Chương 5: Sau này, ta sẽ nặn tượng.

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 5: Sau này, ta sẽ nặn tượng.

Chương 5: Sau này, ta sẽ nặn tượng.


"Một người bình thường, chỉ là sống rất lâu"

Trường An dứt lời đã lâu, nhưng Nhược Trần vẫn im lặng, hắn lật từng trang, từng trang quan sát lấy.

Lúc trước, đạo vận quanh công pháp chỉ như một sợi tơ nhỏ, mỏng manh, vậy mà bây giờ… tựa như có một đầu phượng đang quấn quanh nó, phát tán ra đạo vận dữ dội.

Nếu lúc trước, Nhược Trần hoàn toàn xem thấu Trường An là phàm nhân, nhưng bây giờ thì khác.

Chỉ có tiên nhân, chỉ có người đã phi thăng trên Tiên Giới mới có khả năng tùy tiện nhìn thấu bộ công pháp này, không tốn sức để sửa nó!

Về phần lời nói "Sống rất lâu" của Trường An, có lẽ là thực sự rất lâu, ít nhất là phải trải qua hàng ngàn năm mới có bậc đạo hạnh như thế này!

"Lão Nhược…"

Đột ngột, Trường An lên tiếng, Nhược Trần phản ứng lại mà ngẩng đầu, trong giọng nói đã có phần cung kính:

"Tiền bối có gì chỉ bảo?"

"Ta hiện không phải hàng ngàn tuổi, ta xác thực có đến Tiên Giới, nhưng không phải là phi thăng, bởi vì tiếp cận cái chết vô số lần nên ta mới hiểu rõ Cửu Tử Thành Tiên đến vậy, ta chỉ bởi vì hứng thú mới tiếp cận ngươi, và ta có khả năng tái tạo nhục thân thật sự"

Trường An nói một tràng dài, sau đó bởi vì khát khô cổ mà hắn nâng bầu rượu lên và uống một hớp, lại nói:

"Tốt, ngươi có gì để hỏi không?"

Trong khi, Nhược Trần ngẩn người.

Tiền bối, ngươi đã nói ra hết, ta còn có gì để hỏi nữa chứ? Nhưng cũng chính vì thế mà hắn chỉ có thể đáp lại một câu khen ngợi:

"Trong quá khứ hẳn tiền bối sống rất khó-"

"Không, là ta tự sát không thành công"

Còn chưa dứt lời, Trường An đã nói lại, khiến cho Nhược Trần cứng họng.

Hắn chợt phát hiện, vị cao nhân cổ quái này có bộ não hoạt động thực sự rất thần kỳ, đôi lúc lại rẽ nhánh sang một hướng khác không thể nào ngờ được.

Cuối cùng, Nhược Trần chỉ đành nghiêm mặt, sau đó chắp tay và cúi người xuống thật kính cẩn:

"Kính mong tiền bối ra tay giúp đỡ vãn bối! Vãn bối nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp cho ngài"

Nghe thế, Trường An trầm mặc, cuối cùng hắn lấy từ trong người ra một con trâu được nặn bằng đất sét, trông nó xấu đến mức đáng thương.

Hắn đẩy bức tượng hình người sang một bên mà đặt nó xuống, sau đó chân thành nhìn Nhược Trần:

"Lão Nhược, vậy để ta cho ngươi một cái xác trâu…"

Nhược Trần nghe vậy mà cứng họng, hắn nhìn xuống bức tượng con trâu đầy xấu xí, bắt đầu suy nghĩ tại sao bản thân lại mạnh miệng như thế!

Và tại sao trong túi của tiền bối lại có nhiều thứ vậy?

Dường như chỉ có ý trêu đùa, Trường An chỉ bật cười, sau đó hắn nói:

"Ta cũng không đùa nữa, ngươi thực sự có tài nặn đất sét, sao không đến quán ta mà mở một gian hàng nhỏ đi? Lợi nhuận… bảy ba thế nào?"

Hắn nghĩ chia thế là ổn rồi nhỉ? Nhược Trần bảy hắn ba, chắc cũng không đến mức quá đáng…

"Dĩ nhiên là ngươi bảy ta…"

"Vãn bối đã hiểu, bảy thành tiền sẽ là của ngài!"

Nhược Trần nghiêm túc đáp lại, khiến cho Trường An còn chưa nói hết câu đã phải nuốt ngược chữ vào bụng.

Tốt! Tốt! Hay cho câu bảy thành tiền sẽ là của ta, quả nhiên phong độ giữa đại lão tu tiên lâu năm hiển lộ rõ ràng!

