CHƯƠNG 43: ĐƠN THÂN VÀO THÀNH

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 43: ĐƠN THÂN VÀO THÀNH

Đoạn đường đèo có bề rộng mặt đường 20m. Ở cuối 500m đoạn đường vực thẳm, một bức tường đá cao 10m được dựng lên. Bức tường có độ dày 5m, được chất chồng từ những tảng đá núi to mỗi bề vài mét, mặt cắt phẳng lỳ. Toàn bộ công lao là của Trí năng, nó điều khiển máy móc, cắt đá và dùng máy dịch chuyển sắp xếp thành. Chưa hết, nó còn bay đi tìm sắt vụn, nấu chảy bọc kín bề mặt tường, cho tường thêm trơn trợt, vững chắc.

Sau hai giờ thi công, bức tường hoàn thành. Sử tu luyện không quan tâm. Con Răng cằn nhằn:

"Làm sương sương thôi, phải xây thành đâu mà ngươi kĩ quá! mất thời gian!"

"Ở không còn cằn nhằn hả!?" Bình Chi nạt lại.

"Nhớ kiếm mớ dầu ăn nữa."

"Chi ông nội!?"

"Tưới lên đường cho nó trơn, dễ té."

"Ừ."

…………….

Chuẩn bị xong, hai đứa đàn em tự lái thẳng chiến cơ Chim Con bay vào Thành. Chúng lượn vòng, đánh võng trên bầu trời thành phố bắn pháo tứ tung, rồi vọt ra xa lộ, dẫn theo dòng lũ zombie tức giận gầm rú đuổi theo.

Con Răng Thần hồn nó mạnh hơn Trí Năng nhiều, nhưng nó không chuyên về đầu óc, bất quá để nó thao tác dàn súng pháo thì dư sức. Nên thật ra một mình nó làm xạ thủ cũng tạm được rồi, tối hôm qua Sử tham gia là vì tìm kích thích với lại để nhắc chừng nó. Con chó này tính nó tưng tưng, bắn lãng phí năng lượng lắm.

Dàn súng cấp thấp mới độ của Chim Con quay ngược, bắn như mưa về biển zombie chạy sau đuôi. Zombie pháo binh cũng bắn theo chiến cơ, có điều Trí Năng giữ khoảng cách tốt, né tránh linh hoạt, nên không dính đạn. Một chạy, cả triệu đuổi, kéo nhau qua khe núi, về đoạn đường đèo.

Sử ngừng tu luyện, quan sát chiến cuộc. Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, Chim Con ra cuối đường đèo, dừng lơ lững trên không sau bức tường chắn, hú còi inh ỏi. Con Răng dùng dàn súng 100 nòng và 4 pháo laze chủ yếu bắn bọn Zombie Pháo Binh phun Ma viêm cầu xen kẻ trong đàn zombie, đám còn lại nó bỏ mặc kệ.

"Hú… hú…" tiếng còi báo động hú chói tai, át tiếng gào thét của zombie.

Tụi zombie loạng choạng tới chân tường, nhưng không cách nào leo qua, chỉ biết đập phá bình bình vào vách thép, nhưng chẳng làm nó mảy may hư hao chút nào. Trên đường đèo có năm ba đoạn bị Trí năng tưới dầu trơn, zombie ở đây xô đẩy trượt ngã chồng chất.

"Tụi mày tưới dầu trơn hả!? sao không tưới hết đường luôn!" Sử thấy vậy hỏi

"Dạ, kiếm có được mấy tấn hà Sếp ơi!"

………

"Rớt đi, rớt đi…" Sử với con chó nóng ruột hô hào cổ vũ. Zombie bắt đầu rớt núi thật. Ban đầu ít, từ từ chúng cứ rơi càng nhiều như sung rụng. Vách đứng, xuống 200 – 300 m mới có dốc thoải, con nào rớt núi là tan xương.

Dẫu vậy, nguyên đoạn đường từ nơi này đến thành phố hơn 10 km, kể cả phần ngoài thành rộng rải vẫn toàn đầu zombie chờ tới lượt.

Một giờ, hai giờ,.. ba giờ, zombie té núi chết chừng 500 ngàn con. Mà zombie trong thành phố còn chưa có chỗ chen ra ngoại thành. Tụi ở sau đuôi quá xa không thấy tín hiệu, nó nản, lui về. Tụi ở giữa du đãng tại chỗ. Về sau chỉ có zombie trong vòng 2 km còn tiếp tục chen tới.

