Chương 27: Con chốt đầu tiên.

Chấn Kinh Thiên Địa!

Chương 27: Con chốt đầu tiên.

- Kẻ nào?

Nhìn Liêu Lang có gương mặt bình thường không chút dấu vết đáng lưu tâm khoác trên người bộ quần áo khá đen kì quặc đi đến với vẻ mặt bình đạm, vô thường, Trần Cung ánh mắt sắc bén kêu lên, tay luôn ghì chặc kiếm đề phòng bất chắc có thể xảy ra.

- Không vội.

Thấy hành động của Trần Cung, Liêu Lang bất động thanh sắc, tay phải có đeo ba chiếc nhẫn bên ngoài găng tay đen, giơ lên biểu thị, sau đó…

"Vụt"

Liêu Lang biến mất tại chỗ trong tầm mắt của Trần Cung, đến lúc xuất hiện thì đã ngay bên cạnh Trần Cung, tay trái nhẹ nhàng đặt lên bàn tay vẫn đang còn nắm chặc chuôi kiếm chưa được xuất vỏ của Trần Cung.

- Bình tĩnh rồi chứ?

Liêu Lang thì thào bên tai Trần Cung.

"Bụp"

Một giọt mồ hôi trên gương mặt cứng đờ vì quá hoảng sợ của Trần Cung rơi xuống đất, hắn hoàn toàn bất động tại giờ phút này.

Qủy dị biến mất tại 50m phía trước rồi vô thanh vô tức hiện ra ngay sát cạnh bản thân mà ngay cả cường giả Linh Sư cảnh mạnh nhất của sáu đại gia tộc đều không thể làm được, chỉ nghĩ đến đây, khắp người Trần Cung đều sản sinh ra mồ hôi lạnh toát như băng giá tại chốn âm u cửu tuyền không bao giờ tan chảy.

Trần Cung sợ hãi đến từ sâu trong bản tâm linh hồn.

- Đừng hoảng, hai ta còn chuyện để nói.

Liêu Lang vỗ người Trần Cung một cái đồng thời truyền một chút linh lực ấm áp, xua đuổi sự sợ hãi đang ngự trị trong tâm trí Trần Cung, hắn đứng dậy nhìn Trần Cung bên dưới nói.

- Ta biết ngươi hiện tại có khá nhiều lời muốn nói, nhưng điều đó không cần thiết, ngươi nên im lặng, lắng nghe và trả lời mới là tốt nhất.

Trần Cung ngước mặt nhìn mặt người Liêu Lang trở nên đen tối do ánh mặt trời chiếu nghiêng về hướng lưng Liêu Lang mà khẽ nuốt khan nhẹ gật đầu.

Tuy vừa nãy Trần Cung chém người không chút lưu tình nhưng dù sao thì xét đến cùng, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên có tâm trí khá là non nớt, cho nên gặp Liêu Lang loại khí độ vừa ẩn vừa âm lãnh này, Trần Cung đều phải sợ mà nghe lời.

- Phì… ha hà, ha ha ha.

Liêu Lang nhìn thấy Trần Cung như vậy liền không khỏi bật cười trông chẳng giống với hắn thường ngày chút nào. Thế nhưng nụ cười này lại giảm áp lực hơn 5 phần mà Trần Cung nhận vào, khiến Trần Cung cảm thấy nhẹ người hơn.

Liêu Lang vì kế hoạch, hắn đành một hồi đóng kịch người tốt.

- Đừng sợ, ta chỉ đùa ngươi. Mà thôi, ta lại vào thẳng vấn đề chính.

Liêu Lang chỉ tay vào mảnh cây lớn, bụi lùm cách hai người không xa mà nói với vẻ nghiêm túc.

- Ngươi nhìn cho kĩ.

Đợi cho Trần Cung ngỡ ngàng nhìn qua, Liêu Lang liền lập tức thu tay về hỏi.

- Đã thấy rõ?

Trần Cung liền đánh cái giật mình tự hỏi "thấy rõ, thấy rõ cái quái gì? Không lẽ hỏi ta có thấy cây lớn và bụi cây đằng kia?".

Hơi suy nghĩ vài giây, Trần Cung ngước mắt nhìn Liêu Lang trả lời.

- Vị đại ca này, ta không…

- Ngươi nhìn kĩ lại đi.