Trường An giương ánh mắt tán thưởng cho Nhược Trần, sau đó gật gù mỉm cười:

"Tốt, vậy thì ngồi yên đi, tiểu bối.

Đã lâu rồi, ta chưa vận động gân cốt, giờ cũng không tệ"

Cái gì? Tiền bối muốn đích thân ra tay ngay trước mắt của ta!?


Nhược Trần nghe vậy mà lộ ra vẻ mừng rỡ, chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng xuống, sau đó căng mắt ra cố gắng quan sát kỹ cảnh tượng tiếp diễn.

Trường An chợt nghiêm mặt, sau đó một cỗ khí thế khủng bố chợt phát tán ra từ trên thân thể của hắn, sau đó linh khí ở trời đất xung quanh giống như bị ai đó lôi kéo mà tất cả đều tụ lại trên đầu ngón tay của Trường An.

Hắn chỉ vào bên trên tượng đất hình người, lập tức linh khí ùa vào bên trong mãnh liệt như nước chảy ra biển cả, mà Nhược Trần cũng vì thế phải biến sắc.

Nồng độ linh khí ở vực thẳm này cực kỳ dày đặc, thậm chí có thể so sánh với thánh địa của các tông môn lớn, vậy mà sau một chỉ của Trường An, bằng cảm nhận có thể thấy được linh khí nhanh chóng mờ nhạt dần, cuối cùng là biến mất hoàn toàn!

Chỉ trong vòng ba giây, từ một vùng dày đặc linh khí, trở thành nơi khô cằn, không có dấu hiệu của bất kỳ tia linh khí nào cả.

Nhược Trần đột nhiên phát hiện, cho dù là làm ra hành vi kinh hãi thế tục như vậy, thế mà khuôn mặt Trường An vẫn không có biến chuyển gì, hắn chỉ cười nhẹ, cuối cùng thu tay lại.

Rồi, hắn nhìn sang Nhược Trần, cười và nói:

"Sẽ là một đoạn thời gian dài đối với ngươi đấy.

Gặp lại, lão Nhược"



Lý Nhược Trần được sinh ra trong một gia đình nghèo, tạo một ngôi làng nhỏ ở Đại Lục phía Đông.

Bởi vì gia đình nghèo khó, hắn không thể không sớm học theo nghề của bố, đêm nặn tượng, ngày lại bày bán, thành thử tuổi thơ của hắn chỉ dính liền với đất sét, lò lửa và cọ vẽ.

Nhưng hắn sống thực vui, tuổi thơ của hắn cũng vì vậy mà gắn liền với việc nặn tượng. Các nhân vật trong truyền thuyết, thần thoại cũng vì thế mà hiển lộ trong bàn tay của Nhược Trần.

Năm bảy tuổi, một vị tiên nhân ghé qua làng và xem trúng hắn, cả làng vì thế mà cũng mừng rỡ, gia đình được rạng danh, chỉ có Nhược Trần… không hiểu gì cả.

"Sau này, ngươi cũng không cần phải nặn tượng kiếm sống nữa"

Vị tiên nhân đó lên tiếng, trước khi đem hắn đi về tông môn.

Nhược Trần vì thế mà ngẩn người ra, hắn không hiểu rõ về tu tiên lắm, chỉ biết tiên nhân rất mạnh, có thể dễ dàng trích tinh nã nguyệt.

Nhưng, hắn biết rằng, từ nay bản thân sẽ không phải nặn tượng.

Vị tiên nhân đó đưa hắn vào một môn phái, tuy không lớn nhưng cũng không tính là nhỏ yếu, hắn cũng bởi vậy mà nghiễm nhiên trở thành đệ tử chân truyền của ông ta.

Nhưng, thân là Đại Trưởng Lão của tông môn, vị tiên nhân đó cũng có nhiều người đệ tử khác, vì vậy để tranh giành tài nguyên, quyền lợi, để tăng cường thực lực mà không bị đào thải… Nhược Trần cũng đâm đầu tu luyện.

Thiên phú hắn lộ rõ ra, ba tháng Tụ Khí, một năm Kết Thủy, ba năm Tạo Hồ, ai ai cũng vì thế mà bảo Nhược Trần chính là thiên tài ngàn năm có một, chỉ có hắn biết…

Một phần là bởi vì thiên phú, phần lớn lại là do hắn không ăn không ngủ, ngày ngày khổ luyện, liều mạng tranh đấu mới giành được nó.

Đã từng, Nhược Trần nghĩ rằng càng mạnh lên thì hắn sẽ càng nhàn, nhưng hắn quá ngây thơ rồi.

Đệ tử chân truyền, thủ tịch đệ tử, trưởng lão, đại trưởng lão, lão tổ.