Rốt cục, tiểu tổ tốn tổng cộng hết bốn giờ đồng hồ tiêu diệt hết 600 ngàn zombie, đợt chiến đấu kết thúc.

"Bình Chi, thả đội lượm rác xuống núi làm việc đi. Rồi kiếm chỗ đậu xuống nghỉ một chút." Sử gọi Trí Năng, rồi nhíu mày, lẩm bẩm:

"Không ổn, tốc độ này phải mất hai ngày còn chưa chắc xong. Mà còn mỏ linh thạch nữa."

"Zombie trong mỏ linh thạch cũng bị kéo ra rồi Sếp." Trí năng nói.

"Được rồi, kết hợp thêm máy bay không người lái, hai đứa cưng một lát tiếp tục đợt hai, đợt ba… khi nào đuôi zombie hoàn toàn ra hết ngoại thành. Anh sẽ lén vào trong đó Thành một mình tìm cái Ma Trận mới được." Sử hơi ngẫm nghỉ rồi hỏi Trí năng:

"Ở khoảng cách này còn liên lạc với Tiểu đội được không?"

"Được."

"Alo… alo, Se Sẻ gọi Đại Bàng, alo…" "Alo… alo, Se Sẻ gọi Đại Bàng, alo…alo " Con chó nhảy lên giành gọi vào ống nói,

"Alo, ai đó!?" Tiếng con Bé Ba, Sử đẩy con chó ra:

"Anh nè, em nghe không!?"

"Em nghe rõ, anh ổn chứ!? anh tới đâu rồi!?" Tiếng con Bé ba mừng rở.

Sử cười:

"Anh ổn, anh đang dọn zombie thành Forrel Gon. Mai mốt em cứ mở sóng vô tuyến, khi nào mình trong khoảng cách 500km là liên lạc được nhe em. Hôm qua mọi người định xuất phát sau anh một ngày, nhưng anh thấy chưa được.

Nghe anh dặn, bây giờ em đừng cho đội ra ngoài hoạt động, thu hết về mỏ linh thạch vài ngày, cảnh giới 24/24, nếu có quân đội zombie tới thì chạy hết về Trái Đất đi. Anh giải quyết ở đây ổn thì sẽ báo mọi người xuất phát."

"Có gì sao anh!? Không được thì chạy về đi anh!" giọng con Bé Ba run run muốn khóc.

"Hì hì, anh không sao mà, vì chưa liên lạc được tụi Quỷ cao cấp thôi…"

Hai đứa bắt đầu anh anh em em tán chuyện, rồi chuyển qua chuyện tình cảm, một lát thêm một đám con gái tới bu vào tám, thôi nhức đầu…

"Nghe mắc mệt quá,… tui ngủ chút nghe Bình Chi, chừng nào đánh tiếp gọi tui…" Con chó Răng ngáp một cái rồi nằm lên trên ghế xạ thủ ngủ luôn.

Lại xong thêm ba đợt (kéo zombie rớt núi) thì cũng tới sáng hôm sau. Xác zombie rơi lăn dài từ chân vách kéo xuống dốc cả cây số. Gần vách núi, xác cũng thành đống cao cả chục thước. Con chó khá là mệt mỏi, Sử phải động viên, hứa hẹn cho nó cố gắng lên tinh thần, cố gắng thêm một đợt nữa. Vì bây giờ zombie thành phố này đã chết hết phân nửa. Số còn lại đã hoàn toàn lọt ra ngoại thành. Đợt tiếp theo Sử muốn lẻn vào thành, nhưng để Trí Năng một mình chiến với zombie thì cũng không mấy an tâm.

…………………

Từ một đầu khác chiến cơ thả Sử vào thành phố. Hắn đi ung dung trên đường phố vắng lặng, lâu lâu mới gặp một vài zombie chuột, mèo, người lẻ loi, lạc đàn. Gặp Sử, chúng không lao vào hung hăng tấn công mà còn sợ hãi khép nép, tránh đường, vì bây giờ hắn đã biến thân thành một ma vương dữ tợn, hơi thở hắn đầy mùi vị ma quỷ tinh khiết.