Trần Cung chưa nói xong liền bị Liêu Lang chen vào, Trần Cung nghe vậy cũng kì quái lần nữa quay lại, bắt quá hắn vẫn chẳng thể thấy điều gì đặc biệt.

Thế nhưng chỉ đợi thêm một giây ngắn ngủi, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua liền khiến tình cảnh thay đỗi, đưa đôi mắt Trần Cung vào trạng thái ngây dại, miệng mổ to há hốc cực độ khiếp sợ.

- Không… không thể… nào…

Chỉ một cơn gió, cây lớn và lùm cây trong phạm vi bán kính gần 10m đều biến thành tro bụi bay đi, có tan vào trong gió, có tan vào cây khác, cũng có tan vào đất đường.
"Gió vì sao lại trở nên mạnh như vậy?" câu hỏi này là câu đầu tiên Trần Cung hiện lên trong đầu, nhưng với trí thông minh của bản thân, hắn tức khắc biết chắc rằng gió không thể kinh khủng như thế, điều kinh khủng như vậy chỉ có thể là do cường giả cực độ mạnh mẽ, vượt qua cả sức mạnh của gia gia hắn sử dụng công kích tạo ra.

"Không lẽ..." nhớ lại hành động của Liêu Lang vừa nãy, Trần Cung bỗng ngước nhìn Liêu Lang với ánh mắt nghi ngờ và sợ hãi. Tuy rằng không thấy rõ Liêu lang ra chiêu chút nào, chỉ là cái chỉ tay bình thường đơn giản, nhưng Trần Cung tựa cảm giác, nó tuyệt đối không hề đơn giản, thiếu niên trước mặt này cực kì kinh khủng, nội cái chớp mắt biến lại gần hắn cũng đã là một dạng năng lực mà không có bất cứ người nào tại Thế An thành hắn làm được, thành chủ cũng không thể.

Trần Cung ngổn ngang nhiều cảm xúc rung động, khiếp sợ và cả sự kháo khao mãnh liệt.

Liêu Lang đứng kề cạnh nhìn phản ứng của Trần Cung, một nụ cười trong lòng trông như tên dâm tặc biến thái đang nhìn bé gái 10 tuổi sợ hãi, khóc lóc trong góc tường hiện lên, Liêu Lang bề ngoài bình thản, hắn nói.

- Một kiếm này ta gọi là Vô Mệnh.

Chỉ vài ba ngôn từ hạ xuống, Trần Cung trong óc liền bùng bùng sóng nổ, thủy triều dữ dội không ngớt.

"Kiếm, một kiếm, tên Vô Mệnh…" Trần Cung ngây mắt, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Trần Cung tự hỏi, Liêu Lang lúc kêu hắn nhìn lùm cây thì ra một chỉ thế nhưng vì sao Liêu Lang lại gọi là kiếm, vả lại nếu là kiếm thì sức phá hoại phải theo dạng nhát chém, có nhiều vết xước in phá, tạo cho mục tiêu chỗ còn lành chỗ không còn, nhưng đây rõ ràng là làm vật tan biến, hóa thành tro bụi cứ như là một chưởng hoặc một quyền xuất kích hủy diệt vạn vật thì đúng hơn, nó hoàn toàn chẳng phải một kiếm theo kiến thức hắn có được.

Trên hết, sức mạnh của thiếu niên này là như thế nào, đẩy chẳng phải là sức mạnh đã vượt qua khỏi phạm trù Linh Sư cảnh sao?

Nắm được ánh mắt chăm chú cùng tâm tư của Trần Cung, Liêu Lang lộ ra môt nụ cười khá thân thiện mà bắt đầu diễn thuyết điều hắn muốn nhắm đến sau hàng loạt hành động vừa rồi.

- Thế giới rộng lớn, sức mạnh chí cao, cường giả ngự trị, Linh Sư cảnh bất quá chỉ là một bước đi lên trong hàng ngàn, hàng vạn bước đi còn phải vượt qua.

Liêu Lang đang cố khơi gợi lên một vài hình ảnh lớn lao, đồ sộ trong đầu Trần Cung.

- Dưới Linh Sư, thậm chí là Linh Sư cảnh thật ra mà nói thì chẳng khác gì con kiến. Ở tại hang kiến, sống trong nơi nhỏ bé thì cứ tưởng bản thân cao thượng muốn gì đều được, nhưng khi bước ra bên ngoài, kiến vốn là kiến, người vô tình đạp chết vô số lần, vận mệnh không nơi tay, gia tộc mạnh mẽ cũng không đủ sức sống sót trước cơn sóng giận dữ của cường giả.

