Chương 55:Thái độ

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 55:Thái độ

Chương 55:Thái độ


Cả đoạn hành lang chìm vào một sự yên tĩnh vô cùng nặng nề, khiến cho mọi người ở đây vô cùng khó chịu, như bị cái gì đè nặng lên vậy. Nhưng Harry đột nhiên la lớn, phá vỡ sự yên tĩnh:

"Các cậu làm ơn nói cho mình biết có gì sai trái trong chuyện mong muốn ngăn trở một con rắn khổng lồ đớp mất đầu Justin chứ? Cho dù mình đã làm bằng cách gì đi nữa thì có sao đâu, miễn sao Justin khỏi phải xung vào đội săn của bọn kỵ sĩ không đầu."

Hermione lên tiếng bằng một giọng nói lặng lẽ khác thường:

"Có sao chứ. Bởi vì nói chuyện với rắn là khả năng đã làm cho Salazar Slytherin nổi tiếng. Chính vì vậy mà biểu tượng của nhà Slytherin là một con rắn lớn."

Harry há hốc miệng ra không khép lại được. Ron nói thêm:

"Đúng vậy. Nếu Tristan không kịp ngăn cậu lại thì lúc này toàn trường lúc này đã đồn ầm lên rằng cậu là con cháu chút chít gì đó của … Đặc biệt là lúc này Harry, nhất là lúc này phòng chứa bí mật vừa mới mở ra"

"Nhưng mình đâu có phải! Rõ ràng là mình không mở ra phòng chứa mà." Harry hét lên với nỗi kinh hoàng mà nó không tự giải thích được.

Tristan lên tiếng an ủi:

"Bọn mình đều biết chuyện này, Harry, và cũng tin tưởng cậu. Nhưng nếu người khác biết được thì cậu sẽ khó mà chứng mình là phải hay không. Salazar Slytherin sống cách đây cả ngàn năm. Với tất cả những gì tụi này biết, thì rất có thể cậu chính là hậu duệ của ổng."

Harry hỏi lại:

"Tristan, đừng nói với mình là cậu cũng cho rằng mình là người thừa kế của Slytherin đi?"

Tristan trả lời:

"Không phải mình mới nói rồi sao. Mình tin cậu, Harry! Cậu chắc chắn không phải là người thừa kế Slytherin."

Nhưng mà chúa cứu thế Harry Potter vốn là một sinh vật hệ trực giác, thằng bé dễ dàng bắt lấy sơ hở trong lời nói nãy giờ của Tristan.

"Nhưng mà tại sao cậu biết mà kịp thời ngăn cản mình, giống như là cậu biết trước mình sẽ nói được xà ngữ vậy."

Tristan bị hỏi á khẩu xém tí nữa là không trả lời được. Ngay cả Ron và Hermione đều quay sang nhìn thằng bé. Đối diện với chừng đó ánh mắt nghi vấn khiến cho nó không dễ chịu một chút nào, nhất là các ánh mắt đó đến từ những người bạn của nó. Nhưng chuyện ma dược thì làm sao mà nói ra được đây bây giờ?

"Được rồi, được rồi, mình nói, nhưng các cậu hứa đừng có giận mình nha. Thật ra mình đã biết Harry là một xà khẩu từ sớm."

"Cậu nói cái gì?"x3

Hermione hỏi lại ngay:

"Làm sao mà cậu biết được Harry là một xà khẩu?"

Tristan bắt chéo hai tay, dựa lưng vào tường mà nói:

"Các cậu có nhớ lúc con mèo của lão Filch bị tấn công mình đã hỏi Harry gì sao?"

Ron ngơ ngác nhìn mà nhìn Tristan, lắc lắc đầu tỏ vẻ không nhớ gì cả, hơn 1 tháng rưỡi rồi chứ ít ỏi gì, ai mà nhớ được chứ. Harry tỏ vẻ nó còn nhớ mang máng:

"Hình như lúc đó cậu có hỏi mình nghe thấy cái gì thì phải. Mình cũng không nhớ rõ."

