Chương 7: Phá vỡ bố cục

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 7: Phá vỡ bố cục

Chương 7: Phá vỡ bố cục


Nhìn thấy trời đã gần xế chiều, Trường An thở dài, sau đó tiếc nuối lẩm bẩm:

"Đến tối, ở nơi này sẽ xảy ra trận đại chiến, chúng ta về thôi"

Mà sau lưng hắn, Nhược Trần trên người khoác một túi những sách là sách, sau lưng lại đeo bao lớn, hai tay mang theo hai chiếc thùng gỗ chất đầy đồ, hắn không cảm xúc nhìn sang Trường An.

Tiền bối, ngươi không mang vác đồ thì tiếc nuối gì?

Nhưng cuối cùng, hắn cũng tò mò cất tiếng hỏi:

"Đại chiến?"


"Đúng vậy, có ma tu cấu kết với trưởng lão của Thánh Tiên Tông và lén lút lập trận pháp, tính huyết tẩy cả thành, sau đó trưởng lão của Thánh Tiên Tông lại giả vờ xuất thủ tiêu diệt hắn, gã ma tu vừa giả dạng cái chết, mà tên trưởng lão vừa được đà hưởng hết công danh. Chỉ là tông chủ Thánh Tiên Tông sớm nhận ra điều này nên đã lén lút cử hai người đệ tử của hắn ta đến thăm dò nơi này. Mà ta vừa phá hỏng kế hoạch của bọn chúng"

Trường An nói một mạch, sau đó giơ bầu rượu lên hớp một ngụm, lại quay sang Nhược Trần:

"Ngươi hỏi gì thì hỏi đi"

Nhược Trần: "..."

Tiền bối, cái gì cần hỏi ngươi đã nói hết, bây giờ ngươi lại nói thế, thật sự khiến ta rất xấu hổ.

"Tiền bối sớm biết rõ kế sách của bọn hắn, phải chăng đã có đối sách gì? Hôm nay ngài chỉ đảm bảo kế hoạch vẫn ổn định?"

Ẩn nhẫn trăm năm làm phàm nhân, phải chăng là để bố cục một bàn cờ, cuối cùng vạch trần ra?

Quá tâm cơ! Không hổ là tiền bối!

Nghe thấy Nhược Trần hỏi, Trường An lắc đầu, chân đá mộ viên bi sắt ven đường sang một bên, cười nhạt:

"Không có, nửa giờ trước ta mới biết điều này.

Sau đó ta dùng thêm năm phút cân nhắc, cuối cùng để không thẹn với mình, ta không thể trơ mắt nhìn bách tính cứ như vậy bị giết đi được!"

Nhược Trần: "..."

Kế hoạch của người ta bố cục bao nhiêu năm, kết quả tiền bối mới phát hiện nửa giờ trước?

Phát hiện xong, lại quyết định phá hư bố cục của người ta?

"Chủ yếu là thành chết hết, quán trà lại không có khách bán"

Sau đó, Trường An bổ sung câu sau, Nhược Trần im lặng.

Tiền bối, có vẻ cái sau mới là mục đích chính, còn câu "không thẹn với lòng mình" là ngươi vừa thổi ra đúng chứ?

Với cả, ngươi phá hư bố cục của bọn họ lúc nào chứ?

Nhược Trần khó hiểu và bắt đầu nhớ lại hành động của Trường An lúc vào thành.

Dùng bức tượng con giun xấu xí cùng một đồng tiền mua hồ lô que, dùng bức tượng gỗ con mèo rất ngố với hai đồng tiền đổi lấy màu vẽ, dùng bức tượng gỗ hình con gà trụi lông với ba đồng tiền đổi lấy đất nặn, lại dùng bức tượng gỗ hình con rùa trông khá đần đổi lấy vài chồng sách bỏ đi.

Ừm, dường như chỉ có thế…

Cho nên tiền bối, ngươi không thể nói không thành có, bảo là bản thân đã phá vỡ bố cục cơ chứ?

Đi một quãng đường, Trường An lại tiện tay bẻ một nhánh cây chơi, chơi chán, hắn lại quẳng sang bên lề đường.


Đi một quãng nữa, hắn lại đi tới bên kia sông rửa tay, lại đi thêm quãng nữa, Trường An lại bới khoai lang ở trong một thửa ruộng gần kề, rồi nướng lên.

