Chương 8: Kịch Chiến

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 8: Kịch Chiến

Chương 8: Kịch Chiến


"Đây là Thanh Diệp, đệ tử của ta"

Trường An chỉ về phía thiếu nữ đang ngồi cạnh hắn, mái tóc hồng, khuôn mặt thanh tú, pha lẫn sự nghiêm túc, nhưng bởi vì cười nhiều mà lại có chút nét ôn hòa trong đó.

Đoạn, hắn lại hướng về một người thanh niên mang dáng dấp tuấn tú, khí chất nghiêm nghị.

"Đây là lão Nhược, một thợ nặn đất sét tha hương đến nơi này, muốn cùng ta hợp tác làm ăn"

Trên bàn, mỹ nam mỹ nữ đối diện nhau, vô cùng chói mắt, cũng may nhan sắc bình phàm không có gì lạ của Bình An đã khiến cảnh tượng này bớt lóa hơn rất nhiều.

Thanh Diệp chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Nhược Trần, ôn hòa cất tiếng:

"Thực có lỗi, sư phụ của tôi đã làm phiền tiên sinh rất nhiều rồi."

Trường An: ‘-’...

Đồ nhi, ngươi không có chút nào tin tưởng về sư phụ của mình ư?

Còn có, giọng điệu của ngươi rõ ràng là giọng điệu của một người mẹ!

Nhược Trần nghe vậy, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng biết giữ mặt mũi cho Trường An, chỉ thấy hắn lắc đầu:

"Không dám, phải nói là ta được tiền bối chiếu cố rất nhiều mới đúng"

Hắn nhìn người thiếu nữ trước mắt, càng quan sát càng thấy nàng ta có gì đó bí ẩn đến lạ kỳ.

Không có bất kỳ linh khí nào trong cơ thể, nhưng vẫn tạo áp lực cho Nhược Trần, khiến hắn cảm giác nguy hiểm.

Nhược Trần là ai? Từng là một trong số kẻ mạnh hàng đầu ở Vĩnh Xuân đại lục, cho dù tu vi đã mất hết, nhưng vẫn khó có kẻ nào tạo được áp lực cho hắn.

Quả không hổ là đệ tử của tiền bối…

"Thanh Diệp, đã lão Nhược ở đây, ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi đi"

Trường An nâng tách trà lên và khẽ nhấp một ngụm, sau đó nhàn nhã cất tiếng.

Thanh Diệp nghe vậy, cũng không chần chờ gì, hướng mắt sang Nhược Trần, khuôn mặt chợt trở nên nghiêm túc:

"Vãn bối có một thắc mắc muốn được giải đáp"

Nhược Trần cũng vì thế mà lắng tai lên, hắn gật đầu:

"Ngươi cứ hỏi"

"Vãn bối muốn biết cảnh giới tu luyện ở Vĩnh Xuân Đại Lục"

Nhược Trần nghe thấy câu hỏi của Thanh Diệp, hắn ngẩn người ra, sau đó giật nhẹ khóe miệng.

Hả? Cảnh giới tu luyện? Câu hỏi này… Không phải quá mức phổ thông rồi ư?

Trường An nghe vậy mà cũng ngừng lại, hắn quay sang nhìn nàng, sau đó mở miệng:

"Tiểu Diệp… Ngươi không hổ là đệ tử của ta!

Thắc mắc này, ta cũng muốn nghe một lời giải đáp từ lão Nhược"

Nhược Trần: "..."

Tiền bối, con mẹ nó, ngươi cũng không biết cảnh giới tu tiên ở chốn này?

Các người làm sao tu luyện được đến ngày hôm nay vậy?

Nghĩ thì nghĩ, nhưng trước hai con mắt tò mò cứ nhìn chòng chọc vào bản thân, Nhược Trần không thể không giải đáp.

Hắn thở dài, sau đó trầm giọng giảng giải:

"Cảnh giới ở Vĩnh Xuân Đại Lục, tổng cộng có chín cảnh giới.

Nhất Phẩm Tụ Khí, tu chân giả bắt đầu hấp thu linh khí trong trời đất, rồi tụ lại ở đan điền bên trong cơ thể của họ.

Nhị Phẩm Kết Thủy, như cái tên, lúc này tu chân giả phải tìm cách để khiến khí ở trong đan điền kết lại, trở thành một giọt nước.

Tam Phẩm Tụ Hồ, sau khi đột phá, lúc này từ một giọt nước, trong đan điền của tu chân giả dần dần hình thành một cái hồ."

"Để ta đoán, Tứ Phẩm khe nước, Ngũ Phẩm dòng sông, Lục Phẩm Biển xanh, Thất Phẩm bay hơi, Bát Phẩm Hóa Mây, Cửu Phẩm thành tiên?"

Trường An chợt xoa cằm, sau đó cười nhẹ và sau đó cất tiếng hỏi, Nhược Trần đang định nói bỗng ngừng lại và sững sờ, sau đó trầm mặc.

