Chương 24: Mất Tích - Kết thúc quyển 1.

Chấn Kinh Thiên Địa!

Chương 24: Mất Tích - Kết thúc quyển 1.

- Kệ nó, chúng ta cứ bàn tiếp. Thụy muội, còn muội?

Bỏ qua đứa cháu gái, Nhậm Thiên Hành nhìn Thụy Nhã Kỳ nói, giờ chỉ còn chờ ý tứ của nàng.

- Nhậm đẹ nên cẩn thận cháu gái, nàng đã chạy qua bên kia, à mà bên kia là kẻ nào?
Đến giờ phút này, Phùng Nhạn Nam mới chú ý đến nhà đất của Hạc Lâm cách xa gần hơn 200m nhóm bọn họ.

- Phùng huynh không cần lo lắng, đó là người Phù Ẩn Điện đang đợi nhìn kết quả của đứa con cháu đã vào bên trong tháp. Yên tâm.

- Ra là vậy.

Phù Ẩn Điện từ nhiều đời đã là phe phái chính nghĩa, người trong Phù Ẩn Điện lại có khá nhiều người là Phù Chú Sư có danh hiệu tôn quý, cho nên dù tại bên đó là nguyên một đám Đại Đế của Phù Ẩn Điện thì Nhậm Thiên Hành đều không sợ, vả lại, nàng còn có người bảo hộ trong tối nên hắn không cần thiết phải chú ý.

Thụy Nhã Kỳ nhìn qua phía Hạc Lâm còn ngây người không biết trời trăng, lại đảo mắt vòng qua Bất Ứng Phong, Nhậm Thiên Hành, Phùng Nhạn Nam vài giây, cuối cùng đảo xuống nhìn đứa cháu gái dùng nắm tay nhỏ nhắn nắm chặc vạt áo mình, đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh nhìn nàng biểu hiện vẻ cực độ không muốn.

Thụy Nhã Kỳ vút ve đầu nàng nói.

- Một cặp hay hai cặp, tất đều dẫn đến kết quả mà các huynh mong muốn. Vì vậy, nếu Bất Ứng Phong huynh đã đồng ý, thì ta xin rút lui, ta không muốn sắp xếp cuộc hôn nhân ràng ép cháu gái mình, ta muốn nó tự tìm đường một nửa còn lại của bản thân dù cho người đó có thấp kém hay ngu ngốc, ta cũng ủng hộ nàng. Xin các huynh thứ lỗi cho.

- Bà nội.

Thụy Nhã Kỳ vừa dứt lời, không nói đến ba người vẻ mặc có ý buồn, Nhũ Bích Như là cháu gái nàng đang mang khăn che mặt, ẩn đi gương mặt xinh đẹp dị thường liền ôm trầm lấy nàng mà khóc trong vui sướng.

- Thụy muội, muội chẳng lẽ lại không muốn có một đứa chắt thiên phú tuyệt luân?

- Đúng vậy, đây là cơ hội triệu năm, không là chục triệu, trăm triệu năm mới có một, cực kì quý hiếm, muội không nên từ bỏ, hãy suy nghĩ lại.

Bất Ứng Phong và Nhậm Thiên Hành đồng thời lên tiếng khuyên ngăn nàng, hi vọng nàng làm ra sáng suốt đúng đắn, bởi lẽ đây là khí thế quân vương, người sỡ hữu tất thành Thần, vậy nếu một người sở hữu hai cái do di truyền từ cha mẹ sẽ như thế nào, tuyệt đối là tồn tại khủng bố khó có thể tưởng tượng nổi.

- Không, ta đã quyết định.

Hoàn toàn lắc đầu, Thụy Nhã Kỳ lại nói.

- Tu luyện giả chúng ta sống không phải chỉ để biến mạnh, cầu trường sinh, mà còn là cầu thất tình lục dục. Tình cảm nếu không thể được như ý muốn thì chúng ta cần biến mạnh, cần trường sinh để làm gì?

- Như ta đã nói, đã có Bất huynh cùng cháu gái huynh ấy tham gia nên tất sẽ có một đôi vợ chồng đều có khí thế quân vương, cháu ta có tham gia cũng thừa. Mong các huynh hiểu cho.

- Nhưng mà…

- Chúng ta hiểu rồi.

Bất Ứng Phong vừa định tiếp tục khuyên bảo Thụy Nhã Kỳ thì giọng Phùng Nhạn Nam vang lên ngăn cản lại, hắn lại nói.

- Mỗi người vốn đều có một lựa chọn, Thụy muội đã chọn như vậy, chúng ta nên hiểu. Được rồi, giờ thì chúng ta có hai đứa cháu trai và một đứa cháu gái, nên phối như thế nào?

