Chương 28: Vô đề.

Chấn Kinh Thiên Địa!

Chương 28: Vô đề.

Trời ngã về chiều, nơi phương xa cách Liêu Lang cùng Trần Cung một đoạn hơn 5 dặm, đã gần thoát khỏi phạm vi Khiếu Trọng lâm.

Hắc y nhân thủ lĩnh sau một hồi cầm máu, khôi phục tốt sức lực mà bước nhanh trên đường, nhanh chóng thoát về Thế An thành để gom góp đồ đạc cho chuyến rời đi.

Bỗng lúc này, ngay ranh giới giữa rừng và đất cỏ xanh trống, một bóng hình thướt tha, yểu điệu chợt xuất hiện trước mặt hắn, nhìn hắn cùng với nụ cười đầy nước mắt.

- Đã lâu không gặp, ngươi chắc còn nhớ ta không?

Bờ môi nữ tử đã được gọi là thiếu phụ khi 28, 29 tuổi mấp máy bao hàm nỗi nhớ nhùng vô biên.

- Tử… Yên?

Hắc y nhân nhìn trúng gương mặt kiều diễm của nữ tử liền bất giác bật thốt nhỏ nhẹ hai từ tựa như bản thân không thể tin nổi. Một mảnh tình thắm thiết đã từng bị hắn chôn vùi vào 15 năm trước chợt trỗi dậy, gợi lên trong đầu hắn nhiều hình ảnh.

Thế nhưng chỉ vài giây, đôi mắt hắc ý nhân lộ vẻ lạnh nhạt, không quen biết nói.

- Vị cô nương này đừng nên cản đường tại hạ, tại hạ còn có việc gấp.

Hắc y nhân trực tiếp né qua một bên thiếu phụ mà chạy đi, tại đôi mắt hắn, một giọt lệ không thể che giấu mà lặng lẽ rơi xuống.

- Đứng lại, ngươi còn định gạt ta đến khi nào?!

Nóng giận quát lên một câu, hai hàng nước mắt cũng tích tắt rơi xuống không ngơi.

- Cô nương, ta thật không biết ngươi nói cái gì.

Đã hạ quyết tâm, hắc y nhân vẫn hướng phía trước chạy bộ.

- Chiếc nhẫn hẹn ước giữa hai ta ngươi còn đeo trên tay, vậy mà ngươi còn chối được sao Tần Báo.

Thiếu phụ quát to lớn lên, tay trái cũng đồng thời giương lên làm hiện diện một chiếc nhẫn bằng ngọc thạch đang tỏa ra quang hoa rực rỡ trên ngón áp út.

Nhẫn thiếu phụ vừa sáng, chiếc nhẫn đã ảm đạm từ rất nhiều năm trên tay trái của hắc y nhân cũng chợt sáng lên, làm rực rỡ một mảnh không gian.

Thế nhưng dù vậy, hắc y nhân vẫn chạy, chạy thật nhanh, cố hết sức mà chạy mặc cho vết miệng vết thương bên cánh tay phải nứt ra, lần nữa chảy huyết đỏ.

- Ngươi không còn nhớ lời hứa của chúng ta?

Thiếu phụ phía sau vẫn bất động, nàng vừa khóc vừa hỏi.

- Ngươi không nhớ những ngày tháng lang bạc?

- Ngươi không còn nhớ những lần chúng ta vui vẻ? (ý là đẩy xe)

- Ngươi… không còn yêu ta?

Nghe đến câu này, hắc y nhân bỗng cứng ngắt dừng lại, bất quá cũng ngay chính lúc này, hắc y nhân tự dưng tan biến khỏi thiên địa, không còn chút gì lưu lại trên nhân thế ngoài bộ quần áo đen, một ít đồ vật lung tung cùng chiếc nhẫn ngọc thạch vẫn sáng rực nằm trên đất, ngay vị trí hắn vừa rồi còn đứng.

Thiếu phụ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cảm nhận được khí tức sinh mệnh của người thương đã hoàn toàn biến mất, nàng ta ngây người như phỗng mà ngã xuống đất cho đến khi bất tỉnh.

- Tí nữa thì ta lại quên mất.

Liêu Lang thả lỏng bàn tay vừa rồi tự dưng bóp vào không khí, sau đó tiếp tục thu nhặt vài dược thảo không mấy đáng giá trong Khiếu Trọng lâm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí, trong đầu hắn vẫn còn vang vọng âm thanh của sự khoái trá liên hồi đầy đắc ý "gương mặt khi thấy người yêu gục ngã ngay trước mặt, lại bất lực không thể làm gì, đó là một gương mặt thật đẹp đẽ làm sao, hà hà hà, Ha Ha Ha, HÁ HÁ HÁ".