Tứ Phẩm Khê Xuyên, Ngũ Phẩm Đại Giang, Lục Phẩm Đại Hải, Thất Phẩm Hóa Khí, Bát Phẩm Thành Vân, Cửu Phẩm Hóa Tiên, lời nói của Trường An hoàn toàn là chính xác, theo nghĩa đen.

Tiền bối, tại sao cảnh giới tu tiên qua miệng của ngươi lại trở nên bình thường, không thể nào bình thường hơn vậy?

Và hơn nữa, có thật ngươi không hiểu gì về tu tiên không? Tại sao lại nói một mạch rõ ràng như thế chứ?

"Ừm, ta hiểu đại khái rồi"

"Con cũng vậy"

Hai thầy trò gật gù, dường như Trường An cũng mất đi hứng thú, chỉ thấy hắn đứng dậy, rồi đi vào trong bếp, đoạn nói:

"Lão Nhược, ngươi muốn ăn gì?"

Nhược Trần còn đang không hiểu vì sao bản thân còn chưa giảng xong về cảnh giới tu luyện, cuối cùng lại biến thành "Tối nay ăn gì", Trường An đã gật đầu tự nhủ:

"Lâu rồi chưa ăn xôi gà, để ta làm"

Vậy tiền bối có cần hỏi ta không chứ?

Nhược Trần thở dài, hắn hoàn toàn không thể nào bắt kịp não mạch suy nghĩ của Trường An mất rồi…

Nhưng cũng chỉ lắc đầu, rồi bước ra ngoài quán trà, Nhược Trần trải một tấm bạt xuống, sau đó đặt đồ nghề của bản thân sang một bên, lại bắt đầu nặn lấy đất sét, tạo thành hình người.

Nhược Trần cũng không muốn chậm trễ, nên tốt nhất làm từ bây giờ để chuẩn bị cho ngày mai, trong lòng của hắn vẫn có chút háo hức, bởi vì lần gần đây nhất hắn chính thức nặn đất sét đã là rất lâu.

Hàng trăm năm trước chăng?

Theo phản xạ, hắn nặn ra một con khỉ cầm gậy, mang hoàng kim giáp, khí thế kiệt ngạo bất tuần.

Lại tiếp, Nhược Trần nặn ra một vị tướng sĩ cầm đao, lại thêm người đàn ông khổng lồ cầm rìu, tựa như muốn chẻ đôi cả bầu trời này vậy.

Bất tri bất giác, hắn đem những nhân vật vốn dĩ ở trong truyền thuyết của thế giới này hiển hóa đến trần gian thông qua các bức tượng, mãi đắm chìm trong đó, Nhược Trần không hề nhận ra Trường An đã ngồi đối diện hắn từ bao giờ.

Nhược Trần ngẩng đầu, nhưng rồi hắn chỉ thấy.

Trường An, đang mỉm cười một cách quỷ dị, đôi mắt lúc này cũng khác biệt, không còn thường thường không có gì lạ nữa.

Chỉ bình thản quan sát, nhưng lại thêm một chút hứng thú ở trong đó.

Giống như, một đầu rồng đang lặng lẽ quan sát lấy con kiến hôi trước mắt.

Hắn cất tiếng, giọng đầu hứng thú:

"Lão Nhược, tài thật ta…

Ngộ Không, Quan Vũ, Bàn Cổ sao lại xuất hiện ở đây rồi?"



Mà lúc này, ở bên ngoài Hoàng Thành.

Người đàn ông áo đen quan sát lấy tường thành, sau đó hắn ta quay lại nhìn một dãy những kẻ khoác áo đen, lại che mặt đi, nở một nụ cười quỷ dị:

"Ẩn nhẫn mười năm, sắp đến thời khắc để chúng ta để hành động rồi!"



Diệp Tuyên đứng trên tường Hoàng Thành, bên cạnh hắn là một người đàn ông mang giáp sắt, khí thế không thua gì Diệp Tuyên.

Ông ta đưa tay sờ vào vỏ đao bên hông, sau đó ngưng trọng nhìn về phía xa xa, thoáng lộ vẻ nghi hoặc:

"Lạ thật, mọi khi giờ này làm gì có sương mù?"

Diệp Tuyên chỉ bật cười, nho nhã nhìn về nơi xa, lại mở quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy, bộ dáng tựa như thư sinh vậy.

"Thành Chủ, ta biết việc không thể di tán dân chúng khiến ông lo lắng, nhưng bây giờ chúng ta chỉ cần câu kéo thời gian trước khi cứu viện từ Thánh Tiên Tông tới"

Đoạn, đôi mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Tốt lắm, hóa ra Nhị Trưởng Lão ngày thường luôn mang bộ dạng chính đạo, cuối cùng lại cấu kết với ma tu nhằm âm mưu huyết tẩy cả tòa thành.

Nếu không phải trực giác của Diệp Tuyên khiến hắn không thể nói cho Thanh Nhạc đi tới thám thính, lại tự thân thăm dò khắp tòa thành một lượt, bố cục ngày hôm nay của Nhị Trưởng Lão chắc chắn sẽ thành công!