Phùng Nhạn Nam hắn hiểu, hiểu sâu sắc nhất những lời mà Thụy Nhã Kỳ nói bởi lẽ hắn đã từng một thời tiếc nuối, thế nên hắn xem như là giúp nàng, thúc đẩy bánh xe trò chuyện vượt qua người nàng, lăng bánh qua nơi khác.

- Theo tiểu muội, nơi này nếu đã có Huyễn Tương Thiên Tháp, vậy cứ để chúng so tài, ai nhiều tầng hơn, thành quả cao hơn liền chính là người được chọn vì mỹ nhân chỉ xứng với anh hùng mà thôi.

Biết Phùng Nhạn Nam giúp mình, Thụy Nhã Kỳ vội ý kiến để đảy bánh xe đi nhanh hơn, khuất xa khỏi phạm vi của nàng.

- Hài, cũng chỉ đành vậy.

Bất Ứng Phong thở dài lên tiếng trong khi Nhậm Thiên Hành thì lặng im không nói, nhưng từ vẻ mặt cũng nhìn ra được hắn tán thành, chỉ là có chút buồn khi Thụy Nhã Kỳ lại không tham gia.

- Vậy để bọn chúng cùng vào đi.

Nói xong, Phùng Nhạn Nam dẫn Phùng Bá Vũ đi đầu đến trước cửa tháp, sau đó là Bất Ứng Phong cùng Bất Siêu Quần, Thụy Nhã Kỳ và Nhũ Bích Như đều đồng loạt đi đến.

Cuối cùng, sau khi dùng bàn tay vô hình bắt cháu gái Nhậm Tích Hoa từ chỗ Hạc Lâm vừa an ủi nàng được vài câu sự đời dĩ đã bất công, Nhậm Thiên Hành ông cháu đến trước cánh cửa hội họp bốn người.

Bọn họ đều cách cánh cửa 7, 8 mét.

Vài giây sau, Phùng Nhạn Nam nói.

- Để chúng ta lên trước. Bá Vũ, cháu lên đi, nhớ là đừng làm ta thất vọng.

- Vâng, cháu sẽ cố hết sức để ở lại tầng 9 lâu nhất có thể, phá kỷ lục từ trước đến giờ.

Phùng Bá Vũ hứa bằng tất cả danh dự của bản thân với ông nội, lại hơi chút mê mẩn nhìn Nhậm Tích Hoa vẫn còn sướt mướt, hắn mang theo lòng quyết tâm đi đến cửa tháp có điêu khắc hai đầu Long đối lập trên mỗi nữa cánh cửa.

Từ "Huyễn" trong Huyễn Tương Thiên Tháp không có nghĩa gì xa lạ khi ý muốn nói trong Huyễn Tương Thiên Tháp chỉ toàn là ảo cảnh để người vượt qua thử thách, vì vậy cho nên nhiều người cùng tiến vào tháp thì họ sẽ ở trong một ảo cảnh giống nhau nhưng không cùng chung chiều ảo ảnh, thử thách chính mỗi một bản thận họ. Và khi mỗi người thành công tiến vào cửa, bên ngoài sẽ hiện ra một màn hình của người đó, thế lực sau họ sẽ dựa vào đó chứng kiến tất cả con đường mà họ vượt qua hay biểu hiện của họ bên trong, từ đó tạo ra tính toán.

Tháp có 10 tầng nhưng xưa nay chỉ có người leo đến tầng 9 chứ không thể nào vượt qua tầng 9 đến tầng 10. Do vậy, từ rất lâu tu luyện giả biết đến Huyễn Tương Thiên Tháp đều cho rằng cực hạn là tầng 9, ở lại tầng 9 càng lâu thì thành tựu so với người ở lại ngắn hơn càng cao.

Bàn tay mập mạp chạm vào cánh cửa, Phùng Bá Vũ mở ra.

"Ụp"

Một phản chấn được sinh ra, đẩy lùi Phùng Bá Vũ vài bước, cánh cửa không hề mở.

- Chuyện gì?!

- Làm sao có thể?!

Thấy tình cảnh này, mọi người có mặt nơi đây đều giật hết cả mình. Một người sở hữu khí thế quân vương triệu năm khó gặp lại không thể mở được cửa, chuyện gì đang xảy ra?

- Bá Vũ thử lại.

- Vâng.

Phùng Nhạn Nam quát lên, Phùng Bá Vũ liền vội tiến bước, hai tai dồn lực mạnh hơn đẩy cửa.

"Ụp"

Thế nhưng kết quả vẫn như cũ, Phùng Bá Vũ tiếp tục bị phản chấn đẩy lui, không cách nào mở ra cửa.

