Chương 33: Yêu tinh thức tỉnh.

Chấn Kinh Thiên Địa!

Chương 33: Yêu tinh thức tỉnh.

Sâu bên trong Khiếu Trọng Lâm, từ trên bầu trời có hai bóng hình nam tử đang nhanh chóng hạ xuống một mảnh đất không có gì đáng để chú ý.

- Là nơi này, không sai chứ?.

Đáp xuống mảnh đất, trung niên tên Trần Lập nhìn tấm bản đồ không mấy cũ, hẳn là được vẽ trong vòng một năm đối chiếu với hoang cảnh xung quanh liền hỏi tên nam tử bên cạnh.

- Thật sự là nơi này thưa tiền bối, vãn bối không dám dối gạt.

Nam tử chừng 30 tuổi tên Tuấn Anh sợ sệt, khô khốc nói.

- Hừm, vậy thì ngươi nhanh mở đường, nếu đúng như ngươi nói, ta sẽ thưởng hậu hĩnh cho ngươi, công pháp, thư quyển Linh giai tất cả đều có.

Nói xong, Trần Lập liền nhanh chóng lấy từ nhẫn trữ vật ra một bức tranh chân dung nữ nhân mà nhìn ngắm.

- Trên đời làm sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy.

Đưa tay sờ đến gương mặt nữ nhân trong hình, ánh mắt của Trần Lập, một vị Hóa Anh cảnh đỉnh cao đều bị sự mê hoặc, hương huyễn lấn đi mất.

Hơn một tháng trước, Trần Lập đang ngao du bốn bể bên trong Phong Quốc Hoàng Triều, đi từ nơi này qua nơi khác, từ tỉnh thành này qua tỉnh thành nọ để tìm kiếm sự đột phá Vấn Tọa cảnh, bước chân vào hàng ngũ Vương vị. Rốt cuộc khi hắn dừng chân tại Toàn La thành, một trong tám thành lớn nhất của Phong Quốc Hoàng Triều thì hắn bắt gặp Tuấn Anh, một tiểu tử Ngưng Linh hậu kỳ đang rêu rao bán bức họa nữ nhân với giá trên trời.

Ban đầu, Trần Lập không hề có hứng thú gì, rãnh rỗi dạo vài vòng trong thành giúp an ổn tâm thần vì đường xa mệt nhọc và vì không thể đột phá, thế nhưng vào một lúc tình cờ Tuấn Anh do tránh né một đứa trẻ mà làm rơi bức họa xuống đất, hiển hiện lên chân dung nữ nhân dù chỉ là chưa đến nửa giây thì đã bị che lại nhưng nhiêu đó cũng đã đủ cho một vị Hóa Anh cảnh như Trần Lập nhìn rõ hình dạng.

Trần Lập say mê từ đây, hắn nhanh chóng thi hành sách lược.

Đến sau khi dùng nhiều biện pháp bí hiểm mạnh mẽ, Tuấn Anh rốt cuộc không chịu nổi mà khai báo nguồn gốc của bức tranh, cũng như hắn đạt được ở đâu, chỗ nào.
Bức tranh chính là vào năm tháng trước, trong lần du lịch qua Vĩnh Bình quốc của Phong Quốc Hoàng Triều, tại một khu rừng gần cái thành nhỏ mà đạt được, không những thế, bên trong căn mật thất ẩn giấu bức tranh còn có một cái quan tài trong suốt chứa đựng thân thể đã có nhiều chỗ không rõ hình dạng nhưng nhìn chung là nữ nhân, Tuấn Anh suy đoán, đó hẳn là nữ nhân trong bức tranh khi còn nguyên vẹn.

Vì vậy, hai người đến đây, mục đích chính là thỏa mãn dục vọng chưa một lần yêu thích ai của Trần Lập, để cho hắn chiêm ngưỡng nữ nhân hắn vừa gặp đã yêu, đã mến, đã bị mê hoặc từ tận sâu trong linh hồn.

- Bên này thưa tiền bối.

Tuấn Anh đi đến một chỗ đất mà có duy nhất một cục đá nhỏ xíu bên dưới rồi kêu lên với Trần Lập.

