Chương 10: Tần Đế

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 10: Tần Đế

Chương 10: Tần Đế

Chương 10:

Ba ngàn năm trước, Tấn Quốc còn là một quốc gia rất nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với đất nước này là Xuân Quốc.

Cho tới ngày kia, vị hoàng tử vốn bị cho là si ngốc đột ngột vùng lên, cũng từ trong hư vô, vô số các kỳ tài, tầng tầng lớp lớp ủng hộ hắn, cuối cùng dựng Tấn Quốc trở thành một Đại Quốc Gia lớn, mà vị hoàng tử đó, cũng mang theo quần thần của hắn mà phi thăng.

Dường như, hắn muốn khuếch trương Tấn Quốc ở trên Tiên Giới.

Trở thành thần thoại, cuối cùng lưu truyền khắp nhân gian, người đời sau này gọi hắn là Tần Đế.

Nhược Trần kể xong, sau đó hắn quay sang nhìn Trường An.

Trên mái của quán trà, Trường An nằm trên đó, hắn thở ra thỏa mãn, tay xoa lấy bụng của mình và lười biếng giơ bầu rượu ra nhấp một ngụm.

"Tần Đế…"

Hắn lẩm bẩm, sau đó bật giác bật cười.

Thú vị, thực sự rất thú vị.

Một vị hoàng tử nhiều năm si ngốc, đột ngột bật dậy?

Đây chắc chắn là bị đoạt xá, hoặc có kẻ xuyên việt vào.

Những kỳ tài, cường giả xuất hiện từ trong hư vô xưng hắn là vua, hiệp trợ hắn? Các đại năng trú ngụ trong nhân gian dần dần hiện thế?

Ngộ Không, Quan Vũ, Bàn Cổ?

Đến cuối cùng, Trường An không nhịn được mà bật cười thành tiếng, vui vẻ giơ bầu rượu ra hớp một ngụm lớn, sau đó chép miệng, cảm nhận dư vị cay trong miệng, khẽ lẩm bẩm:

"Thế giới này, thú vị hơn ta nghĩ"

Đoạn, hắn gãi đầu, sau đó cười nhìn sang Nhược Trần:

"Lão Nhược, chiều nay lúc nướng khoai lang xong, ta đã dập lửa chưa vậy?"

Nhược Trần im lặng một hồi, sau đó hắn ngớ người ra, nhìn Trường An.

Nhược Trần:"..."

Trường An:"..."

Giữa lúc này, đột ngột từ trên khắp Hoàng Thành, hình thành lên một hình ngũ giác.

Trường An thấy cảnh này, chỉ thở dài bất đắc dĩ, sau đó nói:

"Mộc"

Phía đông tòa thành, một cây cổ thụ khổng lồ xuất hiện, mang theo sinh mệnh lực tràn trề, ôn hòa vận chuyển.

Diệp Tuyên, Kim Thành Chủ, Thanh Nhạc còn đang kịch chiến với kẻ thù, ai cũng thương nặng chợt cảm nhận như có một luồng sinh mệnh đang tràn vào trong cơ thể mình, chữa trị cho bọn họ.

"Thổ"

Phía tây tòa thành, một hòn đá to như một quả núi hiện ra, các ma tu chỉ cảm nhận được áp lực tựa như tảng đá lớn trực tiếp đè nặng lên lưng, chúng bắt đầu chuyển động chậm xuống, cuối cùng là bị đè nát xuống mặt đất.

"Thủy"

Đột ngột, mặt đất dưới chân gã thân pháp cao thủ chợt trở nên ẩm ướt, sau đó vô số tia nước chui lên, rồi xoắn chặt lấy hắn, cùng lúc Kim Thành Chủ giơ đao lên và chém xuống..

Phốc!

Hắn không thể né được, cuối cùng chịu một đao từ Kim Thành Chủ mà chết, nhưng trận pháp vẫn cứ tiếp diễn.

