Chương 11: Mèo và Khất Cái

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 11: Mèo và Khất Cái

Chương 11: Mèo và Khất Cái

Tuyết trắng trải dài, ở trong chỗ phế tích, một đứa trẻ không ngừng khóc.

Ngày xưa nước này chiến loạn không ngừng, chư hầu tranh bá lẫn nhau, ngoài máu lửa và phế tích, chiến tranh chẳng để lại cái gì cả.

Trời đông giá rét, một gã khất cái dựa vào tường thành, mái tóc bạc trắng che khuất nửa khuôn mặt, áo dài trắng cũng bởi vì chà xát trên mặt đất mà trở nên rách rưới, bạc màu.

Hắn giương mắt nhìn lên bầu trời với vẻ mông lung, rõ ràng bộ dáng chỉ mới mười sáu tuổi, trên thân lại tỏa ra sự tang thương, chán ghét cùng với hơi thở đã hướm mệt vì đã trải qua quá nhiều, ở trên thân thiếu niên này, tử khí thâm trầm.

Gã khất cái này đã ở tường thành ba năm, người qua lại đều biết rõ, tên này từ khi xuất hiện đã không nói một lời nào, hắn là một kẻ vừa câm, lại vừa thiểu năng.

Gió thổi mạnh, nhánh cây khẽ lay động, lá rụng phiêu đãng, rồi một bông tuyết từ trên trời rơi xuống trên người hắn, khiến cho làn da càng thêm tái nhợt. Gã khất cái yên tĩnh tựa vào tường, mái tóc trắng che khuất đi hai mắt, khuôn mặt tuấn dật, lại mang theo vẻ vô cảm.

Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, mang theo cảm giác mệt mỏi cùng tang thương, lẳng lặng tựa vào gốc cây đại thụ.

Thánh Hoàng Thánh Vực, Đế Vương, Võ Hoàng cái gì, hắn không còn muốn nữa.

Mỗi lần luân hồi, là một lần lòng đau như cắt.

Mỗi lần luân hồi, là một lần chia ly.

Sớm chán ghét luân hồi, nên đời này, hắn muốn cứ thế mà chết, cô độc mà chết.

"Meo"

Âm thanh vang lên, hắn mở mắt ra, lờ mờ nhìn về phía trước.

Đó là một con mèo, lông đen tuyền ưu mỹ, đôi mắt lại có nhãn đồng trong suốt, lúc này nó đang tò mò nhìn lấy hắn, sau đó đuôi khẽ đung đưa.

"Con mèo nhỏ, ta không có gì cho ngươi"

Hắn nhìn cảnh này mà bất đắc dĩ thì thào, sức cùng lực kiệt, hắn đoán rằng bản thân sớm sẽ chết rồi.

Nhưng con mèo vẫn không có ý định di chuyển, chỉ khẽ giơ móng lên và liếm lấy nó, tuyết rơi liên tục, thoáng chốc dần dần bao phủ lấy bộ lông đen tuyền.

Thật tình…

Ý nghĩ hiện lên, hắn cười khổ, sau đó giơ hai tay ra:

"Vào đây, chỉ ít trước khi chết, ta có thể giữ ấm qua đêm nay cho ngươi"

Con mèo hơi ngừng lại, sau đó nó chỉ nhìn hắn một lúc, cuối cùng bò vào trong lồng ngực, cuộn mình lại và nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Hắn chỉ dở khóc dở cười nhìn cảnh này, cũng chỉ tựa vào tường thành, sau đó hô hấp yếu dần, rồi ngưng hẳn.

Đời thứ tám, không thành tựu vẻ vang, không có người nào kế bên.

Hắn chết, mang theo một con mèo.



Cảm giác ẩm ướt ở trên mặt khiến Trường An hơi cau mày, sau đó hắn chậm rãi mở mắt ra.

"Meo…"

Con mèo nhìn hắn, sau đó giơ móng lên và liếm nhè nhẹ, lại bước đi về phía bầu rượu của Trường An, nhấc lấy nó lên và uống một ngụm.

Bầu rượu của Trường An, thông thường hắn không thích ai động vào, nhưng con mèo này là ngoại lệ.

Khất cái, tà tu, và cuối cùng là hiện tại, phàm nhân.

Nó đi theo hắn ba đời, tuy không rõ mục đích là gì, nhưng cũng xem như là một người bạn cũ. Vả lại, Trường An không nghĩ bản thân mình có thể đoạt lại khỏi vuốt mèo được.