- Không thể nào!

Tất cả đều ngây người bật thốt, sự thật đang diễn ra trước mắt khiến người cực độ khó hiểu.

Huyễn Tương Thiên Tháp mặc dù có đôi khi kì quặc, người này cho vào người kia lại không cho, thậm chí dù là sở hữu Linh thể cửu tinh cũng không cho, ngược lại, chỉ là Phàm thể tứ, ngũ đoạn thì được vào, thế nhưng từ xưa đến nay đều chắc chắn một điều, thể chất đạt Địa thể hoặc Linh căn đạt Địa căn thì cửa tháp sẽ được mở cửa, không cần thêm yêu cầu gì khác biệt, trước nay đều như vậy.

Nhưng mà lúc này, không nói Phùng Bá Vũ có khí thế quân vương kinh hãi thế tục, lại chỉ nói hắn sở hữu Địa thể trung cấp mà ai nơi đây cũng nhìn ra lại không thể mở được cánh cửa, đây là chuyện hết sức kỳ quái biến đến kỳ cục.

- Siêu Quần, ngươi lên.

Ngay tức khắc, Bất Ứng Phong nói với cháu trai hắn.

- Vâng thưa ông nội.

Bất Siêu Quần tức khắc lao đến, hai tay gồng sức thật mạnh đẩy tức.

"Ụp"

Tiếc là kết quả y như Phùng Bá Vũ, hắn bị chấn lùi lại vài bước, cửa vẫn không nhúc nhích dù chỉ là một chút.

- Mở.

Không cam tâm vì bản thân chính là một cái Địa thể sơ cấp, Địa căn tứ quan, Bất Siêu Quần hết lớn một tiếng, linh lực của Linh Sư hội tụ mà tăng phúc lên đôi tay, hắn lần nữa đẩy mạnh cánh cửa.

- Ngu ngốc!

Bất Ứng Phong không kịp ngăn cản, chỉ hịp hô lên thì một tiếng "Uỳnh" vang lên, Bất Siêu Quần bị phản chấn đến phun máu bay ra ngoài, ngược về phía Bất Ứng Phong đang đứng phía sau.

Điều cấm kỵ thứ nhất của Tháp đó chính là không được dùng linh lực để mở cửa, Bất Siêu Quần đã vi phạm và cái giá hắn phải nhận lấy chính là bị phản lại toàn bộ sức mạnh hắn đưa vào cửa.

- Đừng cố, tháp đã có vấn đề.

Vừa đỡ cháu trai vừa trị thương cho hắn, Bất Ứng Phong khuyên nhủ bằng cách đưa ra giả thuyết hắn đặt ra cho tình huống hiện tại.

- Cháu cũng mau lên thử.

Tiếp đến, Thụy Nhã Kỳ kêu Nhũ Bích Như đi lên.

- Dạ.

Dịu ngoan đáp lời bà, Nhũ Bích Như bước từng bước đến trước cánh cửa, nhưng lần này nàng không giống hai người Phùng Bá Vũ và Bất Siêu Quần, nàng trực tiếp thể hiện ra khí thế quân vương mà đi đến.

Hơi dừng lại vài giây, Nhũ Bích Như vươn nhẹ tay phải đẩy nhẹ cánh cửa.

"Ụp"

Vẫn tình cảnh cũ, Nhũ Bích Như liền bị đẩy lùi vài bước nhỏ, cánh cửa tiếp tục im ru rú.

"Ụp"

Lại là tiếng vang trầm đục, nối tiếp nàng, Nhậm Phi Phi vừa chạm vào cũng bị bật ra, không có cách nào mở cánh cửa huyền bí ra được.

- Rốt cuộc là chuyện quái gì, chẳng lẽ những người sở hữu khí thế quân vương đều không vào được?

Không thể nhịn được điều lạ, Bất Ứng Phong hô lên, đây là nguyên nhân duy nhất mà hắn cho là có lý nếu tháp không bị hỏng.

- Có lẽ... nhưng để rõ hơn, chúng ta cần đợi có người khác mang cho cháu có tư chất địa giai trở lên đến. Họ vào được tức là người sỡ hữu khí thế quân vương không thể vào, còn họ không vào được tức là tháp đã thật sự có vấn đề.

Phùng Nhạn Nam cũng lên tiếng, tất cả đều thấy có lý mà gật đầu. Bất quá vài giây sau Nhậm Thiên Hành như chợt nhớ ra điều gì đó liền quay người về hướng Hạc Lâm hỏi.

- Hạc Lâm huynh đệ, không biết về tình hình này ngươi có ý kiến gì không?