Trần Lập thu hồi tranh vẽ đi nhanh qua.

- Cái này rất dễ, tiền bối phải làm theo điều vãn bối vừa làm, phải chính xác 100%.

- Được.

Thấy Trần Lập tập trung lên cơ thể mình mà gật đầu, Tuấn Anh hơi chút thả lòng liền hành động. Hắn đi tới viên đá nhỏ xíu dưới đất, chân trái đạp thẳng vào hòn đá rồi bật nhảy mạnh về phía trước.

"…"

Tuấn Anh bốc hơi, cứ như là tan vào không khí, chẳng thể thấy bóng dáng hay cảm nhận gì nữa.

Nhìn tình cảnh vừa xảy ra, Trần Lập trợn mắt một hồi lớn, sau đó cũng như Tuấn Anh, hắn chân trái đạp vào viên đá nhỏ xíu rồi bật nhảy về phía trước.

"…"

Ý thức Trần Lập trong chớp mắt mất đi, khi có lại thì hắn phát hiện bản thân đã đứng trong một cái hang động không hề tối vì có rất nhiều khe hở đưa ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào soi đường.

- Rất bất ngờ phải không tiền bối, vãn bối lần đầu vô tình đi vào đây liền sợ sắp rớt tim ra ngoài, may là vẫn còn đường ra ở phía sau lưng mới khiến tâm thần vãn bối yên tĩnh để dò xét hang động, nếu không chắc bị giam ở đây suốt.

Nghe Tuấn Anh nói, Trần Lập bất giác cũng nhìn ra phía sau lưng, quả thật tại nơi đó có một lối ra tràn ngập ánh sáng cách họ chừng 50m đường. Đẩy hẳn là lối thoát trong lòng của Tuấn Anh.

- Nếu giả thật không có đường thoát, ngươi là Ngưng Linh cảnh lại sợ không phá nổi hang động nhiều khe hở này?

Trần Lập nhìn Tuấn Anh nói. Với số lượng ánh sáng chiếu như thế này thì chắn hẳn độ dày tường của hang động không lớn, sức mạnh của Ngưng Linh cảnh là dư sức để phá đường, chí ít là một lỗ hổng để rời đi.

Nghe vậy Trần Lập nói, Tuấn Anh không khỏi cười khổ nói.

- Tiền bối ngài đừng nhầm, bề ngoài thì nhìn nơi đây chẳng khác hang động bình thường nhưng không phải vậy, trong đâu ngài dùng lực bao nhiêu liền sẽ bị phản lại bấy nhiêu lực, nếu bất cẩn thì còn tự hại mình giống như vãn bối ngày đó từng nếm. Cửa ra đằng kia, khi đi ra thì chúng ta sẽ quay lại chỗ cũ lúc vừa vào, chứ không phải đi thông ra nơi nào khác. Vả lại, tiền bối sờ thử ánh nắng liền sẽ rõ.

Trần Lập hơi chút nghi hoặc rồi làm theo, lâp tức kết quả khiến hắn ngây người khi mà tay hắn che đi một tia ánh nắng, dưới đất vẫn sáng tựa như tay hắn không hề tồn tại ở nơi đó.

- Thật là kỳ quái.

Trần Lập lòng đầy nghi hoặc.

- Mà mấy chuyện này tiền bối không nên quan tâm, ngài mau nhìn.

Tuấn Anh nói, sau đó hắn chỉ tay về phía trước, tại một cỗ quan tài trong suốt nằm tại trung tâm hang động, cách hai người hơn 100m.

Thấy quan tài, Trần Lập ngay tức khắc bỏ qua mọi thứ, tâm trí dồn lại tại đó mà phóng như điên về, bỏ qua luôn khả năng nơi này có bẫy rập và Tuấn Anh sẽ thừa cơ hội làm gõi một vị Hóa Anh cảnh, đạt được vô số đồ tốt trên người hắn.

Tuấn Anh hơi lắc đầu cho một kẻ già lão còn hám gái, sau đó lẳng lặng dạo vòng hang động xem lần trước có hay không bỏ lỡ đồ tốt gì.

Và tiếp sau đó, một chuyện kinh khủng diễn ra… mà người chứng kiến đều đã chết.
Một giờ sau.