Theo thời gian, trời chuyển tối.

Thành Chủ đang tĩnh tâm, chợt ông ta mở mắt ra, tay nắm lấy cán đao và chém về một thân ảnh vừa mới xuất hiện trước tòa thành.

Đao khí phóng ra mạnh mẽ, xuyên phá tựa như một đầu voi khổng lồ đang lao tới và đánh trúng thân ảnh đó, chỉ thấy khói bụi lẫn đất đá tung mù mịt, nhưng Thành Chủ lại cau mày.

Không đánh trúng! Ông có thể cảm nhận được rằng hắn còn sống.

Diệp Tuyên cũng nắm chặt quạt giấy trong tay, sau đó nhẹ giọng nói:

"Chúng đến"

Sau đó, khắp bốn phương tám hướng, những kết giới dần dần xuất hiện, sát khí ập đến, chậm rãi bao phủ lấy tòa thành này.

Nhưng Diệp Tuyên làm sao có thể để chuyện đó xảy ra, chỉ thấy thân thể hắn chớp mắt biến mất, sau đó lao nhanh về một phía, dường như là điểm mấu chốt của trận pháp.

"Trận pháp này có mười hai điểm, chúng ta chỉ cần phá vỡ phân nửa số chúng là được"

Dường như nghe thấy lời của hắn, từ trong thành, Thanh Nhạc cũng rút kiếm, khí tức lạnh lẽo của nàng phát tán ra xung quanh, mặt đất cũng vì thế mà đóng băng.

"Ta đã hiểu"

Nhưng rồi, từ đâu một chưởng đánh ra, tà khí chặn lại đường đi của Diệp Tuyên, chỉ thấy hắn ta nắm lấy quạt giấy, sau đó phóng ra.

Ầm!

m thanh đổ nát vang lên, quạt giấy bắn ra như một viên đạn pháo, xuyên thủng một gốc cây cổ thụ to lớn đầy sắc máu được che giấy kỹ lưỡng ở trong rừng.

Còn mười một điểm!

Suy nghĩ thoáng qua trong đầu Diệp Tuyên, rồi hắn ngừng lại, cau mày nhìn về một hướng.

Chỉ thấy người đàn ông trung niên bước ra, rõ ràng ăn mặc tựa như một vị chính nhân quân tử, lại có tà khí bao phủ khắp người.

Diệp Tuyên cười nhạt, rồi hắn chắp tay, giọng mỉa mai:

"Nhị Trưởng Lão, ngài không phải nên dạy dỗ đệ tử trong tông môn, không để cho mầm mống bị lệch lạc sao?"

Người đàn ông trung niên chỉ cười ôn hòa, nhưng rồi tà khí quanh thân hắn dày đặc hơn.

"Diệp Tuyên, ta xem ngươi tư chất kỳ tài, nếu chết ở đây, chắc chắn tông chủ đại nhân sẽ rất hài lòng"

Ở vị trí của Thành Chủ, hắn đang giằng co với một người mang vóc dáng gầy gò, tay nắm đoản đao, thân thể di chuyển vô cùng quỷ dị, tựa như một bóng ma.

"Tại sao người của Tấn Quốc lại ở đây? Các ngươi đang muốn khơi mào chiến tranh?"

Thành Chủ nhíu mày và quát lớn, chỉ thấy gã kia bật cười, nhưng đòn tấn công không hề suy giảm chút nào.

"Lão già im đi, nếu tất cả nhân chứng đều chết, thì làm gì có vụ khơi mào cơ chứ?"

Diệp Tuyên lòng trầm xuống, hắn vô cùng muốn đi sang hỗ trợ cho Thành Chủ, người mà hoàn toàn bị khắc chế bởi đối thủ với thân pháp cao siêu.

Nhưng, Nhị Trưởng Lão làm sao có thể để cho hắn toại nguyện?

Chỉ thấy gã ta bước tới một bước, tà khí bao trùm lấy cả hai tay, cuối cùng ngưng tụ thành một cây cung, không ngừng bắn ra từng mũi tên xé gió về phía Diệp Tuyên, ngăn chặn hắn lại.

"Ngoan ngoãn chịu chết ở đây đi, đừng giãy dụa vô ích.

Bọn ta có tới bốn cường giả đạt tới cảnh giới Khê Xuyên, mà các ngươi cũng chỉ có hai người!

Hoàng Thành, tất sẽ chìm trong biển máu thôi"

Diệp Tuyên nghe thấy như vậy mà trầm mặc, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, hắn chỉ bật cười và nhìn trưởng lão.

"Thì sao, nếu có thể giãy chết, hà cớ gì phải đứng yên chịu trận?"

Nếu không được, cùng lắm dùng đến biện pháp cuối thôi, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng, kẻ trước mắt hắn… Phải! Giết!

Trưởng lão uy vọng của Thánh Tiên Tông lại cấu kết với ma tu, làm nội gián cho Tấn Quốc, trước là bắt tay ma đạo, sau là cõng rắn cắn gà nhà, tuyệt đối không thể tha thứ nữa!