Chương 26: Trần Cung.

Chấn Kinh Thiên Địa!

Chương 26: Trần Cung.

Thông báo sửa lỗi chương 3:

Trong chương 3, tác có ghi nhằm giữa chức năng của thể chất và linh căn. Nay sửa với mọi người là, linh căn càng cao thì sự chuyển hóa linh khí thành linh lực càng nhanh, thể chất càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh.

Đã sửa lại trong Chương 3, mong mọi người bỏ qua lỗi này.
....

- Trần thiếu, ngươi hôm nay đã đến cửa tử a, ha ha ha.

Liêu Lang đặt một tay lên cây lớn, dùng đôi mắt sắc bén ẩn núp âm thầm quan sát một nhóm tám người phía trước.

- Khi biết thiên tài Phàm thể thất đoạn ngươi chết, không biết cha người Trần Tung sẽ như thế nào thương tổn, hahaha.

Tại trong nhóm năm người ăn mặc toàn thân đồ đen, mang cả vải đen che mặt với toàn đao kiếm giương ra chỉ vào ba người nam tử nằm trong vòng vây. Một tên đồ đen giương kiếm dài hơn mét phát ra giọng trầm trầm thích thú, có lẽ hắn là thủ lĩnh dẫn đầu của nhóm người này.

Đứng trong vòng vây, hai trung niên cường tráng cùng một thiếu niên ước chừng 14, 15 tuổi sắc mặc cực kỳ khó coi cùng cực kỳ nghiêm trọng nhìn nhóm người.

Năm người đều có tu vi Võ giả tầng 9, thân lại mang thêm đao kiếm, ba người trong vòng vây cao lắm chỉ có hai vị trung niên là Võ giả tầng 9, trận đối đầu này người bên trong ắt thua.

- Ha ha.

Thiếu niên tên Trần Cung biết tình thế hôm nay khó sống liền cười buồn, tiếp đó hắn nói với giọng cay đắng.

- Ta hôm nay hẳn không qua khỏi, nhưng trước đó, các ngươi có thể cho ta mãn nguyện, các ngươi là do ai phái đến, tại sao lại biết chúng ta âm thâm vào Khiếu Trọng Lâm lịch luyện?

- Người Ngọc gia hay Ngô gia?

Tại trong Thế An thành ngụ gần đây, Trần gia hắn chỉ có thù hận nhất với hai nhà Ngô gia cùng Ngọc gia, nên hắn nghỉ người có khả năng nhất chỉ có hai nhà này.

- Tốt cho một cái tự biết bản thân sắp vong, ta cũng liền thoải mái nói cho người biết, người phái bọn ta hạ tay với ngươi không ai khác chính Ngọc gia.

Hắc y nhân hơi dừng lại chút liền nói tiếp.

- Ngươi phát triển quá nhanh, nay chỉ vừa tròn 15 tuổi thì đã có tu vi Võ giả tầng 8, rất có thể trong vòng 20 tuổi trở thành Linh Sư cảnh trẻ tuổi nhất lịch sử ba trăm năm của thành. Ngươi không bị diệt, Ngọc gia tức không an tâm cho án lược thống trị Thế An thành.

- Vả lại ta ngày xưa có thù với cha ngươi, nay chính tay giết ngươi sẽ là một cái khoái cảm trong lòng ta, ha ha ha ha.

Sau một hồi cười, hắc y nhân liền giương kiếm chỉ về phía ba người quát ra chỉ dẫn.

- Các ngươi giết hai tên cẩu đản này trước, còn tên chó con của Trần Tung này để ta lo.

Tiếp đó, đao kiếm một hồi va chạm nảy lửa diễn ra, âm thanh "đinh, đang, đoảng, soẹt" không ngừng vang lên.

Liêu Lang vẫn cứ thế, âm thầm từ xa quan chiến.

Bề ngoài, trận chiến giữa các bậc Võ giả bình thường đối với bản thân Liêu Lang mà nói, nửa điểm hứng thú đều không có, đôi khi hắn khoái chí lại tự dưng xông ra chém hết lũ người trước mặt, rãnh rỗi gánh về vài cái phiền phức chơi. Thế nhưng lần này, bên trong đám người có một người hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Thiếu niên có tu vi thấp nhất có vấn đề, một vấn đề dù đã che dấu rất kĩ nhưng vẫn không thể qua được đôi mắt kinh người của Liêu Lang. Liêu Lang bắt đầu cảm thấy hứng thú với thiếu niên này.

- A…

- Ta liều mạng với ngươi… á aaa.

