Chương 54: Parseltongue kinh hiện

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 54: Parseltongue kinh hiện

Chương 54: Parseltongue kinh hiện


Giáo sư Lockhart ra hiệu cho Harry và Draco đi ra chính giữa đại sảnh đường, mọi người cũng lùi lại lấy chỗ cho hai đứa tụi nó thi thố tài năng.

Giáo sư Lockhart cũng tránh sang một bên mà ra hiệu:

"Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!"

"Đũa phép sẵn sàng!"

Harry và Draco hầu như không nghiêng đầu đi một tí nào, mắt không hề rời khỏi đối thủ. Thằng Draco thì thầm sao cho giáo sư Lockhart không nghe thấy:

"Chắc mày đang sợ lắm!"

Harry đáp qua khóe miệng:

"Mày mơ à"

Sau một hồi kình nhau, hai đứa quay về vị trí của mình mà chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này giáo sư Lockhart lên tiếng:

"Tôi sẽ đếm đến ba. Hai trò mau chóng tung thần chú tước đến ba. Nhưng phải nhớ, tước đũa thôi, không ai muốn có tai nạn xảy ra đâu nha."

"Một … Hai …"

"Everte Statum!"

Khi tiếng "ba" chưa kịp được giáo sư Lockhart hô ra thì thằng Draco Malfoy đã ra tay trước. Đòn phép của thằng Malfoy mạnh đến nỗi Harry bị hất bay về phía sau vài feet, lộn nhào ở trên không rồi rớt xuống đất một cái bịch. Tiếng cười khúc khích vang lên từ phía

Harry không để mất thêm bất kỳ một giây phút nào, thằng bé ngồi bật dậy, chĩa thẳng đũa phép vào mặt thằng Malfoy mà hét:

"Flipendo!"

Một tia sáng màu đỏ từ đầu đũa phép của Harry bay ra, trúng ngay chốc thằng Malfoy, hất nó lộn cù mèo trên không trung, hai mông chạm đất ngay trước mặt giáo sư Snape.

Thằng Malfoy dường như chưa rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra, ngơ ngác ngước nhìn lên thầy chủ nhiệm của mình.

Sắc mặt của giáo sư Snape tức khắc sạm đen lại, ông tức giận nhấc cổ áo thằng học trò của mình lên mà quăng thằng bé về vị trí cũ.

Vừa mới ra đứng vững lại, thằng Malfoy liền múa may vài vòng rồi hô lớn:

"Serpensortia!"

Đầu đũa của Malfoy bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rơi phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi.

Đám đông nhảy thối lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên.

Giáo sư Snape rõ ràng là rất khoái cái bộ điệu đứng chết trên của Harry, như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn. Ổng nói lừ đừ:

"Đừng nhúc nhích, Potter. Để ta đuổi nó đi…"

"Để tôi làm cho!"

Giáo sư Lockhart la lên. Ổng vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên: con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn.

Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía Justin Finch-Fletchley.

Nó ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã nư.

Lúc đó, Harry không biết cái gì khiến mình đã hành động như vậy. Nó làm mà hoàn toàn không cân nhắc gì cả. Nó chỉ nhận thấy chân cẳng mình tự lao tới như thể bên dưới chân có những bánh xe con vậy. Và khi lao tới trước mặt con rắn, nó quát lớn:

[Buông…]

Harry chỉ vừa mới mở miệng thì một giọng nói khác vang lên, chặn ngang họng của thằng bé.

"Incendio!"

Một ánh lửa hiện lên. Con rắn mà thằng Malfoy mới vừa triệu hồi ra bị bao phủ trong một ngọn lửa hừng hực. Con rắn ra sức vẫy vùng để mà dập tắt ngọn lửa trên người nhưng hoàn toàn vô dụng. Mùi thịt nướng tràn ngập đại sảnh đường.

"Thơm quá!"

Ron nuốt nước miếng một cái ực mà nói, nhưng ánh mắt của thằng bé lại lại nhìn chằm chằm vào thằng bạn đang giơ đũa phép ở bên cạnh.

"Trò đang làm gì vậy! Có biết như vậy là nguy hiểm lắm không?" Giáo sư Snape quát lớn trong khi bước tới, vẫy cái đũa phép của mình mà niệm:

"Vipera Evanesca!"

Con rắn biến mất trong một đám khói đen, nhưng cái mùi mà nó để lại vẫn vương vấn mãi không thôi.

"Xin lỗi giáo sư! Tại em thấy con rắn đang định tấn công Justin nên em liều một phen."

Giáo sư Snape nhìn Tristan một chút rồi quay sang nhìn Harry. Một cái nhìn sắc sảo mà chúng nó không thích tí nào. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên bốn phía.

"Bọn em xin phép được về phòng trước."

Không màn cái nhìn của mọi người xung quanh, Tristan tiến lên bắt lấy tay Harry mà kéo thằng bé chen ra khỏi đại sảnh đường. Hermione cùng với Ron cũng bám theo sát gót. Đám đông cũng tự động dạt ra mà nhường đường cho bọn nó.

Tristan kéo Harry tới một góc khuất, quăng thằng bé dựa sát vào tường, dùng hai tay chống hai bên mà hỏi:

"Harry, vừa nãy cậu định nói với con rắn cái gì?"

Harry vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không chỉ có nó mà ngay cả Ron cùng với Hermione đều không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ ngơ ngác mà nhìn Tristan.

"Mình chỉ muốn nói buông cậu ấy ra thôi mà. Bộ có chuyện gì sao?"

Ron tỏ ra hoảng hốt:

"Ý cậu nói Harry là một xà khẩu?"

Harry ngơ ngác:

"Một cái gì?"

"Một xà khẩu. Cậu có thể nói chuyện với loài rắn."

Harry vẫn trả lời một cách bình thản.

"Mình biết, mình muốn nói đây mới là lần thứ hai mình làm chuyện đó. Lần trước là lúc mìn ngẫu nhiên thả một con trăn ra hù thằng anh họ Dursley ở sở thú – lâu rồi, chuyện dài lắm – con trăn nói với mình là nó chưa từng nhìn thấy Brazil và mình thả nó ra mà thực tình không có chủ tâm – hồi đó mình chưa biết mình là phù thủy… "

Ron bần thần lặp lại:

"Con trăn nói với bồ là nó chưa từng nhìn thấy Brazil?"

"Thì có sao đâu? Mình chắc là cả đống người ở đây có thể làm được chuyện đó."

Tristan giờ mới buông Harry ra mà xoa nhẹ cái trán của mình. Biết vậy nó nên nói chuyện với Harry về chuyện này sớm hơn. Nếu lúc đó không có vài hình ảnh chợt lóe lên trước mắt, hay là phản ứng chậm lại một chút thì lúc này chắc cả trường đều biết chuyện này rồi.

Thằng bé lắc đầu mà bảo:

"Không, không ai làm được cả. Đó là một năng khiếu hiếm hoi. Harry, chuyện này tệ lắm đó."

"Cái gì tệ?"

Harry bắt đầu cảm thấy tức giận:

"Thiên hạ mắc cái chứng gì vậy? Mình chỉ muốn bảo con rắn đó đừng tấn công Justin mà thôi."

"Cậu định nói với nó như vậy hả?"

"Là sao?"

"Lúc đó cậu đang chuẩn bị nói xà ngữ, Harry, là ngôn ngữ của loài rắn. Sẽ không ai hiểu cậu nói cái gì đâu. Nếu mà lúc đó Tristan cũng không kịp thời cản cậu lại thì cậu sẽ làm cho mọi người sợ hãi đó."

"Các cậu nói mình nói một ngôn ngữ khác hả?"

Tristan rút đũa phép của mình ra mà nói:

"Nếu cậu không tin thì bọn mình có thể thử một chút. Vừa may bình biết câu thần chú mà thằng Malfoy vừa dùng hồi nãy."

Tristan dùng đũa phép chỉ vào một góc mà niệm:

"Serpensortia!"

Giống như hồi nãy, một con rắn từ đầu đũa phép của Tristan bay ra, nhưng thay vì màu đen tuyền như con rắn của thằng Malfoy, con rắn này có màu trắng tinh khôi. Cả ba đứa Ron, Hermione và Harry đều lùi lại một bước.

Tristan đẩy Harry lên phía trước mà nói:

"Được rồi đó, cậu lên mà chào hỏi nó đi. An tâm, nó không tấn công cậu đâu."

Dưới sự thúc dục của Tristan, Harry đành phải lên tiếng:

[Xin chào!]

Con rắn ngóc đầu lên mà nhìn Harry rồi gật gật đầu dường như đáp lại.

Trong ba người đứng đằng sau thì chỉ có Tristan còn có thể bình tĩnh mà đối mặt với chuyện này. Ron lắp ba lắp bắp mà nói:

"Thật sự … Harry … cậu vừa mới nói xà ngữ. Bọn mình chỉ nghe được mấy tiếng tê tê."

Harry há hốc miệng ngó Ron:

"Mình thật sự nói một ngôn ngữ khác hả? Nhưng… mình không biết… Làm sao mình có thể nói một thứ tiếng mà lại không biết là mình đang nói tiếng đó chứ?"

Ron lắc đầu, tâm tình của nó có vẻ trầm trọng. Hermione đứng ở một bên không nói một lời. Tristan cũng cúi đầu trầm tư mà suy ngẫm.