Càng lên cao, hắn càng phải khổ luyện, vốn dĩ ban đầu là vì bản thân, sau này lại là vì sư phụ, sau lại vì đồng môn, cuối cùng gánh vác trên vai hắn, chính là cả tông môn.

Tâm trí Nhược Trần mờ mịt vô cùng, hắn cứ bế quan rồi lại xuất quan, xử lý chuyện trong tôn, lại bế quan, rồi lại xuất quan để tiêu diệt địch nhân dám công kích cả tông môn, dường như chỉ có thế thôi, không còn gì nữa.

Cho đến khi hắn đạt đến bình cảnh, cuối cùng trong lúc đột phá lại bị môn phái bố trí sẵn cường giả lẫn trận pháp, cuối cùng tiêu diệt Nhược Trần, lại đem một mảnh tàn hồn của hắn phong ấn lại, dường như là để luyện hóa thành khôi lỗi.

Nhưng trước khi kịp thực hiện điều đó, đệ tử của môn phái kia vô tình chọc phải một tên phế vật, rồi sau đó phải điều động cả sư huynh, đến trưởng lão, rồi tông chủ…

Cuối cùng, cho dù lão tổ vẫn ra mặt, vậy mà vẫn bị tên phế vật kia diệt sát, cả tông môn không còn một ai sống sót.

Một tên phế vật chỉ mất có một năm để tiêu diệt một Đại Tông Phái, một chuyện cực kỳ phi lý, nhưng Nhược Trần không quan tâm.

Hắn bị mắc kẹt ở bên dưới vách sâu thăm thẳm ba trăm năm liền.

Vì lý do gì đó… hắn thấy chuyện này cũng… bình thường?

Bản thân bế quan rồi lại xuất quan, như thế này cũng có khác gì chăng?

Hóa ra… Cuộc đời của hắn vốn dĩ ban đầu đã là ở trong một vực thẳm không có đáy rồi ư?

Thời gian chóng vánh trôi, đến một ngày nọ, một người đột ngột xuất hiện!

Khuôn mặt bình phàm, đôi mắt lẫn khí chất không có gì kỳ lạ cả, trong cơ thể không có linh khí ba động một chút nào.

Chính là người bình thường, bình thường đến nỗi mà có thể tìm được ở bất kỳ đâu.

Trò chuyện một lúc, kẻ phàm nhân này đột ngột lấy ra đất nặn, sau đó nặn thành hình người, mà Nhược Trần cũng vì thế mà ngẩn ngơ.

Thực… trông xấu xí…

Bất giác, hắn không nhịn được mà đoạt lấy cục đất sét trong tay kẻ nọ, rồi nhíu mày chỉnh sửa, lên giọng:

"Không phải thế này, ngươi chẳng có khiếu chút nào cả"

Bản thân đang làm gì vậy?

Hắn nghĩ thầm, nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn tạo thành hình người cho nó, rồi sau khi kẻ kia lấy màu ra định tô, Nhược Trần cũng đoạt luôn công việc này và vẽ.

Cuối cùng, tác phẩm hình thành.
Mà Nhược Trần cũng như bắt được một ký ức nào đó, cuối cùng hắn ngẩn ngơ, nhưng rồi lại không nhớ ra điều gì cả.


"Gặp lại, lão Nhược"

Khi vị tiền bối điểm một chỉ vào tượng đất nặn, nó dần dần trở nên sinh động hơn.

Như có tia sáng lóe qua trong đầu, Nhược Trần bất tỉnh.

Hắn mơ về ngàn năm khổ tu, lại mơ về ký ức khi bản thân đã trở thành Trưởng lão, lại đi trở về quê hương.

Có một cô gái, chỉ cười ngượng ngùng và tặng cho Nhược Trần một bức tượng đất, rồi bày tỏ tình cảm với hắn.

Nhược Trần nhìn xuống bức tượng đất có dáng vẻ của mình, chỉ cười nhẹ, lại bảo nàng hãy chờ mình.

Chỉ cần chỉnh lý mọi việc trong tông môn xong, hắn nhất định sẽ trở lại.

Nàng nhu thuận gật đầu, ba năm sau, Nhược Trần thực sự quay trở về nơi này, nhưng bóng dáng năm xưa đã không còn.

Người trong làng bảo, nàng ta có tình cảm với một gã phú thương, đã sớm rời làng bỏ đi. Những thứ nàng để lại cho hắn chỉ là một bức tượng còn đang nặn dở.

Nhược Trần nghe vậy cũng chỉ cảm khái, nhưng hắn không tìm được nàng, mà người dân trong làng cũng không còn dấu vết nào của cô gái ấy nữa.