- Hương Uyển Tình ta rốt cuộc một lần nữa trở về thế gian.

Buông hai cái xác khô quắp chỉ da bọc xương như hai que củi xuống đất, thiếu nữ xinh đẹp đến kinh thiên động địa sau khi hấp thụ tinh hoa máu huyết chữa trị hình dáng, lần đầu hé môi anh đào sao không biết bao nhiêu năm tháng yên giấc trong quan tài.

Thiếu nữ này nhìn bề ngoài chỉ 15 tuổi trăng rằm, da trắng như tuyết ngọc, thân thể cao 1m72, 17m3, dáng người trong một bộ váy trắng tinh khiết không những chuẩn cực chuẩn với số đo ba vòng là 55, 92, 88 mà còn mê hoặc đến từng đường nét cử động của cơ thể, phải nói là một vưu vật, một vưu vật mà chỉ cần nhìn ngắm nàng hành động, tiểu đệ của nam nhân cũng đã ra đầy đất, khinh khủng vô cùng.

Thiếu nữ có một mái tóc bạch kim dài xõa đến lưng, trên tóc đẹp có trang trí ba chiếc kẹp tóc nhỏ có hình hoa mẫu đơn, hoa hồng và hoa cúc. Nàng có gương mặt… không thể tả vì nó đã vượt qua phạm trù của hai từ "xinh đẹp" mà loài người có thể hình dung, chỉ biết khi nàng xuất hiện, ánh sáng trong hang động đều trở nên tối tăm, mờ nhạt, mọi thứ như biến ảm đạm để tô lên gương mặt của nàng.

Thiếu nữ này, từ đầu đến cuối chỉ có thể tóm gọn trong bốn từ "hết sức hoàn mỹ".

- Hưm, chói mắt quá.

Bước ra bên ngoài hang động, đến mảnh đất không có gì lạ thường, khi ánh nắng gay gắt của trời trưa chiếu xuống, thiếu nữ uyển chuyển đưa tay nhỏ đẹp lên che mặt thầm than.

Đợi qua hơn hai phút, thân thể dần dần thích ứng khí hậu, ánh nắng nơi đây, thiếu nữ liền cảm ứng hơi thở con người tồn tại mà rời đi, trong lúc đó, gương mặt nàng cũng từ từ biến đổi trở nên bình thường như bao nhiêu nữ nhân khác.



- Con gái, ngươi nhìn cái gì vậy?

Trung niên kì quái hỏi thiếu nữ bên cạnh đang ngẩn người.

- Tiểu thừ người nhìn đi đâu vậy?

Một nha hoàn không ngừng lung lay một thiếu nữ xinh đẹp.

- Muội muội sao lại quay đi đâu thế, bên này cơ mà.

Một nam hán cao lớn chợt quay đầu hô lên với tiểu nữ khoảng 10 tuổi ngây người.

- Ma ma, kẹo hồ lô, kẹo hồ lô.

Đứa bé trai thèm nhỏ dãi lắc tay áo thiếu phụ không thôi nhưng thiếu phụ dường như không trả lời nó vì ánh mắt đã tập trung vào một vật khác.

- Phu nhân, nàng sao vậy?

Trung niên trông vẻ giàu có, quyền quý kì lạ hỏi trung niên phụ nhân bên cạnh có ánh mắt xa xăm.

- Bà ngoại ui, tên đó có gì mà người chăm chú nhìn?

Hai trong ba đứa trẻ quay quần bên một lão bà tuổi đã gần 80 hỏi.

- Chị ơi…

- Em gái..

- Dì…

- Cô…

- …

Tất cả các ánh mắt nữ nhân khi nhìn thấy Liêu Lang đang đầy sự lịch lãm nam tính đi dạo trên phố đều trở nên ngây người, ánh nhìn hoàn toàn bị cuốn đi mất.

Thiếu nữ nhìn hắn, tim có đập nhanh nhưng đó chưa hẳn là cảm giác yêu thích khi mà gương mặt hắn quá đổi bình thường, có lẽ nếu gương mặt hắn đập trai thêm chút, nữ nhân đổ gục đã là không thể đếm xuể.