Đao kiếm vô tình, chênh lệch sức mạnh lại càng vô tình hơn, bốn người hắc y có thực lực Võ giả tầng chín chẳng mấy chốc đã làm thịt hai tên Võ giả tầng 9 thân cận, đồng thời là người vác đồ đạc cho thiếu niên Trần Cung trong quá trình lịch lãm.

Giết xong hai người, bốn người lần nữa quay về bao vây thiếu niên cùng với hắc y nhân vẫn luôn canh giữ, không cho thiếu động đậy dù chỉ một chút

- Hè hè, giờ thì còn mình ngươi thôi Trần Cung thiếu gia.

.Hắc y nhân cười nham nhở một cái, sau đó liền biến giọng giận dữ nói.

- Cha ngươi khi xưa hãm hiếp em gái ta rồi bỏ mặc sinh tử nó với cái bụng bầu, khiến nàng thương tâm rời bỏ ta gia đình ta mà đi phiểu bạc không rõ tung tích. Ta nay tóm được ngươi, ta sẽ từ từ đoạn tứ chi ngươi, cắt khẩu súng bé nhỏ của ngươi để cha ngươi có tìm thấy xác ngươi cũng phải kinh hoảng đau đớn.

Lời vừa dứt, ngay lập tức hắc y nhân thủ lĩnh liền trảm mạnh kiếm về phía cánh tay đang cầm kiếm của thiếu niên, định chém đứt lìa một tay này của thiếu niên để từ đó bình thản chặc từng cái chi tay chân khác của thiếu niên.

"Khà khà khà"

Liêu Lang nhìn thấy một kiếm kia trảm đến thiếu niên liền lộ lên một nụ cười tà thường nhật cực kì khó hiểu.

Thế nhưng rồi ngay lúc kiếm đến, Liêu Lang cười tà, thiếu niên Trần Cung ánh mắt từ chịu chết chợt gấp rút biến đổi thành sắc bén dị thường, kiếm trên tay hắn nhanh chóng vẽ một vòng khéo léo từ dưới đi lên đầy bất ngờ, chém hạ xuống cánh tay của thủ lĩnh hắc y.

- A A A…

Cánh tay cầm kiếm rơi xuống đất, hắc y nhân ôm đoạn tay cụt đầy máu tươi bắn tung tóe mà kêu la thảm thiết không ngớt.

- Chết.

Rất bất ngờ với tình cảnh vừa diễn ra, bốn vị hắc y nhân có thực lực Võ giả tầng 9 khôi phục tinh thần, đồng loạt đâm kiếm về phía Trần Cung.

Như biết trước bốn người sẽ làm vậy, khi họ vừa mới nhích tay, Trần Cung liền đạp chân xuống đất, nhảy lên cao hơn đầu bốn người và nghiêng về một bên hai người.
Hắn nhảy lên, kiếm bốn người đến đều đánh vào khoảng không.

"Phốc phốc"

Thuận tiện gặt xuống hai cái đầu người bằng kiếm quang sắc bén, Trần Cung đôi chân trấn trụ nhẹ nhàng chạm đất nhìn về phía hai người hắc ý nhân có thể hành động còn lại.

Võ giả dù có thân thể cứng rắn nhờ linh lực gia nhập, thế nhưng đâu phải bằng sắc, thép, cho nên trước mặt đao kiếm thì cũng đều phải bị chém rụng.

- Chó chết ngươi.

- Ta sẽ băm thây người làm trăm mảnh.

Chứng kiến cảnh đồng bọn đồng sinh cộng tử nhiều năm bỗng chết tươi trước mặt, hai vị hắc y nhân đầy căm phẫn mà tốc lược chém về phía Trần Cung.

Vừa rồi vì bất ngờ nên lộ ra sơ hở, để Trần Cung phỏng đoán và chớp thời cơ trảm chết hai người dễ dàng, bất quá lần này, hai người hắc ý còn lại tuyệt đối sẽ cho hắn chết không toàn thấy khi một kiếm đi đến, Võ giả tầng 8 sẽ chẳng có sức để đỡ, mặc cho kiếm đả kiếm gãy, chém đôi đoạn người.

"Choang, keng"

Thế nhưng hai âm thanh linh hoạt đỡ kiếm vang lên cùng với hình ảnh diễn biến trước mặt liền khiến hai hắc ý nhân trừng mắt to kinh ngạc.

- Ngươi che giấu tu vi?!

Hai hắc y nhân đồng loạt hét lên.

Võ giả tầng 8 chỉ cao lắm có được ngàn cân khí lực thì tuyệt sẽ không thể đỡ được một kiếm của Võ giả tầng 9 với hai ngàn cân khí lực, Trần Cung đón được hai kiếm này chỉ có thể nói, hắn vốn là Võ giả tầng 9 chứ không phải tầng 8 như mọi người đồn thổi.