"Hỏa"

Diệp Tuyên còn đang bị cả ba người kiềm chế chợt cảm thấy thân thể nòng bừng lên, làn da chuyển sắc đỏ tựa như chiếc đỉnh đang được rèn luyện, hắn ngẩn người, sau đó cười lớn:

"Mẹ nó, cuối cùng cũng có mấy thứ giống người xuyên việt rồi"

Không biết vị đại năng nào vừa giúp hắn, nhưng việc ưu tiên là… Giết chúng!

Chỉ thấy thân thể hắn di chuyển nhanh như chớp đã tiếp cận Thất Trưởng Lão, đoạn tay đưa ra nắm chặt, tung một quyền.

Thất Trưởng Lão còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị nổ tung, sau đó thân thể ngã xuống.

Diệp Tuyên rút tay lại, hắn thở hồng hộc, nhưng rồi quay đầu.

Cả tên Kiếm Sĩ lẫn thích khách đồng lọt cảm thấy sống lưng lạnh buốt, sau đó một tên hô lớn:

"Chạy!"

Ầm!

Bàn tay nắm chặt đầu hắn và đè xuống mặt đất, Diệp Tuyên lúc này giống như một con mãnh thú nổi điên, không ngừng tung ra những nắm đấm trong điên cuồng.

Mặc thế, Trường An vẫn chỉ thở ra, cuối cùng giơ bầu rượu lên và đung đưa, bâng quơ nói:

"Kim"

Chỉ thấy trung tâm của Hoàng Thành, bao bọc bằng vô số kết giới màu kim loại, bạo lực phá vỡ các đòn tấn công của trận pháp mà từng tên ma tu kỳ công bố trí ra, sau đó sừng sững bất động!

Đến lúc này, trận pháp đã hình thành.

Đông Mộc, Tây Thổ, Nam Thủy, Bắc Hỏa, cuối cùng là Kim ở trung tâm.

Cổ thụ, cự thạch, thủy xà, hỏa thế, kim thuẫn, dần dần phóng đại, cuối cùng mờ dần mà biến mất.

Trường An nhìn cảnh này, mỉm cười và khẽ gật đầu, cuối cùng đứng dậy và nhảy xuống sân quán trà, thở dài và bước đi:

"Lão Nhược, ta đi ngủ trước đây"

Nhưng làm gì có ai để ý nữa? Nhược Trần lúc này há hốc mồm ra, nhìn cảnh tượng trước mắt mà bị choáng ngợp bởi sự hùng vĩ của nó.

Cái quái gì vậy? Ngũ Hành Trận Pháp tuy là cái cơ bản, vì sao vừa rồi chẳng khác gì Thượng Cổ Trận Pháp xuất thế?

Nhưng từ khi nào, từ khi nào mà tiền bối đã bố trí hoàn tất trận đồ cơ chứ?

Nhược Trần trầm ngâm suy nghĩ, sau đó mắt hắn chợt co lại, hắn nghĩ đến điều gì đó, nhưng hoàn toàn không tin tưởng vào điều đó.

Quá mức khó tin!

Trường An vừa ra khỏi tòa thành đã đá một viên bi sắt, sau đó lại bẻ một nhánh cây cắm trên mặt đất, lại rửa tay bên bờ sông, châm lửa để nướng khoai, và cuối cùng là…

Nhược Trần nhớ ra, cái lúc Trường An vỗ vai hắn, một tảng đất sét đã rơi xuống.

Không lẽ…



Trường An đẩy cửa phòng ngủ ra, bước vào bên trong, sau đó ngồi vào ghế, hắn mở một cuốn sách và bình thản đọc.

Xác thực, Nhược Trần đoán không sai, Trường An đã bố trí Ngũ Hành Trận pháp bằng cách đó.