Tiểu nữ nhìn hắn, có đem hắn thành mối tình đầu đầy mong chờ, cũng có đem hắn trở thành một cái gì đó tiêu chuẩn nam nhân của chính mình mai sau.

Từ thiếu phụ trở lên nhìn hắn, một loại sắc thái kì dị hiện ra trên khuôn mặt với câu hỏi "nam nhân chân chính là đây?" và sự tiếc nuối nếu được trẻ đẹp lại như xưa.

Và mọi thứ, Liêu Lang hoàn toàn hiểu rõ, đây cũng là lý do vì sao hắn lại ẩn đi gương mặt vốn có của bản thân mà không hiện ra bên ngoài. Đối với hắn mà nói, nữ nhân luôn là một cái rắc rối lớn cho dù ở thế giới nào, thời đại nào đi chăng nữa, điều đó vẫn không hề thay đổi.

Thử nghĩ, Liêu Lang vừa đập chai, thân hình cân đối, khí chất lại là lịch lãm đầy nam tính, con gái mà thấy hắn thì chỉ có duy nhất bốn từ "chắc chớt quá hờ".

(***Hẳn là có nhiều đồng chí còn không biết "lịch lãm" là gì, nay Tác nói luôn, "lịch lãm" chính là từ bao quát của: hành động luôn toát ra vẻ gì đó đầy nam tính, lịch thiệp, ga lăng, đàn ông đích thực, đối xử bình đẳng với mọi lứa tuổi, giới tính, không vì thích em này mà bỏ mặt mấy em khác, luôn bình tĩnh trước mọi vấn đề, khó giận dữ, mà dù có giận vẫn thản nhiên xử sự theo lý trí,… và còn nhiều nữa… Mấy đồng chí xem quảng cáo enchenter gì gì đó của Pháp sẽ hiểu.)

Liêu Lang tiếp tục bỏ tay vao túi quần đã được làm khô, hủy mùi khí trước đó nhờ linh lực mà dựa vào tấm bản đồ vừa mua được, tiến thẳng một đường đến Dược Các chi nhánh với hy vọng rằng sẽ tìm ra người sở hữu Hỏa linh lực để bản thân cướp đoạt năng lực.

- Yến muội, Yến muội, YẾN HÀ!

Tại một toàn lâu các nhỏ nhã, sang trọng với mỗi bàn người đều là một gian phòng có bố trí thập phần đẹp mắt cùng cửa sổ thông thoáng ra bên ngoài. Lúc này, một nam thanh niên tuổi chừng 19 khá tuấn tú đang giận dữ hét lên với thiếu nữ xinh đẹp khoảng 17 tuổi ngồi đối diện đang đặt ánh mắt ra ngoài cửa sổ, bên dưới đường xá.

- Hừ.

Thiếu nữ bị hét liền giận mình, ánh mắt từ nhìn một thân ảnh nam tử có sức hút kỳ dị quay về đối diện nam thanh niên hừ lạnh.

- Ta không phải bị điếc, ngươi cần gì phải la lớn.

- La lớn? Ha hả.

Nam thanh niên cười giễu, không biết là giễu thiếu nữ hay giễu chính hắn, sau đó hắn hầm hầm nói.

- Nói cho ta nghe, tên nam nhân xấu xí đó có gì hơn ta mà ngươi nhìn hắn thật chăm chú, cũng thật là buồn nôn như thế?

So với Liêu Lang, nam thanh niên này thân cao 1m80, cơ thể khá cân đối với nhiều vùng cơ bắp nổi lớn, gương mặt lại đẹp trai hơn Liêu Lang hiện tại rất nhiều, thế nhưng vì sao chỉ la vô tình liếc xuống phố xem dòng người để rồi bắt gặp thân ảnh Liêu Lang, thiếu nữ vốn đang trò chuyện cùng nam thanh niên lại bơ luôn cả hắn, im ru không một tiếng động.

Nam thanh niên không phục, máu ghen nổi, trên hết là sự ganh ghét vô cùng đối với Liêu Lang vô tội.

- Hải Phùng, nhà ngươi ăn nói sao cho cẩn thận, ngươi chẳng phải là gì của ta nên không có tư cách xen vào chuyện của ta. Tra hỏi ta, ngươi lại còn không có tư cách.

"Đùng"

Lời giận dữ trách mắng của thiếu nữ vừa dứt, chiếc bàn nằm giữa hai người liền nổ tung.

- Đúng, Hải Phùng ta chẳng là gì của Yến Hà ngươi, nhưng… đây chỉ là hiện tại, khi quay về Lạc Vân Tông, ngươi chắc chắn sẽ là nương tử của ta.

Hải Phùng gồng lên từng tiếng to rõ, hắn đứng lên định rời đi.

- Nương tử? Ha ha, phế vật như ngươi mà cũng muốn mơ tưởng đến ta, thật là nực cười. Bản thân vốn chỉ là một con cóc nhỏ lại đòi ăn thịt thiên nga, phì phì, ta khinh.
Yến Hà mắt hạnh không thèm nhìn Hải Phùng mà biểu môi anh đào châm chọc.

Hải Phùng chỉ là Linh thể nhất tinh, Linh căn cửu tinh, trong khi Yến Hà nàng lại là Linh thể nhị tinh, Huyền căn cửu phẩm, Hải Phùng muốn lấy nàng thì thật là đúng như kẻ ăn mày muốn cưới công chúa vậy, mơ mộng quá mức hảo huyền.

- Vậy thì ngươi cứ chờ đi, xem con cóc ghẻ ta làm sao ăn thịt được ngươi.

Siếc chặc nắm tay lại, Hải Phùng rời đi khi gương mặt đầy dữ tợn, trong lòng hắn âm thầm hạ một cái quyết tâm dự định "sẽ không lâu đâu, đến lúc đó khi ngươi rời vào tay ta, ta tuyệt sẽ chơi chết ngươi, chơi chết ngươi con đàn bà thối tha!!!".

- Ứ ừ, thì ta chờ đây, chờ đợi con cóc ghẻ như ngươi làm cách nào ăn thịt được thiên nga như ta.

Thiếu nữ Yến Hà cười khẩy khinh thường, sau đó cũng không quan tâm Hải Phùng nữa mà chăm chú nhìn bên dưới, nhìn Liêu Lang đang mua một vài loại dụng cụ giấy mực không rõ định làm gì.

Đối với Liêu Lang hình dạng, Yến Hà chỉ xem hắn như một cái nam nhân khác loại có sức hút ánh nhìn chứ không phải yêu thích, thương thầm, bởi lẽ tên nam nhân này vừa không đẹp trai lại chẳng hề có tu vi, muốn thích cũng thích không nổi.

Thế nhưng cũng chính vì hành động này của nàng mà một chuyên thương tâm lại xảy ra, nó quả là thật đáng tiếc cho một sinh mạng đang ở tuổi trai tráng, lực lưỡng đầy những ước mơ cao đẹp trên con đường tương lai.

- Con tiện nhân, để xem khi ta giết hắn ngay trước mặt ngươi, ngươi có cảm giác thế nào.

Hải Phùng bước xuống lầu một với sát khí ngút trời, hắn nhanh chóng bước ra ngoài tìm thân ảnh Liêu Lang hạ thủ.

- Ơ, xin lỗi, tại hạ thất lễ.

Cố ý đụng trúng một nam tử ăn mặc có chút sang trọng trên đường, Liêu Lang nghiêm túc, thật lòng (giả dối) xin lỗi người.

- Mẹ ngươi tiểu tử, lần sau đi đứng cho cẩn thận.

Xách cổ áo Liêu Lang lên, uy hiếp hắn trong vài giây hung dữ, nam tử thả hắn huống mà thênh thang rời đi.

Đợi nam tử đã đi xa, Liêu Lang chỉnh chỉnh quần áo rồi đi ngược lại một tiệm bán nước màu vẽ để mua vật liệu cần thiết với số tiền vừa cướp được. Trong hành động vừa rồi, hắn vô cùng khốn nạn.

- Chỉ là một tên thường dân cặn bã lại dám dành gái với ta, ngươi chết cũng chưa hết tội.

Hải Phùng bằng việc ghi nhớ vị trí khi trên lầu cộng thêm năng lực cảm ứng của Linh Sư, hắn ngay tức khắc tìm thấy Liêu Lang ở bên tiệm tạp hóa phía đối diện.

Hải Phùng dõi đôi mắt hổ săn mồi nhìn theo, chờ đợi một vài vị Linh Sư cảnh gần cạnh rời khỏi đi xa liền sẽ giết Liêu Lang mà không để lại dấu vết. Trong cơ thể hắn, một thanh kiếm bằng linh đang dần được ngưng tụ, lẳng lặng chờ thời cơ thích hợp sẽ phóng thích ra ngoài mà giết người.

Với thân phận đệ tử ngoại môn của Lạc Vân Tông, Hải Phùng thật chất có thể giết bất cứ ai mà không cần kiên nệ quy luật khỉ khô gì bên trong thành, bất quá thì người hắn sắp giết lại là người bình thường. Linh Sư mà giết thường nhân, để người biết thì đanh dự hắn mất sạch sẽ, cho nên lần hành động này hắn phải làm bí mật, nhờ linh lực không hiện hữu trong mắt Võ giả dưới Linh Sư cảnh, hắn chỉ còn chờ Linh Sư cảnh đi xa, tiếp đó là cách không đả vật, xuyên tâm tên thiếu niên chó chết kia.

- Tất cả đều đã có, nên là đến lúc.

Liêu Lang mang theo một túi đồ nghề khá lớn rời khởi cửa tiệm tạp hóa với đầy đủ giấy viết, màu mè trong xanh lá hẹ. Nơi này hiện có rất nhiều người, hắn nếu thu đồ vào trong túi trữ vật thì rắc rối sẽ không nhỏ, nó có thể dẫn đến cả một cuộc chiến xung đột mạnh mẽ giữa các thế lực lớn trong thành chỉ vì một chiếc nhẫn.

- Hề hề, thời cơ đã đến.

Hải Phùng đợi hơn 5 phút, cuối cùng cũng đã căm ứng không còn Linh Sư cảnh trong phạm vi 200m nơi đây, hắn quyết định ra tay.

- Chết đi.

Âm độc trong lòng, Hải Phùng mau chóng dẫn dắt linh lực hình kiếm ẩn tàng trong cơ thể bay ra ngoài, hướng thẳng lòng ngực Liêu Lang mà qua với tốc độ người thường không thể theo kịp.

Bất quá thì khi Hải Phùng chỉ vừa dùng ý niệm điều khiển thanh kiếm linh lực dài chừng 12cm bay được nửa giây thì Hải Phùng đột ngột ngã xuống đất, mọi ý thức đều tan biến, chỉ còn duy nhất chính là hơi thở và tiếng tim đập.

- Có người bất tỉnh kìa mấy chế.

- Hey chàng trai, ngươi sao vậy?

- Hỏi gì nữa cha, mau gọi đại phu đi.

- Hả, xảy ra án mạng, mau kêu người thành chủ đến.

- Chưa chết, tim vẫn còn đập, có lẽ bị say nắng.

- …

Hải Phùng ngã người trước đám đông, lập tức có hàng tá người có lòng tốt lại giúp đỡ, bàn tán đủ kiểu.

Nhưng mà cho dù là thế nào đi nữa, Hải Phùng đã phế, hoàn toàn bị phế bởi lẽ tất cả các dây thần kinh trợ giúp một khối thân thể được xem là con người đều đã biến mất, lặng lẽ tan vào hư không. Đây là hậu quả của việc định ám sát một con quái vật trong khi bản thân chỉ là một con kiến Nhập Linh sơ kỳ.

Liêu Lang không để ý đến đám người, hắn như không hề liên quan gì đến bất kì sự việc gì vừa diễn ra mà lẳng lặng bước đi về nơi cần đến.

Bất quá thì đi chỉ vài bước, hắn chợt nhíu mày cực kỳ nặng khi cảm ứng được một thứ gì đó đáng sợ sắp đến thành.

- Thé giới này càng lúc càng thú vị.

Khẽ nhẹ cười một cái, Liêu Lang cũng chẳng cần quan tâm, hắn cứ thế bước đi, chuẩn bị cho bức tranh hắn sắp vẽ.