CHƯƠNG 46: PHI THUYỀN THẦN TỘC

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 46: PHI THUYỀN THẦN TỘC

"Răng dẫn đường về phi thuyền của mày đi, Bình Chi lên cao tối đa, tốc độ tối đa."

"Sao về Phi thuyền!? Không đi hướng bắc hả Sếp?"

"Không."

Trong phòng lái chiến cơ Chim Con, Sử mặc cái áo lót ba lỗ mới mà Bulma vừa làm cho, tập trung dùng hỗn độn khí luyện hoá sơ bộ nó. Cái áo này không chỉ có tác dụng phòng ngự, chủ yếu là nó có khắc hoạ trận pháp, đưa ma khí và linh khí của ma hạch và tinh thạch đã dược dự trữ trong một không gian nhỏ trên áo tới các huyệt đạo trên thân thể, giúp Sử hấp thu tu luyện nhanh mà không cần ngồi vào pháp trận. Người bình thường không ngồi im, tập trung vận công pháp thì không tu luyện được, Sử thì không cần, công pháp của hắn chạy auto, nên dạng áo này chỉ có quái như hắn mới dùng.

Trên tay Sử cầm một lá cờ tam giác màu đen, viền tua tơi tả, tạo hình như lá cờ hải tặc. Hắn cũng đang dùng ma nguyên luyện hoá nó. Đây cũng là một pháp khí năm sao gọi là Hồn Ngục.

"Ong… ong", lá cờ run lên, phát ra âm thanh, không gió mà tự bay múa. Sử lại tăng cường đưa ma nguyên cho nó, tay trái trích máu vẫy vào lá cờ, mấy giọt máu nhanh chóng bị thấm mất. Hồn Ngục vừa tăng cấp thành Linh khí, nó giờ như một sinh vật sống mà không phải đồ vật chết nữa, giữa Sử và Hồn Ngục thành lập một mối liên hệ tinh thần không giải thích được. Một ý nghĩ là hắn có thể điều khiển nó như tay chân. Thứ này Mỹ Nữ làm cho Sử trước mắt để dự trữ, nuôi nhốt ma hồn, ăn dần, chứ thực ra nó cũng là một ma khí công kích lợi hại.

"Chuẩn bị hạ" Con Răng kêu, chiến cơ giảm tốc độ và độ cao. Sử nhìn ra ngoài, phía dưới rất xa vẫn có thể thấy ánh sáng bạc loé lên của lưới năng lượng bảo vệ Đền Thờ, dù xung quanh nó là mây đen dày đặc do ma khí tạo thành. Ma quân cũng rất để ý cái chỗ này nha.

Chim Con hạ thấp xuống độ cao 2000m, ma khí quay cuồng cuốn lấy nó, níu kéo, như muốn bắt chim vào lưới.

"Gào….Gào…" "Bùm" "Bùm"… thân chiến cơ trúng pháo của Ma quân chi chít, lá chắn năng lượng rung mạnh. Chim Con lảo đảo như say rượu rồi chui vào vòng kết giới bảo vệ Đền Thần, cuối cùng bốc khói dừng lại trên đất dưới chân toà tháp.

Sử nhảy xuống đau khổ nhìn Chim Con móp méo, rống lên:

"Khốn khiếp, làm hư phi cơ của ông, rồi chúng bay sẽ biết tay ông…"

Bên ngoài đạn pháo tiếp tục sôi trào bắn phá lưới bảo vệ, tiếng rít hú ùn ùn, ù cả tai.

Cửa Đền Thần thật lớn mở ra, Sử vào trong.

Nhìn từ phía ngoài phần tháp của Phi thuyền mà người Lam Tinh coi là Đền Thần đã cực kỳ to lớn, lớn gấp rưởi kim tự tháp Kheops của Trái Đất, mà đó chỉ là một phần nổi nhỏ phía trên, càng xuống sâu càng lớn. Vào trong, các lối đi cũng cực kỳ rộng rãi, rộng cao đều ít nhất 10m trở lên. Ở giữa nó có cụm chín thang máy khổng lồ đưa người ta đi các tầng.