Giấc mơ kết thúc, Nhược Trần nhìn khung cảnh trước mắt.

Một cậu bé đang ngồi bệt trên mặt đất, thân hình lấm lem đang nặn tượng, thủ pháp rất vụng về.

Nặn xong, cậu ta háo hức mang nó trên người, chạy một mạch ra ngoài đồng, rồi khi thấy bóng dáng của một cô gái, vui vẻ chìa tượng đất ra:

"Kim Mai, cái này là do tao làm đó, tặng mày"

Cô bé nhìn chằm chằm tượng đất một lúc, sau đó không nhịn được mà chê:

"Xấu quá"

Nhưng vừa nói, cô vừa đưa tay đón lấy tượng đất, khuôn mặt tàn nhang khẽ nở một nụ cười:

"Lần sau, tao chờ mày làm một bức tượng đẹp hơn đấy, Nhược Trần"

Hai thân ảnh đứng trên đồng, cười ngây ngô với nhau.



Ánh sáng lọt vào mắt, Nhược Trần ngồi dậy và đưa tay ra nhìn lên trước mắt, khung cảnh ở dưới vách núi lộ ra, và hắn cảm nhận được… bản thân đang sống, lại một lần nữa có da thịt.

"Tỉnh?"

Thanh âm vang lên, Trường An ngồi đối diện hắn và tựa vào vách đá, nhấm nháp từng ngụm rượu từ chiếc hồ lô.

Nhược Trần im lặng một lúc, sau đó quỳ xuống trước mặt Trường An, cung kính nói:

"Cảm tạ tiền bối đã ban ân, ta nhất định sẽ báo đáp cho ngài!"

Nhưng người sau cũng chẳng vì thế mà vui vẻ, chỉ thấy Trường An nhấp một hớp rượu, sau đó thở dài lắc đầu:

"Nghĩ lại rồi, gọi ta là chủ quán đi, tiền bối quá già.

Với cả…"

Đoạn, hắn đưa mắt sang nhìn Nhược Trần, nói:

"Ngoài quỳ mọp trước mặt ta, ngươi còn chuyện khác để làm đấy"

Vừa dứt lời, Trường An đã lấy ra một cục đất sét đặt xuống mặt đất, sau đó không nói gì thêm nữa.

Nhược Trần nghe vậy, chỉ trầm mặc đưa tay ra nắn cục đất sét, sau đó bất đầu tạo thành hình người.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hắn cầm lấy cọ vẽ, bắt đầu tô điểm lên trên đó, cuối cùng khi đã hoàn tất, Nhược Trần bèn đứng dậy, sau đó đặt bức tượng đó ở trên mặt đất, yên tĩnh nhìn lấy.

"Ngươi trễ hẹn với người ta một ngàn năm"

Trường An nhấp rượu, lại giơ mắt ra nhìn bức tượng.

Một cô gái, khuôn mặt không tính là rất đẹp, lại dính đầy tàn nhang trên đó.

Nhược Trần thở dài, sau đó cũng chỉ cười nhẹ:

"Đúng vậy, nếu năm đó người trong làng nói ra nàng chết vì bạo bệnh thì tốt biết bao"

"Họ chỉ không muốn thấy ngươi phải khổ sở"

Nghe Trường An trả lời, Nhược Trần chỉ im lặng hồi lâu, sau đó lại hỏi hắn:

"Tiền bối, nàng có lẽ đã vào luân hồi từ hàng trăm năm trước, liệu việc nặn tượng này có ích gì không?"

Kẻ sau nhấp một ngụm rượu, sau đó quay lưng bước đi chậm rãi, bình thản nói:

"Bức tượng này, không phải là để tặng cho "nàng" ở kiếp này, cũng như kiếp sau gì cả.

Cái đó dành cho nàng ở trong lòng ngươi đấy"

Nhược Trần như hiểu ra gì đó, cuối cùng hắn chỉ cảm thấy lòng nhẹ hơn nhiều, bật cười và quay lưng bước đi với Trường An.

Giờ thì hắn hiểu, vì sao bản thân không thể đột phá thành tiên được rồi.

"Tiền bối…"

"Gọi ta chủ quán đi"

"Chủ quán, thế tên ngài là gì vậy?"

"Trường An"

Bóng người dần dần mất tích sau vực thẳm, để lại một bức tượng đất nặn ở trong đó, và cả một mảnh tâm ma.

Nhược Trần, sau này sẽ không có khổ luyện, không có chém giết, không có tranh đấu.

Ngươi có thể thoải mái nặn tượng rồi.