- Ú ú ú…

U Lang thú theo đàn hơn hai mươi con có thân hình to lớn cao đến 2m, sức mạnh từng con đều có thể địch với Võ giả tầng 9, chúng núp tại góc cây nhìn thân ảnh Liêu Lang tự do dạo chơi đều u ú sợ hãi, không dám lộ diện.

- Khí khí…

Hắc Báo thân cao ba mét, sức lực cao gấp năm lần Võ gia tầng 9 bình thường nằm rạp trên cây lớn trên đầu Liêu Lang, cố gắng thở nhẹ nhất có thể, không để Liêu Lang phát giác vì quá hoảng sợ.

- Cảm tạ ngươi.

Xoa đầu một con gấu có bốn cánh tay to lớn, thực lực gần như đã sắp hóa thành linh thú có sức mạnh ngang với Linh Sư sơ cấp, Liêu Lang nhẹ nhàng lấy đi một trong ba bông hoa màu trắng có bốn cánh hoa hình vuông.

...

Đêm đến, tại một đống lửa to gần dòng suối nằm trong khu rừng khắp nơi đều có yêu thú ẩn núp, chờ đợi con mồi.

- Tỉnh rồi sao?

Liêu Lang thân dựa vào góc cây bề ngoài tĩnh tọa nhưng thật chất đang làm thứ gì đó trong cơ thể, hắn nhìn Trần Cung ngơ ngác trên thùng nước đang được đun nóng dưới lửa nói.

- Liêu ca đây là?

Tay vịnh thành thùng đứng lên gần như sắp lộ ra cả thằng nhỏ lủng lẳng, Trần Cung gấp gáp hỏi.

- Ừm, đại khái là ta vừa chỉnh lại một số điểm xương cốt trên người ngươi để phù hợp với tốc độ và khả năng phản xạ. Bây giờ ngươi chỉ cần chịu khó hấp thu dược lực bên trong thùng nhằm cải tạo cơ thể thêm chút cứng rắn.

- Đây là quà trước, hay cũng có thể gọi là quà tân thủ cho ngươi. Cơ thể ngươi khá tệ, nếu ta không đưa ngươi phần quà này, chắc hẳn nhiệm vụ đầu tiên ta giao, ngươi không có cách nào thực hiện được.

- Tiếp tục hấp thụ đi, đừng nhiều lời nữa.

Nói xong, Liêu Lang tiếp tục nhắm mắt hành sự.

Liêu Lang hắn không thuộc loại thích nói nhiều trừ phi là việc giải thích này nọ hay có ý đồ riêng, cho nên với tình cảnh của Trần Cung lúc này hắn đều nói thẳng ra hết để Trần Cung không quá lung tung, khó hiểu.

Trần Cung nghe đến, thấy thái độ của Liêu Lang, lại ngửi được mùi thuốc khá nồng nặc bên dưới dòng nước, hắn cũng không hỏi gì thêm, theo lời Liêu Lang ngồi xuống tập trung hấp thụ.

Trần Cung biết hắn yếu, Liêu Lang cực kỳ mạnh mà ngay cả việc đem lão tổ tông Trần gia ra so sánh cũng phải kém xa một trời một vực, muốn làm gì Trần Cung hắn, Liêu Lang không cần phải công phu như thê này, bởi vậy Trần Cung chỉ có nghe theo, nghe theo để đổi lấy sức mạnh vì thực tế hắn cũng chẳng có thứ gì để mà lôi cuốn Liêu Lang dụ dỗ, trừ đời trai tân của hắn.

"Phụp"

Đợi lửa cháy thêm một đoạn, Liêu Lang búng ngón tay tạo ra một đoàn thủy linh lực dập lửa, bóng tối tràn đến.

Sáng sớm.

- Thân thể… thật tốt, thật linh hoạt.

Trần Cung cử động nhiều động tác múa kiếm phức tạp, khó nhất mà hắn biết từ trước giờ đều quá trở nên dễ dàng thực hiện, thuận tiện hơn bao giờ hết, không còn vấp khúc như lúc xưa, hắn cảm giác thập phần vui mừng.

- Cảm ơn Liêu ca.

Trần Cung hướng Liêu Lang cảm kích vô cùng.

- Không cần, đây là điều tất yếu ta phải làm. Chúng ta cũng đến lúc nên về Thế An thành của ngươi.

Giũ giũ chiếc áo khoác, Liêu Lang vừa nói vừa phong độ mặc áo vào đầy khí thế.

- Vâng.

Đáp lới, Trần Cung và Liêu Lang song hành đi thẳng về hướng bắc mà không có bất kỳ con yêu thú nào dám quấy rầy.

