Chương 2: Hai vị mỹ nữ

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 2: Hai vị mỹ nữ

Chương 2: Hai vị mỹ nữ

Quán trà ngoài chủ quán là Trường An thì còn có Thanh Diệp và một con mèo, chỉ có điều hôm nay con mèo vốn đã đi dạo chơi đâu đó, không có ở quán.

Thanh Diệp quét tước xong, cô lại đi đun nước nóng để pha trà, và Trường An vẫn mê mẩn đọc truyện.

Không có cách nào, ai bảo cuốn tiểu thuyết viết quá hay cơ chứ? Thực sự rất hợp gu của hắn.

Âm mưu trong âm mưu, cứ thế mà chất chồng, đọc mà Trường An không thể không bội phục những nhân vật chính này, và lại càng bội phục những vị tác giả có bộ não to lớn có thể viết ra tác phẩm như vậy.

Đột ngột, có người bước vào quán, Trường An ngẩng đầu lên, đối diện hắn chính là một vị tuyệt thế mỹ nữ.

Không sai, đánh giá của Trường An cho nàng ta chính là tuyệt thế mỹ nữ, cho dù hắn đã trải qua chín đời, nhưng không phải lúc nào cũng thấy được một người mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến vậy.

Mái tóc đen nhánh được cài ngọc trâm, mang váy trắng với những họa tiết tinh xảo, ngọc thủ trắng nõn, dung nhan an tĩnh mà lại có nét ôn nhã, khuôn mặt lạnh nhạt, khí chất tựa như một vị trích tiên.

Chỉ thấy Trường An nhanh chóng thoát ra khỏi sự kinh diễm bởi nhan sắc của nàng, hắn chợt lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh mà cười nhẹ:

"Cô nương muốn dùng trà sao?"

Lúc này, hắn giống như một vị thư sinh hơi hiểu kinh văn, cho dù bị hấp dẫn bởi nhan sắc của vị mỹ nữ này nhưng cũng phải cố gắng giữ cho bản thân trấn định, lại ra vẻ phong độ nhẹ nhàng. Giọng nói tuy tao nhã nhưng con mắt dán chặt vào nàng đã để lộ ra tính cách ham mê nữ sắc của kẻ này.

Nàng ta hơi ngừng lại một lúc mà quan sát Trường An, khuôn mặt thoáng lộ vẻ thất vọng rồi ngồi xuống bàn, lạnh nhạt cất tiếng:

"Ngân Châm Trà"

"Thực may mắn, quán cũng vừa nhập thêm lá Ngân Châm, kịp thời đáp ứng được mong muốn của cô nương"

Trường An nghe vậy mà cười nói, hắn rót nước nóng vào tráng qua ấm trà, lại dùng thìa tre để múc lá trà cho vào, lại rót một ít nước sôi tráng lớp trà rồi đổ đi, đến bây giờ mới đổ nước ngập ấm trà.

Thủ pháp pha trà không tệ.

Suy nghĩ thoáng qua trong đầu nàng, nhưng khuôn mặt vẫn chưa thể hiện biểu cảm gì cả.

Trường An vừa pha trà, vừa cười nói, giống như là đang muốn tìm chủ đề nói chuyện với vị mỹ nhân này:

"Dùng trà một mình cũng lạ, chi bằng để tại hạ cùng bồi tiếp cô nương?

Xem dáng vẻ của cô nương hẳn là người đến Hoàng Thành, không biết cô nương có hứng thú hay không, tại hạ vốn biết rất nhiều chuyện thú vị ở nơi này"

Trường An cẩn thận rót trà, hắn vừa tạo dáng vẻ như định ngồi xuống thưởng trà cùng nàng, vẻ mặt lại như muốn khiến cho vị mỹ nhân này hứng thú với chủ đề, để bản thân thể hiện ra tài bác học của bản thân.

Có vẻ như cũng mất đi hứng thú với hắn, nàng chỉ nâng chén trà lên và tao nhã nhấp một ngụm, giọng lạnh như băng đáp lại:

"Bằng hữu của ta đang tới, không dám làm phiền chủ quán nữa"

Trường An nghe vậy mà mặt thoáng qua vẻ thất vọng, cuối cùng bước đi về phía quầy trà ngồi xuống, dẫu vậy vẫn ngồi thẳng người, tay cầm một cuốn sách và bắt đầu đọc, tận lực lộ ra dáng vẻ thư sinh nho nhã, cố gắng gây sự chú ý của nàng.

Hồi sau, một thiếu nữ đi vào quán, sau đó hô to với Trường An:

"Một tách Hồng Trà"

Sau đó, nàng không thèm để ý đến hắn mà ngồi đối diện vị khách trước đó, và có vẻ hai cô gái này quen nhau nên nàng chỉ cười:

"Sư tỷ, không cần phải lo lắng, hắn hoàn toàn không có linh lực nào trong cơ thể, hơn nữa…

Càng không phải tuyệt thế cao nhân, chỉ là một tên thấy nhan sắc của Thanh Nhạc Tỷ liền không nhịn được, lại nỗ lực lộ ra bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, nhìn mà buồn cười vô cùng"

Thanh Nhạc nghe vậy, khuôn mặt lạnh nhạt lúc này lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chỉ khẽ thưởng thức trà và thở dài.