Liêu Lang cho biết Trần Cung và nơi hắn sinh sống thật ra chỉ là một ổ kiến nhỏ bé nằm dưới lòng đất, không biết bên ngoài có nhiều loài thú dữ vô tinh đạp bừa mà chết vài chục con. Hay cũng có thể nói, Liêu Lang là đang cho Trần Cung hiểu rằng, sinh mạng của hắn và gia đình hắn không được đảm bảo trong tương lai, nếu xảy ra chuyện, hắn chỉ có bất lực đau đớn mà giương mắt nhìn.

- Ta, cũng giống ngươi, thập phần nhỏ bé trong vòm trời này. Nhưng mà… ta muốn vùng lên, ta muốn gượng dậy, ta muốn trở nên mạnh mẽ để đủ sức loại bỏ mọi uy hiếp đến ta, thống trị trên vạn chúng, trở thành kẻ mang quyền lực tối cao nhất.

Liêu Lang lộ ra dã tâm, khiêu khích máu huyết và ý chí của Trần Cung.

Nói đến đây, Liêu Lang chỉ thẳng ngón tay vào Trần Cung đạo.

- Ở ngươi, ta thấy một thanh kiếm sắc bén chưa được mài dũa và chưa được giải phong để thoát ra khỏi chiếc vỏ yếu ớt bao bọc.

- Thanh kiếm kia, theo ta ngươi sẽ trở nên cường đại, Linh Sư cảnh không phải điểm cuối của ngươi. Theo ta ngươi tất sẽ thống lĩnh một phương bầu trời sau này. Theo ta người nhà ngươi đều có cơ hội cải biến. Theo ta, ngươi muốn bất cứ thứ gì dù là mỹ nhân, phú quý, quyền lực hay cuộc sống yên bình, vui vẻ đều sẽ có.

- Nào, ngươi có đồng ý hay không?

Đạo âm cuối cùng, Liêu Lang thoát ra cực kì mạnh mẽ và hùng hồn, thậm chí mang cho người ảo giác thấy tất cả những gì hắn vừa nói đầy chân thật.

Trần Cùng cứng người nhìn vẻ mặt Liêu Lang, nhìn cánh tay Liêu Lang, máu huyết nương theo lời Liêu Lang mà sôi trào, một cái lựa chọn mang theo sự quyết tâm trong cơ thể hắn vực dậy từ lòng đất, từ hang kiến cỏn con.

Trần Cung tuổi niên thiếu, chí hướng của tuổi trẻ muốn làm lớn, muốn vươn xa, vượt mặt tất cả, trở thành tồn tại trong truyền thuyết để giúp đỡ người Trần gia phát triển, bảo hộ những người quý giá với bản thân. Hắn lựa chọn đồng ý.

Trần Cung nhìn Liêu Lang lại đối chiếu với ông nội, cường giả Linh Sư mạnh nhất Trần gia, hắn đã hiểu, Linh Sư trong lời của Liêu Lang hoàn toàn chỉ là kẻ yếu. Theo thiếu niên kinh khủng này, cho dù là thân phận hầu hạ, nô lệ, hắn vẫn sẽ chọn đồng ý chỉ vì một chữ "mạnh".

Trần Cung lại nhìn chính hắn, ngày xưa vì hắn yếu nên mẹ hắn mới bị người giết chết trước mặt cha hắn, vì hắn yếu nên Dược Các có Tâm Dương Đan, hắn lại không thể lấy đến cho tiểu muội đáng thương của hắn, vì hắn yếu nên hắn phải cố che giấu Tam Liên Hoa bằng cách gián tiếp giết người không oán với bản thân, vì hắn yếu nên so ra với thiếu niên trước mặt này, hắn trông chẳng khác giun dế để người điều khống. Cảm xúc khuất nhục của hắn, sự yếu đuối hắn từng có, hắn tuyệt không muốn nữa, hắn chọn đồng ý.

Thế An thành, Vĩnh Bình quốc, ngay từ đầu hắn vốn đã bao giờ muốn đặt chân tại duy nhất nơi này, hắn muốn ra ngoài, muốn ngao du, muốn như từ Long thoát khốn, vẫy vùng nơi đất trời phương xa.

Cắn chặc răng cùng với lòng quyết tâm nổi lửa, Trần Cung mặc kệ thiếu niên trước mặt này là ai, là thế nào, là tại sao, vì xét cho cùng hôm nay hắn không thể thoát số, chọn còn có thể mạnh, không chọn biết đâu hắn bị thiếu niên giết chết. Trần Cung lập tức giơ lên cánh tay trái lên chạm vào bàn tay trái của Liêu Lang đang giơ ra chờ đợi hắn nắm lấy.

Bất quá ngay tại lúc Trần Cung chạm tay với tay Liêu Lang, Liêu Lang tức khắc lộ ánh mắt sắc bén mãnh liệt nói.

- Và ngươi nên biết, trên đời sẽ chẳng có bữa cơm nào miễn phí mà không có sự đánh đổi. Hiện tại lúc này đây chính là một cái trao đổi, ta thuê ngươi, ngươi làm việc cho ta, ta làm vua thì ngươi làm tướng. Làm tốt có thưởng, làm sai tất có phạt, con đường để trở thành cường giả tất phải có máu và xương người của khác trải dài trên đất, thậm chì còn có phần của cả chính ngươi bên trong đó.

- Bước lên con đường cường giả chính là dùng máu, dùng mệnh của bản thân để đi đến, hôm nay có thể sống, ngày mai có thể là chết. Ngươi, có hối hận quyết định, có còn muốn đồng ý đáp ứng lời kêu gọi của ta?

Tất cả mọi thứ Liêu Lang vừa nói, Trần Cung nghe đến cũng đã đoán được vài phần. Làm nô lệ cho người khác, tất nhiên là phải có sự chịu trận, chết thay, trả giá, nếu không như vậy thì chắc chắn đã không phải nô lệ.

- Có, ta đáp ứng, sẽ không bao giờ hối hận quyết định.

Máu huyết khao khát sức mạnh trong cơ thể sục sôi, Trần Cung gào lớn lên đầy quyết tâm, đôi mắt dù vẫn còn chút sợ hãi nhìn trực diện đối mắt với Liêu Lang chằm chằm.
Đây là tất cả dũng khí Trần Cung có, vì phần lớn là biến mạnh và vì phần nhỏ xíu là sợ chết, hắn đồng ý.

- Tốt.

Quát lên vui mừng, Liêu Lang dùng sức kéo Trần Cung ngồi dưới đất đứng lên.

- Ta tên duy nhất chỉ một chữ Liêu, ngươi trông cũng nhỏ hơn ta một tuổi nên cứ gọi ta là Liêu ca liền được.

- Vậy đệ… đệ tên Trần Cung, huynh cứ gọi Trần đệ.

- Được.

Sau một hồi giới thiệu tên họ, Liêu Lang lấy ra một chiếc nhẫn thoạt nhìn khá bình thường đưa cho Trần Cung.

- Cái giới chỉ này xem như là quà gặp mặt đầu tiên của hai ta, hãy giữ nó mà dùng cẩn thận.

- Giới… giới chỉ?!

Cầm nhẫn trữ vật tuyệt đối cùi mía với Liêu Lang, Trần Cung tay run cằm cặp sờ mó, khiếp sợ không thôi.

Liêu Lang xuất thân từ thế gia to lớn có cường giả Hóa Anh cảnh tọa trấn, giới chỉ đối với hắn chỉ như rau cải bán ngoài đường, không có gì cần chú ý, nhưng tại Thế An thành, giới chỉ tuyệt đối là bảo vật, cực kỳ bảo vật, tại Trần gia ngoài gia chủ và lão tổ trấn tộc thì không ái có thể sở hữu được giới chỉ bán với giá trên trời.

Trần Cung hôm nay đùng một cái quen biết người lạ lớn hơn một tuổi liền đạt được cái giới chỉ người người ao ước, trong lòng hắn cực kỳ kích động.

- Cảm ơn Liêu ca, cảm ơn ngươi.

Trần Cung ngoài cảm ơn, với thực lực của hắn hiện tại liền chẳng thể giúp gì được Liêu ca vô cùng mạnh mẽ và thần bí.

- Cảm ơn? Trần đệ, ngươi đừng khiến ta phải cười.

Liêu Lang nói thế, Trần Cung lập tức giật mình kì quái trong lòng "tại sai Liêu ca lại buồn cười?"

Liêu Lang đặt tay lên vai Trần Cung bình đạm nói.

- Ta nói rồi, ngươi đang sống trong hang kiến nên kiến thức hạn hẹp, cái giới chỉ này bên ngoài kia rộng lớn thì chẳng khác gì một cục đất, ai muốn lấy thì lấy, ai muốn quăng thì quăng.

- Đừng quá kích động chỉ vì có được một thứ mà người khác lại cho nó là rác thải không cần thiết. Trần đệ, ngươi còn nhiều thứ phải học.

Rời tay khỏi bờ vai Trần Cung, nhìn Trần Cung sắc mặt vừa có cay đắng lại vừa có sự quyết tâm vươn lên mạnh mẽ mà siếc chặc chiếc giới chỉ trong tay, Liêu Lang lại nói.

- Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta đã đến lúc phải đi.

- Vâng.

Trần Cung gật đầu đáp, mặc dù có gượng gạo nhưng vẫn cố đeo nhẫn trữ vật vào giới chỉ vào ngón trỏ tay phải, dưới sự chỉ dẫn cách sử dụng của Liêu Lang, hắn nhanh chóng thu hồi vật phẩm trên người của tất cả xác chết làm của riêng bỏ vào nhẫn trữ vật bao gồm cả Tam Liên Hoa.

- Nhân bá, Thục bá…

Nhìn thi thể vẫn còn nét không cam tâm lưu trên vẻ mặt, Trần Cung nhẹ rơi hai giọt nước mắt xuống đất, tay hắn cầm đuốc lửa hạ xuống bỏ vào nhiều gỗ mục xung quanh hai thi thể. Trần Cung không hề muốn hai người thúc bá bị thú dữ trong Khiếu Trọng lâm ăn thịt, hắn phải thiêu họ.

Ngay lúc này, giọng Liêu Lang vang lên trách mắng Trần Cung.

- Nếu chính ngươi đã muốn họ chết, vậy thì đừng làm bộ mặt giả nhân giả nghĩa, nó trông thật buồn nôn. Nam nhân nếu đã muốn giết thì cứ giết, ngươi cản đường ta thì dù có là phụ mẫu sinh thành cũng đều phải giết.

- Trần đệ, ngươi phải nhớ kĩ một điều, ngươi có là súc sinh hay không đều là phải nhìn kết quả bản thân đạt được sau đó, không nên vì hành động của mình mà cảm giác tội lỗi. Giết chết chính người cha nuôi dưỡng mình chỉ để cứu 100 người tội nghiệp, sẽ chẳng ai kêu ngươi là súc sinh, giết ngàn người chỉ để cứu một người quan trọng, chẳng ai nói ngươi là yêu nghiệt.

- Giết người, tuyệt phải dứt khoát và không hối hận khi chính tay mình tự tạo ra cho một mục đích đã định.

Liêu Lang là đang giúp Trần Cung càng thêm trưởng thành, càng thêm yên ổn được cảm xúc.

Trần Cung lăng yên nghe, từng lời của Liêu Lang đều không thể sai, em gái hắn nay đã 13 tuổi, hàn khí nếu không được loại bỏ liền phải chết sau hai năm nữa. Trần Cung không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra, trừ cha hắn, nàng là ngươi thân nhất của hắn, hắn tuyệt đối không để nàng chết.

- Đệ đã hiểu Liêu ca, cảm ơn huynh.

Nhắm chặc mắt cắt đi dòng ngấn lệ, Trần Cung gắn gượng cổ họng nói với Liêu Lang, sau đó quay người bỏ mặt đám cháy về chỗ Liêu Lang, dù vậy, trong lòng hắn việc giết một người không thù oán hoặc thậm chí là ngươi thân thiết, hắn vẫn không thể dứt khoát được.

- Chúng ta làm gì tiếp theo?

Trần Cung nhẹ hỏi, hắn giờ đã thành tay sai của Liêu Lang nên mọi chuyện đều phải nghe Liêu Lang an bài.

- Đương nhiên là giết ngươi rồi.

Liêu Lang thản nhiên nói một câu, Trần Cung còn chưa biểu hiện sự bất ngờ thì đầu óc đã một mảnh đen tối, chìm vào hôn mê không biết đất trời.

- À nhầm, là giúp ngươi.