- Biết thì đã quá muộn.

- Xem kiếm!

Trần Cung lạnh nhạt đầy sát khí quát lên, tay hắn cấp tốc huy động kiếm chiêu vừa nhanh, vừa sắc, vừa hiểm tấn công hai người hắc y nhân.

Võ giả cảm nhận tu vi của nhau chính là dựa vào cảm giác sức mạnh và sự so sánh. Một võ giả tầng 9 có thể biết đối phương có tu vi Võ giả tầng 8 là vì họ cảm giác người đó yếu hơn họ, đem ra so sánh sức mạnh các tầng thì người đó yếu giống như khi bản thân còn là Võ giả tầng 8, cho nên mới biết xác thực tu vi đối phương.

Thiếu niên Trần Cung vào ba tháng trước đã đột phá đến Võ gia tầng 9, sau đó lại tu luyện một bí pháp mà cha hắn truyền thụ để khiến hắn trong mắt người khác đều yếu hơn một cái cấp bậc, từ đó đánh lừa cảm giác người xung quanh, dễ dàng hóa trư ăn thịt cọp.

"Choang, choang, keng, keng…"

Âm thanh vũ khí va chạm liên tục vang lên từ hai phía, rồi cũng chỉ trong tíc tắc vài chục giây dần im lặng, tiêu biến.

- A… tay ta, tay ta… aa…

Bằng kĩ thuật dùng kiếm điêu luyện cùng thân thể linh hoạt do thường xuyên khắc khổ, nổ lưc rèn luyện, Trần Cung nhanh chóng đỡ kiếm, né đao và trảm chết một tên hắc ý nhân, đoạn hai chi tay của hắc ý nhân còn lại.

Ai cũng biết Trần Cung tại Thế An thành chính là một trong lục đại thiên tài nổi tiếng, sở hữu một trong hai cái Phàm thể thất đoạn duy nhất bên trong thành cùng với linh căn bát tinh khiến tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, kiếp sơ nhiều thế hệ từ trước nay. Thế nhưng lại rất ít người biết được rằng, Trần Cung ngoài việc tu luyện, đối với con đường kiếm đạo hắn còn rất có thiên phú.

Hai tuổi say đắm nhìn kiếm, ba tuổi đã cầm kiếm, ba tuổi rưỡi luyện kiếm cho đến hiện tại, trong tay có kiếm, trừ Linh Sư cảnh, không ai có thể cùng hắn tranh phong.
Đối diện năm Võ giả tầng 9 tại Khiếu Trọng Lâm vốn dĩ không thiếu yêu thú mạnh mẽ, cương hãn, Trần Cung hoàn toàn không sợ hãi, tuy một chọi năm với hắn rất khó khăn nhưng không phải là không thực hiện được, một đấu hai lại càng đơn giản hơn cho hắn.

- Tạm lấy đầu các ngươi, ngày sau lại diệt đi bọn cẩu Ngọc gia.

Lạnh lùng nhìn hắc y nhân cụt hai tay nằm trên đất kêu gào, Trần Cung hạ kiếm xuống, đâm sâu vào tim hắc ý nhân, cướp đi sinh mệnh hắn.

Giây sau rút kiếm ra hỏi thi thể, Trần Cung xoay người bước về phía hắc y nhân thủ lĩnh đang cố cầm máu, đau đớn cùng sợ hãi nhìn Trần Cung.

- Trần thiếu tha mạng, ta… ta chỉ là làm theo lệnh của Ngọc gia, xin ngươi tha ta một mạng.

Hắc y nhân hô to lên vang xin, nhưng không hề tìm được thương xót hay tha thứ gì bên trong ánh mắt của Trần Cung. Đã gần như tuyệt vọng, hắc y nhân lại kêu lên.

- Tha ta, ngươi hãy niệm tình cha ngươi từng hãm hại muội muội ta mà tha cho ta một mạng, van xin ngươi.

Hắc y nhân chỉ còn một cơ hội sống sót duy nhất đó là nương nhờ lòng thương hại và cảm thông của thiếu niên.

Qủa đúng vậy, Trần Cung sau khi nghe lời này này liền dừng hẳn người mà biểu lộ sắc thái suy nghĩ cùng có lỗi thay cha hắn. Hắn biết Trần Tung cha hắn ngày xưa thế nào, ăn chơi ra sao, dù không có bằng chứng xác thực nhưng có lẽ, cha hắn từng làm việc đó khi còn ở lứa tuổi niên thiếu.

- Đi đi và đừng quay lại Thế An thành này nữa, nếu khống, ta sẽ giết ngươi.

Thu kiếm vào vỏ, Trần Cung quay người không nhìn hắc y nhân.

- Vâng… vâng, ta tuyệt đối không còn quay lại thành, cảm tạ Trần thiếu, cảm tạ.

Hắc y nhân tựa như đầu đã đặt trước lưỡi lao liền được ân xá mà không ngừng dập đầu cảm tạ Trần Cung, sau đó tức khắc cố gượng người dậy, lê bước rời đi thật nhanh khỏi nơi này.

Đợi hắc y nhân rời đi tương đối xa, Trần Cung phút chốc tiến đến thi thể của hai vị nam tử đã mà quỳ rạp xuống. Hắn khóc, những giọt lệ nhanh chóng rơi xuống trên thi thể hai người.

- Nhân bá, Thục phá, cháu xin lỗi hai người, thành thật xin lỗi hai người, mong hai ngươi hãy tha thứ.

Trần Cung nỉ non trong nước mắt đau khổ.

Trận bao vây vừa rồi, Trần Cung vốn dĩ ngay từ đầu có thể dùng ba đánh năm, giết năm tên hắc y nhân mà không cần để hai người bên phe hắn thiệt mạng. Thế nhưng hắn không làm, chỉ bởi một gốc Tam Liên Hoa* trân quý.

*Tam Liên Hoa là thảo được có hình hoa sen nhưng bên trong hoa sen lại có ba đóa sen nhỏ khác tồn tại.

Trần Cung ra ngoài lịch lãm chính là một chuyện bí mật của Trần gia, vì không có giới chỉ trân quý, vì không muốn ảnh hưởng quá trình rèn luyện của hắn, vì không muốn lộ tin tức có cường giả Linh Sư cảnh trong gia tộc rời đi, gia chủ Trần gia chỉ có thể phái ra Nhân bá, Thục bá để hỗ trợ và khuynh vác đồ đạc chiến công cho Trần Cung.

Mọi chuyện có lẽ êm đẹp nếu như vào ngày thứ hai của chuyến đi, Trần Cung không có cơ duyên xảo hợp đạt được Tam Liên Hoa, một dược thảo quý hiếm có thể lôi kéo kẻ gần chết dới Linh Sư cảnh sống lại, hoàn toàn bình phục.

Nhân bá, Phục bá đều là người của gia chủ Trần gia, người của Bác hắn, bác hắn lại có đứa con tên là Trần Tiêu vào năm ngày trước đã bị người ta phế bỏ hết kinh mạch, biến thành một phế nhân. Tam Lên Hoa nếu rơi vào tai Bác hắn, hắn vĩnh viễn sẽ mất Tam Liên Hoa.

Bình thường, cứu giúp người anh họ khôi phục kinh mạch chính là một việc tốt, Trần Cung chắc chắn sẽ làm, thế nhưng mà Tam Liên Hoa lại chính là một nguyên liệu quý nhất, chính yếu nhất và hiếm nhất để tạo nên Tâm Dương Đan, trợ giúp em gái hắn loại bỏ âm hàn chi khí bẩm sinh phá họa trong cơ thể, nếu không có Tâm Dương Đan, em gái hắn không thể sống đến 15 tuổi.

Trần Cung buộc phải làm ra lựa chọn đau đớn, một là cứu anh họ hắn, hai là cứu tiểu muội ruột của hắn. Hắn không còn lựa chọn nào khác.

Vì thế ban đầu, hắn dự là sẽ dở dở tệ tệ hòng tạo ra cảm giác bản thân yếu ớt trong cuộc chiến, hướng mũi nhọn tấn công của năm tên hắc y nhân vào Phục bá và Nhân bá, nhưng không ngờ thủ lĩnh hắc y nhân lại phối hợp vai diễn xảo hợp, khóa hành động của hắn, ngăn không để hắn tham chiến, đây quả thật là một cơ hội quá tốt, tốt đến nỗi khiến tim can hắn đau đớn kịch liệt khi nhìn hai người toàn tâm giúp đỡ hắn ba ngày nay ngã xuống từng cái một.

Trần Cung hiện tự cảm thấy bản thân hắn chẳng khác gì một con súc vật giả nhân giả nghĩa đầy ghê tởm.

"Bốp bộp bộp"

Bất giác ngay lúc này, từ một phương hướng sau lưng Trần Cung liền truyền đến tiếng vỗ tay không vang dội nhưng trong không gian yên tĩnh này chẳng khác gì tiếng bom nổ vang lên trong lòng hắn.

Trần Cung cảnh giác, tay cầm chuôi kiếm cảnh giác quay người lại.