Kỳ quái, trực giác của bản thân luôn chính xác, kể từ khi thấy quán trà nhỏ ở bên cạnh bờ sông, nàng đã không ngừng linh cảm rằng "Có cao nhân trong đó".

Vậy mà cuối cùng, chỉ là một người đàn ông bình thường, không có linh lực, không có nhan sắc, ánh mắt nhìn nàng giống như những anh tài tuổi trẻ ở khắp Đại Lục phía Đông.

"Được rồi, cũng xem như là nghỉ ngơi đi, đêm nay còn phải đối diện một cuộc đại chiến"

Ở trong quầy, Trường An nghe đến đây bèn không hứng thú nữa, hắn chỉ tiếp tục nhìn vào từng trang sách, chậm rãi lật.

Trải qua chín đời, bộ dáng và khí chất của một tên thư sinh bình thường, không có tài cán gì hoàn toàn được Trường An khắc họa lên một cách hoàn mỹ, cũng là cách để đối phó nữ tử.

Trong quá khứ, Trường An dùng cách này để khiến những vị mỹ nữ hoàn toàn thất vọng về bản thân mà bỏ qua, chỉ cần để đối phương đừng sinh ra hảo cảm hay ấn tượng tốt là được.

Tà mị, điên cuồng?

Nghiêm nghị, quyền quý?

Lạnh lùng, độc nhân?

Càng có điểm nhấn thì càng hấp dẫn đối phương, mà nữ nhân càng đẹp thì lại càng có dấu hiệu của phiền phức.

Ngươi nghĩ có thể không tốn công sức nào sao? Những người xinh đẹp đâu có thể dễ đưa đến tay?

Hay là chỉ cần sau một, hai pha tinh tướng, anh hùng cứu mỹ nhân là có thể để mỹ nhân đổ rạp trước ngươi, sẵn sàng tam thê tứ thiếp?

Tỉnh giấc đi, các nàng hoặc bởi vì sức mạnh của ngươi, bởi vì thân phận của ngươi, lại càng bởi vì ngươi có giá trị lợi dụng nên mới tiếp cận.

Sống chín đời, Trường An hoàn toàn lĩnh hội được điều đó.

Đa phần các đời hắn đều có hồng nhan làm bạn, thậm chí đời thứ ba, thê thiếp trong cung Trường An có hàng chục người, đều là mỹ nhân trong thiên hạ.

Nhưng rốt cuộc lúc Trường An lâm chung, các nàng lại đấu đá lẫn nhau, chỉ bởi vì quyền thế, bởi vì danh phận Hoàng Đế, chỉ bởi vì mỗi người đều muốn con của mình có phần hơn.



"Bệ hạ, hiện giờ Đại Nam đã chinh phục được tứ hải thập phương, đế quốc phát triển cường thịnh phồn vinh, quả thực đáng mừng!"

"Trẫm biết"

Âm thanh đạm mạc lại vô cùng uy nghiêm vang lên, hắn cười nhẹ và nắm lấy bàn tay của kẻ đang gần thoi thóp vì bạo bệnh trên giường:

"Tất cả là nhờ có tài mưu lược của ái khanh, Đại Hoàng đệ nhất công thần, chính là ngươi!"

Thân ảnh yếu đuối nằm trên giường nghe vậy mà chỉ cười khẽ, nàng quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt lại mang lẫn vẻ thỏa mãn đến lạ kỳ.

"Bệ hạ, ngài thấy ta và nước Đại Nam…"

"Trẫm không thể tìm ra ai ra công ra sức vì nước, vì dân như vậy, khanh thực sự… rất yêu nước"

Nghe hắn nói vậy, người con gái trước lúc lâm chung chỉ cười khẽ, cuối cùng trước lúc sinh mệnh tàn, lại nói ra một câu:

"Vì ngài… yêu đất nước này.

Mà ta, yêu ngài"

Đoạn, nàng chết.

Không phải hoàng hậu, không phải phi tần mà là một vị quan, một người sống cả đời, thời chiến điều binh, thời bình lại dựng nước.

Đến cuối cùng, nàng nói ra tình cảm của mình, rồi cứ thế mà chết.



"Chủ quán!"

Âm thanh vang lên khiến Trường An giật mình bừng tỉnh, hắn có chút mờ mịt, nhưng cuối cùng đứng dậy và hấp tấp vội vã bước ra bên bàn:

"Hai vị cô nương gọi tại hạ có việc?"

Hừ, xem cái bộ dáng hào hứng khi được mỹ nữ gọi đi.

Ngọc My nghĩ thầm, nàng đặt ra vài đồng tiền lên bàn và đứng dậy, sau đó kéo tay Thanh Nhạc rời khỏi quán.

"Không cần thối tiền"

Thanh Nhạc nghi hoặc nhìn Trường An một hồi, cuối cùng cũng chỉ đành đi theo Ngọc My mà rời đi.

Trường An im lặng một lúc, cuối cùng hắn chỉ thở dài bất đắc dĩ, thu tiền lại và dọn dẹp khay trà, không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Già rồi… cũng bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ"