Chương 23: Khí Thế Quân Vương hiện thế hạ.

Chấn Kinh Thiên Địa!

Chương 23: Khí Thế Quân Vương hiện thế hạ.

Nhưng mà vẫn chưa dừng lại sự cả kinh, từ phương xa, một cổ khí thế vương giả khác tức thời ập đến, hai đạo âm thanh một giả một trẻ, một lão giả một tiểu nam tử trên đầu lơ lửng một thanh bảo kiếm chỉ khoảng 6 tuổi bay đến.

Còn cách đám người hơn năm trăm mét, một giọng nói tựa kinh ngạc lại tựa thở dài truyền ra.

- Tại phương xa đã cảm nhận được khí thế vương giả, lại thêm chút gần liền thấy đám người bạn cũ. Thật là quả đúng như Phùng Nhạn Nam ta suy đoán.

- Haizz, thật đúng là như vậy.

Đáp lại lời nói cùng hai thân ảnh đang đứng gần, Nhậm Thiên Hành, Bất Ứng Phong, Thụy Nhã Kỳ đều đồng loạt thở dài.

"Trời ơi…"

Hạc Lâm không còn giữ được thân hình đứng vững nữa mà té ngồi trên ghế, đôi mắt đờ ra nhìn về phía nhóm người, miệng thì lẩm bẩm một hồi không ngừng.

Ba người trẻ nhỏ cũng tạm gác lại chiến ý nhìn qua hai người đang đến.

- Ta đến trễ.

Lão giả không râu, tóc đen, mày bạc trắng dắt theo đứa trẻ khá mập mập, bụ bẫm chấp tay tương kiến với nhóm nắm người Nhậm Thiên Hành.

- Tiểu Vũ xin chào các vị gia gia, bà bà.

Vội thu hồi đi thanh kiếm cổ xưa, đứa trẻ mập mạp đáng yêu tên là Phùng Bá Vũ bước nặng chân thi lễ với bọn người Thụy Nhã Kỳ. Sau đó hắn cũng liếc qua ba người Bất Siêu Quần mỉm cười gật đầu, có điều khi hắn nhìn thấy cháu gái của Nhậm Thiên Hành thì sửng người lại.

Qua vài giây sau, trong khi ba người Bất Ứng Phong đều có ấn tượng tốt với Phùng Bá Vũ, thì hắn lại giựt giựt tà áo của gia gia Phùng Nhạn Nam cầu khẩn.

- Gia gia, người tuyệt đối phải giúp Bá Vũ lấy được nàng làm vợ. Bá Vũ thật tâm muốn lấy nàng làm thê tử.

Phùng Bá Vũ tay chỉ tiểu nữ quá mức xinh đẹp mặc váy hoa, miệng không ngừng nói ra những điều như chắc chắn bản thân phải đạt được, nếu không được liền không yên.

Lời tiểu tử mập mạp ra, hai ông cháu Nhậm Thiên Hành lần nữa hiện ra vẻ mặt tức giận không thôi, Thụy Nhã Kỳ cùng cháu nàng thì người cười lộ ra ngoài, người thì cười trong trẻo sau cái khăn che mặt, Bất Ứng Phong lắc đầu, Bất Siêu Quần lộ vẻ phẫn nỗ vì có kẻ giành giựt thể tử với hắn, còn riêng về Phùng Nhạn Nam lại không quá quan tâm tới chuyện này, hắn nói, cũng là đồng thời nhắc về chuyện xưa.

- Lúc trước, may mắn Thiên Địa Tạo Hóa còn đúng bốn quả, đủ phân đều lại cho bốn chúng ta, ta cứ tưởng khi đó chỉ có ta lo nghĩ rằng bản thân đã quá già, thân thể không còn tốt để tu luyện dù có hấp thụ Thiên Địa Tạp Hóa quả nên đã để dành lại cho con cháu của bản thân phục dụng, nhưng bây giờ, xem ra các ngươi cũng giống như ta, đều là để dành cho con cháu.

Vào ngàn năm trước, vì để thử thời vận, Tứ Hùng liền cùng nhau tiến vào Bắc U Lâm, một trong tám hiểm địa lớn nhất tại Thiên Hoa tinh cầu nhằm mục đích tìm kiếm dấu vết của Thiên Nhân chi cảnh, nhưng rồi dù đã trải qua rất nhiều hung hiểm suốt hơn 67 năm, Tứ Hùng vẫn không thể tìm ra dấu vết gì, thậm chí còn xém chút bỏ mạng lại. Trong lúc tuyệt vọng, trên đường quay về Tứ Hùng đã may mắn tìm ra được một góc cây không rõ tên nhưng có bốn quả trắng hồng tản mát ra luồng khí giúp cơ thể nhộn nhạo, thèm khát quả cực độ. Cuối cùng, họ chia nhau mỗi người một quả và tự cho tên quả là Thiên Địa Tạo Hóa quả mà cùng nhau thoát khỏi hiểm địa Bắc U Lâm.

- Nhạn Nam huynh biết nghĩ vì sao bọn ta lại không chứ, khi đó chúng ta ai cũng đã là lão đầu gần hai ngàn tuổi, tu vi kẹt lại tại Đại Đế sơ kỳ không biết bao nhiêu năm tháng, lúc đó quả thật là chúng ta có thể ăn Thiên Địa Tạo Hóa quả, nhưng mà liệu chúng ta ăn rồi thì sẽ thế nào?

Thụy Nhã Kỳ nói đến đây thì bị Bất Ứng Phong chen lời vào nói.

- Có lẽ sẽ trực tiếp đạt cực hạn Đại Đế nhưng vẫn không có cách nào chạm được Thiên Nhân chi cảnh trong truyền thuyết. Vậy thôi thì để lại tạo phúc cho con cháu, mong nó có ngày vượt xa chúng ta, đạt được cảnh giới chúng ta tha thiết nhưng không thể. Nhưng thật không ngờ, hiệu quả của Thiên Địa Tạo Hóa quá lại là tạo ra khí thế quân vương, nhớ rõ lần đầu ta chứng kiến cũng khiếp sợ, rung động không thôi.

Tu luyện giả bắt đầu từ Linh Sư cảnh, mỗi lần muốn tăng lên thêm một cảnh giới liền không chỉ cứ tích lũy linh lực đầy đan điền là được, mà nó còn cần phải có quá trình tinh luyện nào đó phù hợp. Chẳng hạn như từ Nhập Linh Cảnh tiến thăng lên Ngưng Linh Cảnh, tu luyện giả sau khi có linh lực đầy đan điền thì phải ngưng luyện chúng khiến chứng từ một mảnh sương mù hư vô biến thành một mảnh sương mù có thể thấy được bên trong đan điền, làm xong việc này, tu luyện giả sẽ tự động có cảm giác đột phá, vượt Nhập Linh cảnh thành Ngưng Linh cảnh.

Ở đây, bọn người Phùng Nhạn Nam nếu ăn Thiên Địa Tạo Hóa quả, linh lực họ có thể sẽ đầy đan điền nhưng phương pháp để đột phá lên Thiên Nhân cảnh bọn hắn không biết, cho nên bọn hắn không ăn mà để dành lại cho hậu bối, để hậu bối sống lâu hơn họ, có nhiều thời gian hơn để tìm ra đáp án đột phá Thiên Nhân chi cảnh.

Còn về Tứ Hùng tính đến hiện tại đã trên dưới ba ngàn năm trăm tuổi lại có được cháu trai, cháu gái chỉ 6, 7 tuổi, thì bởi lẽ tu luyện giả tu vi càng cao, tỉ lệ sinh con cái càng thấp. Khi xưa Tứ Hùng một lòng cầu biến mạnh, mãi cho đến khi rời khỏi Bắc U Lâm mới cưới vợ, gả chồng, vào hơn năm trăm năm sau mới may mắn có được vài đứa con trai, con gái, giờ may mắn đươc bồng cháu, họ cũng rất là sung sướng, vui mừng hơn, chấn động hơn là khi cho biết con cháu có thiên phú mạnh mẽ, lại phục dụng thêm Thiên Địa Tạo Hóa quả để chúng thiên phú tăng thêm một bậc liền khiếp sợ với kết quả đạt được.

- Đúng là vậy, nhưng mà tại sao lại trùng hợp đến vậy, cả bốn chúng ta, cả bốn đứa cháu nhỏ na ná tuổi đều cùng một chỗ hôm nay?

Nhậm Thiên Hành sau một hồi nén giận, để mặc bọn trẻ tự giải quyết thì cũng nói.
Cả bốn người dù khác hình dạng nhưng đều là lão ông, lão bà thoáng nhìn nhau. Giây lát sau, Phùng Nhạn Nam lên tiếng.

- Lúc nhỏ cha ta từng có nói qua, mọi sự tình diễn biến, nguyên nhân bắt nguồn hay kết quả cuối cùng, tất cả trong minh minh đều đã được định đoạt như vậy, không ai có thể thay đổi, mà nếu hay đổi thì kết quả cuối đó cũng đã là minh minh định đoạt cho ra.

- Bốn chúng ta được xưng là Tứ Hùng do một lần đại chiến với Giáo chủ Huyết Tà Giáo giải cứu trăm họ mà thành, cùng tiến vào Bắc U Lâm, gặp được cây lạ có bốn quả, cùng lúc tìm nam nhân, nữ nhân bản thân yêu thích mà lấy về, cùng ẩn cư thế sự không chạm, cùng có con cháu, cùng cho những đứa con, đứa cháu ưu tú nhất ăn Thiên Địa Tạo Hóa quả, cùng một ngày đến Huyễn Tương Thiên Tháp. Trong vô hình trung, sớm đã có một bàn tay điều khiển diễn biến nhân sinh của chúng ta như vậy.

Tiếp đó, Phùng Nhạn Nam nhìn bốn đứa trẻ đã thu lại khí thế vương giả mà nói.

- Thậm chí, bốn đứa nhỏ cũng là hai nam hai nữ, Bá Vũ cháu ta nếu chịu khó giảm đi ít cân thịt thì thật là xứng đôi hai bên, nam anh tuấn nữ giai nhân, tất cả đều nắm giữ khí thế vương giả. Vả lại, ba ngươi thử nghĩ xem, một nam một nữ đều nắm giữ khí thế vương giả, vậy khi họ có con với nhau, đứa con đó sẽ thành cái dạng thiên tài yêu nghiệt gì?

- Rõ ràng là trong minh minh đã muốn chúng ta kế hợp bốn đứa trẻ nắm giữ khí thế quân vương lại để nhằm tạo ra một con người mới, một giống loài mới, và có lẽ, chúng sẽ cho chúng ta biết biện pháp để thành Thiên Nhân chi cảnh là gì.

Ba người nghe Phùng Nhạn Nam nói đều gật đầu trong lòng, trên thế gian này quả thật có rất nhiều chuyện trùng hợp kì lạ xảy ra mà không ai có thể giải thích được, nó cũng giống như hai người không cùng huyết thống nhưng lại giống nhau như đúc, có điều họ lại không bao giờ gặp được nhau cho đến khi một trong hai chết, người thân người chết mới thấy được người còn tồn tại giống hệt người đã chết.

- Phùng huynh nói đúng, cho nên chúng ta có hay không làm nên cuộc hôn sự cho tụi nhỏ? Ta cũng rất nóng lòng muốn biết đứa con chúng sinh ra sẽ có điều gì khác người, phải chăng sẽ sở hữu cả hai khí thế quân vương a.

Bất Ứng Phong cũng háo hức tán thành ý kiến của Phùng Nhạn Nam mà lên tiếng.Thời xưa, cứ cách chục vạn năm mới xuất hiện một cái khí thế quân vương, hai cái khí thế quân vương chào đời tuyệt không cùng thời đại nên việc ghép đôi hai người cùng sở hữu khí thế quân vương là không thể. Hiện tại, cực độ may mắn mới xuất hiện bốn cái khí thế quân vương lại là hai nam hai nữ, Bất Ứng Phong bằng mọi giá phải có được đáp án mà thời đại khác không thể có.

- Nhậm huynh, Thụy muội, hai người nghĩ thế nào?

Thấy Nhậm Thiên Hành cùng Thụy Nhã kỳ còn im lặng suy tính, Bất Ứng Phong không khỏi hỏi ý kiến gấp.

Rốt cuộc lại qua vài giây sau, Nhậm Thiên Hành lên tiếng trầm trầm.

- Hừm… đây cũng là việc ta mong, tốt thôi.

- Ông nội, Phi Phi không muốn, không muốn đâu.

Nhậm Thiên Hành vừa dứt tiếng, tiểu nữ tử xinh đẹp mặc váy hoa tên Nhậm Phi Phi lập tức biến sắc mặt, nàng vội kéo áo ông nội mà ròng ròng nước mắt nói.

Nhậm Phi Phi đã gần 7 tuổi, nàng thông qua cha mẹ đã biết yêu, biết mến, biết ghét, biết không thích mọt người là như thế nào. Với hai tiểu nam tử Bất Siêu Quần cùng Phùng Bá Vũ, nàng không hề có cảm giác ấm áp hay hấp dẫn ánh mắt nàng, ngược lại còn là chán ghét, khó ưa, bởi lẽ một tên thì mắt cao hơn trời, còn một tên thì mập ú, nhưng cái nàng ghét nhất chính là hành động chỉ vào nàng và nói nàng sẽ là thê tử của hai người, nàng thật phần cảm thấy đáng ghét, khó ưa.

- Nội đã quyết định, không nên cãi lời.

Nhậm Thiên Hành quát giận lên. Đây rõ là một cơ hội tốt để làm nên niên đại cực kỳ mới mẻ, vẻ vang cho Thiên Hoang tinh cầu và truyền lưu về sau, hắn không muốn bỏ qua, cháu hắn chắc chắn phải thực hiện.

- Oa… oa….

Bật khóc lớn lên giữa khu đất vắng người, Nhậm Phi Phi tức thì bỏ chạy, chạy khỏi chỗ này, rời khỏi người gia gia muốn "bán" nàng đi. Thế nhưng mà kì quái thay, hướng nào bỏ chạy lại chính là hang ổ của Hạc Lâm, đây lại có phải là một sự trùng hợp?