọc đầy rêu theo năm tháng trông rất cũ kỹ.

Vạn Sự Quán Trà, phía sau là bờ sông, phía trước lại là rừng rậm, xác thực khung cảnh này có đôi chút hoang vắng, thành ra quanh năm suốt tháng lợi nhuận kiếm được lẻ tẻ vô cùng.

Tiện tay nâng bầu rượu lên nhấp một hớp, Trường An nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng chọn đại một phía mà bước đi.

Được rồi, tiện thể lúc này đi tìm thứ gì đó cho Thanh Diệp vậy.

Có thể là Linh Quả, thần khí hay là… cái gì đó, tóm lại Trường An cũng không thể để tư cách làm sư phụ của hắn bị bỏ lỡ.

Một bước vừa ra, Trường An đã đi qua một quả núi, cứ thế hắn lơ đãng bước đi, thân thể chớp mắt đã biến mất đằng sau chân trời.

Nhưng bất giác đang đi, hắn như chợt nhận ra điều gì đó mà nheo mày lại, nhìn sang bên kia.

Đi một quãng đường khá xa, Trường An cuối cùng lại để ý ở bên dưới một vách núi, dường như có ai đang ở dưới đó.