Ma Vương gặp chúng sợ sệt thì đắc ý cười khà khà, trừng mắt. Đôi khi từ mắt trái Ma Vương phóng ra lôi điện đen tuyền đánh lên thân một số con, hễ con nào dính chiêu là cứng đơ, rồi thân thể vỡ ra từng mảnh vụn rơi xuống, những mảnh xương thịt cứng ngắt, đen đúa bốc ra hơi lạnh ma khí nồng đậm. Đôi khi từ mắt phải Ma Vương phóng ra lôi điện màu tím đánh trúng một số con, nạn nhân, thân thể cháy thành tro trong nháy mắt, chỉ để lại khói mù khét lẹt, nhiệt độ quanh đó tăng cấp tốc cả trăm độ.

Rồi có lúc, từ trán Ma Vương phóng lôi điện vàng óng chói chang, "Roẹt", zombie xấu số tan thành không khí, bị tịnh hoá sạch sẽ trở thành các phân tử trong lành vô hại hoà tan vào môi trường.

"Kha kha kha, Lợi hại quá đi, khửa khửa!" Sử cười ầm ầm om sòm, không e dè cố kỵ gì, lại còn gầm lớn " Ta là Kẻ Huỷ Diệt, Ác Ma của Ma, Ác Quỷ của Quỷ. Ta quyết định từ nay sẽ trở thành Ác Mộng của ma quỷ vũ trụ! Há Há Há."

Sử hài lòng với uy lực lôi điện lắm. Trong người hắn có ba thứ lôi điện. Huyền Lôi hay Ma Lôi là khắc tinh của sinh vật sống, mà Tử Lôi là khắc tinh của ma quỷ. Còn Kim Lôi thì tịnh hoá hết thảy, nhân từ độ hoá chúng sinh, chúng tử thành không khí.

Hạch tâm Kim Lôi của Sử bây giờ đã to như trái nho, rất nhỏ, rất nhỏ so cói hai quả lôi tâm khổng lồ kia, nhưng nó tương ứng thân thể hắn cũng mới cấp 10 thôi. Ngoài tác dụng biến các thứ năng lượng thành Kim Lôi, nó còn có tác dụng quan trọng khác, đó là chuyển hoá, cân bằng: chuyển Ma Nguyên thành Chân Nguyên và ngược lại; chuyển Huyền Lôi thành Tử Lôi và ngược lại.

………………….

Đứng trước Tụ Ma trận của toà thành, Sử truyền ma khí vào nó theo các trình tự đã được Bulma dạy từ trước. Trận pháp khởi động, ma khí trên bầu trời ùn ùn bị hút vào ma trận, vòng ma kết giới mở. Sử đứng trong ma trận khoanh tay chờ đợi, mà người hắn như cái động không đáy thoả thêu hấp thu Ma khí.

……………….

Tướng quân Franklin vừa bị Tổng Quản Đại Ma chửi, hồn vía còn lơ lửng choáng váng. Hắn mới hai ba ngày trước vừa được khen thưởng lớn vì lập đại công, phát hiện Ma Vương Thể. Hắn còn chưa kịp hưởng thụ chút lợi lộc nào, giờ biến thành kẻ tội đồ đối diện án tử,… không, phải nói là án cực hình trăm năm không được tử.

Hoang mang, ngơ ngác, sợ hãi rồi chuyển thành giận dữ điên cuồng, Franklin hét lớn:

"A… a… Đám ăn hại tập họp, năm phút đứa nào không có mặt, Ma Hình Đường đường giết không cần xét xử."

Ma khí cuồng loạn trong Chánh Sảnh, Ma Vệ té nhào, văng tứ tán, lê lết chạy đi tìm tướng tá Bộ Chỉ Huy để truyền lệnh, bỗng dưng:

"Cấp báo, cấp báo… Tư lệnh, Tư lệnh." Lính thông tin trong coi các Tụ Ma Trận nhào vào đại sảnh gào lớn.

"Bành" "Cút! Mẹ ngươi muốn chết… à!"

Lính thông tin Ma Xương bị đại nhân Franklin phất tay đánh bay, đập người vào vách phòng, xương nứt gảy chi chít vài chục cái, ma huyết dịch chảy ướt đen bộ xương, nhưng hắn vẫn cố hét:

"Ma… Vương… Thể…"

"Hả!?"

"Tư lệnh… Ma… Vương… Thể. Tụ… Ma… Trận 49 … ợ… ợ" Nói tới đâu bộ cương nghẹo đầu bất tỉnh.