"Lão Nhược, cho ngươi"

"Tiền bối, khi nào chúng ta mới đến nơi ạ?"

Nhược Trần lúc này mặt đen lên, hắn đưa tay cầm lấy củ khoai lang mà bẻ ra một mẩu cho vào miệng, khẽ nhấm nháp nó và thắc mắc.

Tuy rằng Trường An chơi vui, nhưng hắn thực sự rất mệt chứ!

Thân thể vẫn là người phàm, nên việc mang vác đồ vật như thế này cũng không có gì gọi là vui thú cả.

Trường An nghe vậy, chỉ gật đầu và cười nhẹ, cho khoai lang lên miệng và cắn một miếng. Cảm nhận vị ngọt ngọt, bùi bùi đang lan tràn trong miệng, không nhịn được mà lên giọng tán thưởng:

"Khoai ngon!"

Nhược Trần:...

Cách trả lời của tiền bối thực sự quá cao thâm mạt trắc, hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.

Hắn nghĩ thầm mà đưa khoai lên miệng cắn, sau đó gật gù.

Ừm, khoai này quả thực rất ngon.

Ăn xong, hai người lại đi một lúc, Trường An bất giác vỗ lấy vai của Nhược Trần khiến hắn giật mình, sau đó đất nặn rớt một mẩu nhỏ xuống đất, nhưng không ai để ý cả.

"Tiền bối?"

"Có con bọ trên vai ngươi"

Trường An nghiêm túc nói, sau đó bước đi về phía trước, khiến Nhược Trần khó hiểu, sau đó hắn nghi ngờ quay đầu lại.

Tiền bối không muốn cho hắn thấy gì ư?

Bộp!


Nhưng, một bàn tay đã vỗ vai hắn, Trường An mỉm cười, lại nói:

"Lão Nhược, ngươi không cần phải quay đầu lại"

Đã muộn, Nhược Trần đã quay đầu lại, và rồi những gì hắn thấy là…

Cửa vào Hoàng Thành, cùng với viên bi sắt nằm chỏng chơ trên mặt đất do Trường An đá bay đi.

Nhược Trần: "..."

Cho nên con đường đi không phải là quá dài, mà do chúng ta vừa đi một vòng tròn?

Nhìn thấy Nhược Trần u oán nhìn mình, Trường An xấu hổ cười và quay lưng lại, sau đó sải bước đi:

"Được rồi, giờ chúng ta đi nào"



Đi đường một lúc lâu, lọt vào mắt của Nhược Trần chính là một quán trà khá đơn sơ, cách bài trí ở bên trong quán cũng khá bình thường, lại có một tấm gỗ được viết chữ nghuệch ngoạc trên đó và đặt tựa vào tường quán.

Vạn Sự.

"Tên hay"

Nhược Trần lẩm nhẩm đọc một hồi, cuối cùng hắn khẽ tán thưởng, Trường An chỉ cười nhẹ và giơ bầu rượu lên nhấp:

"Thế gian ngàn vạn chuyện, trà quán đôi ba người, lấy đàm tấu làm vui.

Ta dành rất nhiều thời gian cho cái tên này đấy"

Đoạn, hắn bước vào quán trà, sau đó ngừng lại, mặt bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.

Nhược Trần vừa định bước vào cũng khó hiểu nghiêng đầu, chỉ thấy Trường An quay lại, chân thành nhìn hắn:

"Lão Nhược, ta quên xây phòng cho ngươi, hay là tối nay…"

Hắn đang nói liền ngưng lại, đi tới xếp ngang ba cái bàn trúc lại với nhau, lại nhìn Nhược Trần:

"Đây, mát mẻ lắm."

Nhược Trần: "..."

Trong lòng phức tạp, hắn không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ thở dài:

"Tiền bối, đêm nay ta nghĩ bản thân sẽ dành thời gian để tu luyện"

Kẻ sau cũng bừng tỉnh, rồi gật đầu, mặt tán thưởng:

"Tốt! Không hổ là tiên nhân chuyển thế!"

Tiền bối, ngươi khen chỉ bởi vì ta giúp tiền bối hóa giải sự ngượng ngùng này, đúng không?