Hắn thở ra, sau đó đưa tay kéo con mèo vào trong lồng ngực, uể oải ngáp một cái và đứng dậy, tay đẩy cửa ra:

"Tiền bối, ngài về rồi"

Đúng, Trường An gọi con mèo này là tiền bối, như cái cách Nhược Trần gọi hắn là tiền bối vậy.

Không phải bởi vì con mèo này có sức mạnh bá đạo, hay là con mèo này đã dạy hắn công pháp gì, chỉ là một con mèo kỳ lạ… Trường An không nhìn thấu nó được.

"Meo"

Con mèo nhàn nhã đáp lại và giắt bầu rượu bên hông cho Trường An, sau đó nó cuộn mình trong người hắn, giơ vuốt ra và thè lưỡi liếm lấy nó.

Trường An cảm nhận bầu không khí yên tĩnh, khẽ chép miệng, hắn bước đến cửa quán trà và đưa tay mở ra.

"Nghĩ lại nơi này có hơi vắng vẻ, nếu có thêm nhà hàng xóm thì…"

Mở cửa ra, đối diện hắn chính là một quầy hàng gỗ nhỏ, xa xa có thể thấy một tòa nhà được xây dựng thật trang nhã, Trường An sửng sốt nhìn cảnh này, sau đó nháy nháy mắt.

Ài… có gì đó không đúng?

Rừng xanh mơn mởn của hắn đâu?

Trường An càng thêm dùng sức vuốt hai mắt, lại mở mắt ra và xác định được bản thân đã tỉnh ngủ, rồi lọt vào mắt hắn…

Cảnh Nhược Trần đang treo lấy biển hiệu bằng đá, một bên có khắc chữ [Vạn Sự], bên còn lại là hai chữ [Tượng Quán].

Trường An: "..."

Chờ đã, cái cách hắn mở cửa có gì sai lầm đúng không?

Khi nhìn đến trước mắt mình có xuất hiện một tòa dinh thự nhỏ nhưng cao sang, Trường An đóng cửa lại, rồi sau đó đưa tay vuốt mắt mình.

Trường An, bình tĩnh, chắc chắn bởi vì ảnh hưởng từ kiếp trước nên ngươi mới thấy ảo giác.

Vừa rồi chắc chắn là nhìn lầm, chỉ cần ngươi mở cửa một cách bình thường, chắc chắn khung cảnh hiện ra sẽ là rừng xanh mơn mởn, tiếng chim hót líu lo, và những cánh bướm đang vui đùa với nhau.

"Meo? Con mèo khó hiểu nhìn Trường An, sau đó kêu lên.

Trường An cố gắng trấn định bản thân, sau đó hắn lại mở cửa ra.

Dưới ánh nắng chói chang, một mảng lớn rừng trước mắt đã trở thành bãi đất trống, thay vào đó là một tòa dinh thự với từng bước tượng lớn nhỏ khác nhau được bày ra. Trường An im lặng.

Cho nên, vì cái gì hắn chớp mắt một cái, trên thế gian trống rỗng xuất hiện một tòa dinh thự?

"Tiền bối, ngài đã tỉnh rồi"

Nhược Trần vừa nặn xong bức tượng cuối cùng trong buổi sáng nay, hắn cho vào lò lửa và bắt đầu nung lên, sau đó quay sang nhìn Trường An, gật đầu.

Khóe miệng khẽ giật nhẹ, Trường An nhìn cảnh này và hỏi:

"Chuyện này…"

"Sáng nay ta dậy từ canh ba, sau đó nhanh chóng đi đến Hoàng Thành thuê một đội ngũ thợ xây có kinh nghiệm, lại đi gia công thêm một tấm biển hiệu bằng đá, sau đó nhập khẩu đất sét cùng với màu vẽ, rồi sau khi đúc thêm một cái lò, ta vừa thử thì tiền bối cũng đã thức giấc"

Nhược Trần nói với giọng bình thản, trong khi vẫn quan sát lấy lò lửa, chờ cho tượng đất được nung để tô màu.

Trường An nhìn bộ dáng tựa như những con người tinh anh trong xã hội của Nhược Trần, hắn chỉ im lặng.

Cho nên, rốt cuộc các "thợ xây có kinh nghiệm" bằng cách nào đã xây xong một dinh thự đủ cho cả gia đình sinh hoạt từ canh ba đến bây giờ chứ? Hơn nữa còn không đánh thức Trường An dậy.

Lão Nhược, xem ra ta vẫn khinh thường ngươi, hóa ra không chỉ tu tiên, ngươi còn biết đầu tư và phát triển kinh tế cơ?