Sử lên hết tầng thang máy cuối. Muốn lên tầng chỉ huy không có thang máy, hắn phải bằng trận truyền tống nhỏ ở tầng kề dưới đưa lên.

Tầng chỉ huy gần đỉnh phi thuyền, chỉ gồm một phòng rộng 400 -500 m2, cao 12m, trong phòng có chín trụ tròn đường kính hơn mét điêu khắc chim thú cành lá và các hoa văn kỳ lạ, rất sống động. Thân trụ có năng lượng lưu chuyển. Chín trụ quây thành vòng tròn, phía trong và ngoài vòng tròn, trên nền phòng được khắc phù văn pháp trận phức tạp. Trong trận, dưới cột trụ, có chỗ cho chín người ngồi, và ở vị trí trung tâm trận có quang cầu to như đầu người lơ lửng toả ánh sáng trắng nhè nhẹ. Con Răng nói nó là trung tâm điều khiển phi thuyền.

Tường phòng thì là hình ảnh một số nhân vật có cánh khắp nơi. Bốn góc phòng có bàn ghế, tủ kệ liền tường gọn ghẽ.

Sử nghiên cứu một hồi, rồi cảm thán:

"Nè Răng, tao nhìn ở đây sao giống thần trong thoại, siêu nhiên, chứ không có khoa học gì ráo vậy cà!?".

Con chó thấy ‘hai lúa’ ngơ ngác, mắc cười, được dịp định dìm hàng:

"Ha ha ha, đồ… ", Một bàn chân giơ lên, " E hèm, đồ… hiện đại đó. Đây là khoa học tự nhiên cao cấp, sếp nghiên cứu chi cho nhức đầu, ha ha.."

"Ừ, ba cái đồ quỷ này giao cho đàn em như mày lo. Tao sao rảnh quan tâm chuyện vớ vẫn."

Không thèm chấp nó, Sử tìm được một cái truyền tống trận trong góc phòng, vào, khởi động và xuất hiện tại sân thượng phía trên tầng chỉ huy. Tầng thượng có bán cầu trong suốt ngăn cách với bên ngoài, rộng khoảng 200 m2, chắc để ngắm cảnh, trồng cây, nhậu gì đó…

Vừa lên tới, con chó bay vèo nhập vào một trong chín giáp tượng đứng trên sân thượng. Cái bộ giáp này có vẽ ngoài giống y đúc con Răng biến giả làm thần khi mới gặp Sử.

"Khặc… khặc…" Con cơ giáp cao hơn 2m, co duỗi hoạt động tay chân, rồi quay về phía Sử cười.

"A! Mày…"

Sử lùi lại cảnh giác, động ý niệm, sợi dây xích vàng ràng buộc hắn và con chó vẫn còn:

"Hừ, chết mày."

"Ẳng a, ẳng… làm gì!?" Con chó đau đớn rống lên "Tự nhiên xiết cổ người ta."

Sử cũng yên tâm, không xiết nó nữa:

"Ha ha, Lâu lâu tao thử coi xích chó còn chắc không, mà mày cười đểu doạ tao làm gì!?"

"Cười đểu đâu!? người ta vui, người ta cười chứ có doạ đâu!?" Thiên thần uỷ khuất.

Sử phẩy tay ngắt lời nó, chỉ chỉ tám con cơ giáp hình người hỏi:

"Được rồi, không tào lao nữa. Bây giờ nói chuyện chính, mấy cái này là cơ giáp hay rô bốt!?"

"Là cơ giáp của tuỳ tùng Lôi Thần, em cũng vậy. Có điều cơ giáp của em, sau khi tỉnh lại em đã sửa cho nó có thể trú hồn em vào rồi."

"Vậy tụi kia đâu, còn cơ giáp Lôi Thần đâu?"

"Chết hết rồi. Ngoài em ra không còn ai đâu. Lôi Thần không dùng cơ giáp, hắn có giáp trụ bảo khí, cũng nổ mất rồi …"

Hỏi đáp một hồi, thì Sử cũng rõ. Mấy bộ cơ giáp này có sức phòng ngự, tốc độ và công kích cao đến cấp chiến Vương. Tuy cũng dùng năng lượng ngoài nạp vào để hoạt động, nhưng phải cần kết hợp năng lượng của chiến vương điều khiển mới phát huy tới đạt mức đó.