Liêu Lang tiếp tục thu thập thêm thông tin nơi này.

Thế An thành là một trong 24 thành trì của Vĩnh Bình quốc gia có hoàng đế là một vị Ngưng Linh cảnh hậu kỳ khủng bố.

Trong Thế An thành có tồn tại sáu thế lực to lớn, Nam gia, Ngô gia, Trần gia, Ngọc gia, Hữu gia, Đoàn gia và thành chủ, tất cả đều có cường giả tuyệt thế Nhập Linh hậu kỳ trấn giữ, vô cùng mạnh mẽ.

Nơi bọn hắn đang di chuyển là Khiếu Trọng lâm, một khu rừng rộng lớn với nhiều yêu thú và linh dược quý gia bên trong nằm tại phía nam Thế An thành.

- Vậy ngươi là người của Trần gia, sau khi vào rừng ba ngày liền bị Ngọc gia phát hiện tung tích, phái người truy giết, cuối cùng lại bị ngươi giết chết ngược lại.

- Dòng dõi gia đình ngươi xuất hiện từ ngàn năm trước, nhưng vẫn cứ loay hoay sống trong mảnh đất Vĩnh Bình quốc, không đi ra bên ngoài hoặc không có đủ năng lực mạnh mẽ để can đảm đi ra ngoài kia, thoát khỏi lãnh thổ Vĩnh Bình quốc. Ta hiểu rồi.

Liêu Lang biết rõ, thế giới sức mạnh này không như thế giới tiền bạc, tài chính luôn có luật này, luật nọ, cấm nệ, cấm nê, thế giới sức mạnh cái chính là thực lực, có thực lực có tất cả. Bên thế giới tài chính tiền bạc, người gặp người bên ngoài đường không dám làm gì vì có luật, nhưng bên thế giới này, gặp là giết vì chỉ một thứ, tài sản trên người. (cái này, mọi người cứ nghĩ thế giới ko có luật lệ sẽ rõ).

Hai người cùng tu vi Nhập Linh hậu kỳ đi qua ngang đường gặp nhau, trong đầu liền xuất hiện suy nghĩ "ta đang ở bình cảnh, thiếu nhiều tài nguyên tu luyện, trên người tên này chắc sẽ có kha khá đồ dùng, giết nó, tất cả đều quy ta, trợ giúp ta tăng thực lực", vì thực lực, vì gia đình, vì người thân, người tốt cũng phải vào ma đạo, vì nếu họ không vào, họ không mạnh mẽ, không có thực lực, không bảo vệ, phát triển được người thân, gia đình, họ là một kẻ không bằng cầm thú.

Người ngang tu vi hoặc hơn chút ít chắc chắn sẽ ra tay với nhau, nhưng người thiện lương hoặc tu vi chênh lệch quá cao, đồ đạc người yếu sở hữu chỉ như đất đá nên không giết. Trần gia suốt ngày ẩn núp bên trong Vĩnh Bình quốc, không đi ra thế giới rộng lớn nên kiến thức khá hạn hẹp cũng là lẽ thường.

Liêu Lang sau khi ngáp dài một cái, hắn lại nói.

- Trước hết cứ về thành, đến nơi ta sẽ tìm nhiệm vụ cho ngươi.

- Vâng, Liêu ca.

Hai người tiếp tục nhanh chóng bước đi.

Liêu Lang ngày hôm qua giết hắc y nhân ngay trước mặt người yêu cũ của hắc ý nhân, nhìn bề ngoài thì hắn chẳng khác gì bọn biến thú (biến thái, cầm thú), nhưng đó là tình huống bắt buộc. Liêu Lang ban đầu dự là chỉ theo dõi để xem hắc ý nhân có âm hiểm, nếu không có sẽ tha, nào ngờ tự dưng ở đâu xuất hiện thiếu phụ có thực lực Ngưng Linh cảnh sơ kỳ tỏ vẻ rất yêu thương hắc y nhân, nhắc lại vài chuyện gì đó có liên quan đến ngày xưa, khiến hắn không giết không được.

Thà giết một hắc y nhân một cách kỳ quái, không thể tìm ra hung thủ để chấm dứt cho hàng loạt cái chết khi hắc y nhân nối lại mối tình xưa với thiếu phụ Ngưng Linh cảnh, nhờ nàng diệt đi Trần gia.

Liêu Lang có thể cư xử hơi điên, nhưng không thể đánh giá hắn chỉ vì thứ đó. Hắn điên, hắn khùng, hắn biến thú, nhưng tất cả đều được hắn kiểm soát một cách chặc chẽ.