"Tiền bối, sáng nay ta cũng vừa làm giao dịch với một phú ông trong Hoàng Thành, thu được năm thoi vàng, ba cái chia cho ngài như đã thỏa thuận"

Nhược Trần gật đầu, sau đó hắn nghiêm túc đặt ba thoi vàng lên bàn.

Trường An trầm mặc nhìn chăm chú lên trên bàn.

Ba thoi vàng, thu nhập một năm của quán trà cũng chưa chắc đạt đến mức này.

Nhiều năm kinh doanh quán trà của mình, cuối cùng đem cho chó ăn hết rồi ư?

"Lão Nhược, ngươi có phải là nam thần tổng giám đốc trong truyền thuyết không?"

Nhược Trần:...

Tiền bối, đầu óc người lại nhảy số ư?...

Lúc này, ở Hoàng Thành.

Người thư sinh ngọc thụ lâm phong bước đi trên đường, khí chất nho nhã, dáng dấp lại tuấn tú vô cùng, quả thực rất hút mắt các chị em. Sau lưng hắn ta lại là hai vị mỹ nữ, một người thanh lãnh, một kẻ lại có dáng vẻ mị hoặc, xinh xắn đến lạ kỳ.

Diệp Tuyên trầm ngâm suy tư, hắn xoa cằm và bước đi trên đường, tiện tay mua một cuốn sách và lật ra đọc, nhưng trong đầu chẳng có chữ nào vào cả.

Rốt cuộc, ngày hôm qua đã có vị đại năng nào hỗ trợ hắn cơ chứ?

Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn quay sang Thanh Nhạc và Ngọc Mi, nghiêm mặt lại căn dặn:

"Các ngươi thấy rồi đấy, tu tiên hiểm họa khôn lường, vẫn nên tìm thời cơ tăng cao tu vi, để thực lực của bản thân càng thêm vững chắc"

Sau đó, hắn nhìn hai người có vẻ lắng nghe mình và gật đầu, lại lấy ra sợi dây buộc tóc và chìa cho Thanh Nhạc, cố gắng nở nụ cười mà bản thân cho là đẹp trai nhất:

"Cái này giúp tăng tốc độ hấp thu linh khí..."

Ngọc Mi:...

Sư huynh, cái trước là ngươi dặn dò chúng ta, nhưng chỉ là kiếm cớ để Thanh Nhạc tỷ nhận quà của ngươi thôi, đúng không?

"Cảm tạ sư huynh, nhưng lễ vật này quá lớn, ta không thể nhận"

Thanh Nhạc lạnh nhạt từ chối, sau đó nhã nhặn quay lưng lại mà bước đi tiếp, để lại hai người phía sau.

Diệp Tuyên im lặng, rồi nhìn xuống dây buộc tóc, cuối cùng ngẩng đầu bi thương nhìn trời và thở dài.

Vì sao hắn xuyên việt, có hệ thống nhưng phải vào sinh ra tử, mỹ nữ chỉ gặp được một người, lại tán mãi không xong...

Phương thức xuyên việt của Diệp Tuyên có gì sai lầm ư?

Hắn vừa định bước đi tiếp, đã thấy Ngọc Mi chằm chằm nhìn mình, sau đó cất tiếng, âm dương quái khí nói:

"Sư huynh, ngươi làm thế thì không có cửa theo đuổi sư tỷ đâu~"

"Hả? Ngươi nói gì vậy?"

Diệp Tuyên nghe vậy mà giật thót, sau đó hắn giả vờ ngu ngốc, mỉm cười nói.

"Chà, đúng là một tên đần, muốn biết cách để tán đổ tỷ ấy không?"

Ngọc Mi chỉ tiếc bộ dáng không rèn thành sắt, nàng hừ hừ lên hỏi, bộ dáng giống như cao nhân chỉ điểm vậy.

Diệp Tuyên thấy cảnh này, sau đó tò mò cất tiếng:

"Muội nói thử?"

"Ai da, dạo này tốc độ tu luyện của muội có hơi chậm..."

Ngọc Mi thở dài và buồn bã nói, chỉ thấy Diệp Tuyên im lặng một hồi, sau đó giơ mắt ra khó hiểu nhìn nàng:

"Sư muội, ngươi muốn món bảo vật này thì đúng hơn chứ?

Đừng có mơ, thứ này-"

"A, tốt, không được thì thôi, huynh giữ nó đi, ta nói với Thanh Nhạc tỷ-"

"Đây, cho muội"

"Sư huynh, liêm sỉ đâu?"

"Bán rồi, hai đồng một cân"