Chuyện kỳ lạ trước mặt Nhậm Thiên Hành hay bất kỳ người nào trong "Tứ Hùng" đều không chút nghi ngờ Hạc Lâm và con cháu hắn có thể có liên quan đến tình trạng tháp, vì điều đó không có khả năng. Hắn bất chợt hỏi chỉ là để nghe thêm một cách nhìn.

- Không, vãn bối không biết.

Đứng cách xa hơn 200m, Hạc Lâm đứng dậy lễ nghĩa đáp lời. Ngay từ lúc phát hiện ra bốn đứa nhỏ đều mang trong mình khí thế quân vương, Hạc Lâm liền đã chẳng thể biết gì nữa, giờ hỏi hắn cũng chỉ như thả cát xuống biển sâu không một dấu vết.

- Hãy để muội nhắn Bắc Đẩu Các điều tra?

Thụy Nhã Kỹ bỗng lên tiếng.

- Điều đó không cần thiết, vả lại dù tháp có vấn đề thật thì ta nghĩ Bắc Đẩu Các cũng không thể làm gì, dù sao thì Huyễn Tương Thiên Tháp cũng là Thần khí, phàm nhân như chúng ta làm gì hiểu được, Bắc Đẩu Các rêu rao các kiểu bất quá chỉ là dùng để phô trương thanh thế. Chúng ta cũng đều đang rãnh, chờ thêm vài ngày chắc không sao.

- Phùng huynh nói đúng, chúng ta nên lánh qua một bên chờ đợi.

Sau đó bốn người đều tụ về môt chỗ, lấy bàn lấy ghế trong nhẫn trữ vật ra ngồi nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại đánh cờ, bàn lại chuyện xưa. Còn bốn đứa nhỏ đều bị dính lại một chỗ để chúng thêm thân thiết hơn.

Không lâu sau, chỉ khoảng 4 giờ đồng hồ, lát đát nhiều vị cường giả mang theo con cháu đến thử nghiệm cửa tháp nhưng cửa không mở, bất quá là những đứa trẻ đó không hề có thiên phú từ Địa giai trở lên nên Tứ Hùng không chú ý.

Lại thêm một giờ đồng hồ, gần mười vị cường giả Đại Đế có tay không, có tay dắt theo con cháu đi đến. Người tay không đến là vì nghe sự kiện của cha con Hạc Lâm nên tò mò đến xem xét, người dẫn theo con cháu đến có thể là vừa đến hoặc có thể là do Tứ Hùng đuổi các vị Vương đẳng, Hoàng đẳng đi, họ về báo các thế lực, thế lực phái ra Đại Đế đến để trả đũa.

Sau một hồi cãi cọ, giằng cò, lại có thử nghiệm con cháu có tư chất Địa giai tam trong, nhị trọng vào bốn ngày sau đó, "Tứ Hùng" xác định Huyễn Tương Thiên Tháp có vấn đề.

Bất quá ngay tại khi họ xác định được, cường giải Đại Đế có trên 10 người chờ đợi xem quái nhân tiểu tử mà họ nhận được báo cáo thì màn hình của Liêu Lang rốt cuộc sáng lên, mọi hình ảnh hắn vượt tầng tháp đều hiện rõ. Sau đó…

Khiếp sợ.

Cực kỳ rung động.

Tuyệt đối không thể tin nổi.

Lôi vân diệt yêu nghiệt, không, diệt quái vật, diệt yêu quái hình người kéo đến, nộ rống gầm trời.

Bảo vật, thư quyển siêu cấp khủng bố Thiên giai xuất thế từ Huyễn Tương Thiên Tháp.
Hơn một trăm vị Đại Đế ẩn nấp, không màn thế sự đều hiện thân tranh đoạt. Tiếp đó, chẳng lâu sau khi tin tức an truyền, tất cả các lão quái vật tồn tại trong thế lực lớn vốn đã không còn hứng thú với truyện đời đều xuất quan đại chiến tranh đoạt.

Trung vực chiến tranh, đại loạn, máu đổ, một hiệp nghị nhau chóng được ra đời để chấm dứt cuộc chiến trong khi… Liêu Lang, con nuôi của Hạc Lâm Đại Đế đã hoàn toàn mất tích, như là đã tan biến khỏi cõi đời, không một chút dấu vết kể từ vào tháp và là nguyên nhân gây ra sự kiện tranh đoạt máu đổ đó.

...

Quyển 1 - Tái Sinh, kết thúc.

Xét về nội dung, Quyển 1 này chỉ là giới thiệu sơ sơ đôi nét, từ Quyển 2 mới bắt đầu vào vấn đề chính.

Quyển 2 - Những bước đi đầu tiên, sẽ được phát hành vào ngày.... không biết, chờ động lực mà đọc giả cho tác bằng comment.