Trận pháp cấp thấp như vậy, Trường An thậm chí không cần động tay cũng có thể bố trí ra, phải biết kiếp trước, khi hắn còn phục vụ cho Long Đế ở đời thứ bảy, trận pháp đã học được vô số.

Nếu không phải bởi vì ngại bị Thiên Đạo ở thế giới này chú ý, thậm chí Trường An đã cân nhắc sử dụng tất sát trận pháp.

Chỉ là, Trường An đột ngột gấp sách lại, đôi mắt ngẩng lên nhìn bầu trời đen, nhãn đồng của hắn lại thâm thúy như sao trên trời.

Nếu nói về việc Tần Đế xuất hiện từ ba ngàn năm trước, Trường An cho rằng có lẽ Tần Đế… chính là người xuyên việt, nhưng không phải là người Việt Quốc như hắn.

Thậm chí, có thể dễ dàng xác định hắn là người của Tấn Quốc (Chú thích: tác giả sử dụng Tấn Quốc thay cho Trung Quốc), thông qua việc triệu hoán ra Quan Vũ, Ngộ Không, lại là Bàn Cổ.

Ngộ Không, thực lực có lẽ ước chừng là Kim Tiên, còn Bàn Cổ, có thể coi là Thánh Nhân đi?

"Bây giờ có cái hệ thống bá đạo như vậy à?"

Trường An cau mày, sau đó có vẻ khó hiểu mà thắc mắc.

Ở phàm giới, chắc chắn sẽ có hạc giữa bầy gà, thiên phú tuyệt không thể thua kém gì người ở cõi Tiên, thậm chí một số vị đại năng đã chết trọng sinh nhập xác, kinh khủng hơn là những con người được các đại năng trực tiếp nhìn trúng mà truyền xuống công pháp, huyết mạch, truyền thừa toàn bộ nhằm bồi duỡng thành đệ tử tương lai hoặc trở thành lô đỉnh, chịu số phận bị hấp thu.

Trong số đó, phổ biến nhất có lẽ là Hệ Thống, một dạng bảo vật do các cường giả tạo ra, sau đó nhập vào kẻ bất kỳ, cuối cùng thông qua đó mà thao túng đối phương, dần dần bồi dưỡng hắn.

"Hệ thống, triệu hồi cho ta Lạc Long Quân Chủ cùng với thê tử của ngài"

Trường An nhẹ giọng nói, chỉ thấy màn hình yên tĩnh một lúc, cuối cùng hiện ra thông tin:

[Lạc Long Quân Chủ trước đây sáng lập ra Đại Việt, cảnh giới hoàn toàn đạt đến Thánh Nhân, không có bất cứ tia tàn niệm nào, không thể triệu hoán]

Trường An nghe vậy mà chỉ ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu:

"Ta hiểu"

Hắn cũng không có ý định triệu hoán, bởi vì cũng không biết đối diện ra sao với Lạc Quân Chủ- Lão tổ của mình.

Chỉ là, xem ra hệ thống của Tần Đế còn vượt xa hệ thống của bản thân lắm.

Nhưng vẫn có một kẻ khiến Trường An coi trọng hơn cả Tần Đế, hắn nhìn lên thiên không rộng lớn, cuối cùng thở dài lắc đầu, lên giường nằm ngủ.



Trong không gian hư vô, chỉ tồn tại duy nhất một dinh thự.

Dinh thự cổ kính, lại có trồng các loại hoa thảo, toát ra không khí trang nhã vô cùng.

Một bóng người chậm rãi nhấp trà, sau đó nhìn xuống bức tranh trước mắt hắn.

Trong tranh, một người thanh niên với vóc dáng bình thường, tay cầm một bầu rượu, ngẩng đầu nhìn lên.

Mắt thâm thúy, tưởng chừng như có thể xuyên qua tranh mà nhìn thấy kẻ đã vẽ ra nó.

"Bất Hủ"

Thanh âm bình thản vang lên, sau đó bầu không khí lại chìm vào yên tĩnh.