Còn không phải chiến vương, thì cũng tuỳ khã năng người sử dụng và năng lượng linh thạch cao thấp được dùng mà phát huy tương ứng, nhưng cao nhất chỉ mức Chiến Tôn trung kỳ.

Sử thu tám con cơ giáp vào, vừa đủ cho bọn Bé Ba dùng. Bất quá hiện giờ ở Lam Tinh chỉ có linh thạch sơ cấp, nó phát huy ra chiến lực mức tối đa là chiến tướng hậu kỳ.

"Vậy cũng tốt rồi. Để có thời gian rèn luyện cơ giáp bằng Hỗn Độn Nguyên Khí, phòng ngự vô địch luôn."

Sử lại tiếp tục hỏi về cái phi thuyền, con Răng trả lời hắn nghe chả hiểu gì lắm, chỉ đại khái biết là: do điều kiện tài nguyên, vật liệu ở Lam Tinh và công cụ, máy móc sửa chữa trong phi thuyền thiếu thốn, có thể không phục hồi phi thuyền nguyên trạng, nhưng cũng làm cho nó bay ra ngoài không gian được. Sau đó vì năng lượng cấp cao không có nên tốc độ nó sẽ không nhanh, phòng hộ không tốt, pháo uy lực thấp... quan trọng là thăm dò lỗ sâu-đường hầm không gian không nhạy. (Đường hầm không gian hình như trong truyện thường gọi là không gian trùng động hay tiếp điểm).

"Thăm dò cái lỗ sâu làm gì, chẳng phải phi thuyền có thể tăng tốc, sau đó (bùm), nhảy từ nơi này tới nơi khác à!? Tao còn nghe nói có cái có thể phá tan không gian chui ra ngoài đâu đó, rồi chui trở vô là tới nơi muốn tới rồi à." Sử bực bội hỏi.

"Cái đó dạng khác, không phải khoa học, em nghe nói ai thành Thần thì mới làm được. mà tụi mình có phải Thần đâu." Răng giải thích.

"Thần làm sao?"

"Thần tự bẽ cong không gian, gấp lại, sau đó đánh lũng lỗ, chui qua, vậy là tới nơi, he he."

"Ờ, vậy à, mà mày nói ngắn gọn vô trọng tâm đi. Khoa học kỹ thuật cao cấp thì mày tự hiểu được rồi, tao cũng không thèm hiểu đâu."

Thiên Thần Răng gãi gãi đầu tiếp tục:

"Nguyên bản muốn du hành trong vũ trụ, phi thuyền không phải chỉ bay cho nhanh mà quan trọng cần tìm được các đường hầm không gian và xuyên qua, thì mới đi xa được.

Mỗi đường hầm có sẵn trên bản đồ du hành là do có người đã thăm dò rồi, nên người du hành biết mức độ nguy hiểm của nó: con tàu cần yêu cầu gì, vòng phòng hộ năng lượng như thế nào… và xuyên qua thì dẫn đến đâu.

Vậy ở khu vực không có bản đồ, không có tuyến đường giao thông, mà mình muốn đi du hành tới hành tinh khác trong khi nó xa mình tới mấy trăm, mấy ngàn năm ánh sáng thì làm sao?

Lúc đó thì phi thuyền cần có năng lực thăm dò ra các Lỗ sâu - đường hầm không gian mới và có thể đánh giá ít nhiều về sự an toàn của nó. Sau đó mình đi qua thử rồi tìm hiểu mình bị dẫn tới đâu, quyết định đi tiếp hay… quay lại. Cứ thế tiếp tục dò đường… Nói chung là phức tạp và đầy nguy hiểm. Việc này thì là việc của những nhà thám hiểm gan lỳ, bản lĩnh, chứ bình thường chả ai dám đi vào hố sâu không rõ cả…"

"À, quên mất, Mỹ Nữ Bulma nhà ta là một nhà thám hiểm."