Hermione nhạy bén phát hiện ra ẩn ý của Tristan, nhưng hình như chuyện này khiến cho cô bé có chút hoảng hốt đến mức nói không rõ::

"Chẳng lẽ cậu … lúc đó …? "

Tristan cúi thấp đầu, đưa tay lên chỉnh cái mắt kính của mình:

"Đúng vậy, mình đã biết Harry là một xà khẩu từ lúc đó."

Ron há miệng to đến mức suýt tí nữa trẹo cả quai hàm, khó khăn lắm nó mới rặn ra được vài chữ:

"Chả lẽ cậu cũng là một xà khẩu? Cậu là con cháu chút chít của Salazar Slytherin?"

Nghe cậu hỏi của Ron, Tristan tức thì á khẩu, thiếu một chút nữa là nó nhịn không được mà tẩn thằng anh họ một trận:

"Dùng cái đầu một chút đi Ron. Mẹ của cậu là cô ruột của mình, mình mà có họ hàng với Slytherin thì cậu cũng không khác gì đâu. Với lại mình chỉ nghe hiểu được xà ngữ mà thôi, chứ không nói được, thua Harry xa lắc xa lơ."

Ron gật gù tỏ vẻ tán đồng:

"Cậu nói cũng có lý. Nhưng biết đâu là từ họ mẹ thì sao?"

"Hử?" Tristan liếc nhìn Ron một cái rồi mới trả lời: " Rất tiếc Ron, theo như những gì mình biết thì mẹ mình là một phù thủy gốc châu Á. Không có dây mơ rễ má gì với Salazar Slytherin hết."

Tiếp theo đó, thằng bé quay sang Harry mà nở một nụ cười thật tươi:

"Cho nên Harry, cậu có thể yên tâm mà coi xà ngữ chỉ là một môn ngoại ngữ mà thôi, không có gì to tát cả. Theo như mình được biết thì ngoài hậu duệ của Slytherin còn rất nhiều phù thủy làm được chuyện này. Nếu muốn thì mình có thể liệt kê cho cậu vài cái tên."

Những lời an ủi vừa rồi của Tristan làm cho Harry có vẻ an tâm hơn không ít. Tristan cũng không hoàn toàn nói dối, bởi vì nó vẫn còn nhớ được cụ Dumbledore hình như cũng giống như Tristan bây giờ, có thể nghe hiểu được xà ngữ a.

Tuy vậy nó cũng giấu diếm vài điều tỷ như trời sinh xà khẩu cuối cùng đều thành pháp sư hắc ám, không có ngoại lệ. Nhưng Harry cũng đâu phải là trời sinh xà khẩu, nói mấy chuyện đó chỉ tổ làm thằng bạn lo lắng thêm mà thôi.

"Nhưng mà hầu hết mọi người đều không biết chuyện này." Harry thở dài mà nói.

Hermione thở phào nhẹ nhõm:

"May mà lúc đó Tristan kịp thời cản cậu lại. Nếu không thì cậu gặp rắc rối to rồi."

"Đúng đó!" Ron cũng tỏ vẻ tán đồng.

Nhưng Tristan đành phải dập tắt những ảo tưởng này của ba người bọn họ.

"Rất tiếc nhưng mình phải nói rằng hình như giáo sư Snape đã nhận ra rằng Harry nói được xà ngữ."

—----------------------------

Ngày hôm sau trận tuyết rơi tối ngày hôm qua đã chuyển thành một cơn bão tuyết, cũng giống như tâm trạng của Harry vậy. Không biết tối hôm qua trước khi đi ngủ thằng bé suy nghĩ thứ gì mà sáng hôm sau thức dậy nó trông bơ phờ thấy rõ.

Tuyết rơi dày nghịt đến nỗi buổi học Dược thảo cuối cùng của học kỳ bị hoãn lại: giáo sư Sprout cần phải mang vớ và choàng khăn quàng cho lũ nhân sâm, một công việc đòi hỏi sự khéo léo cực kỳ mà bà thì lại không tin cậy ai đủ để mà giao phó; nhất là khi lũ ấy cần phải lớn gấp lên để còn kịp hồi sinh cho Bà Noris và Colin. Việc chăm sóc lũ nhân sâm do đó càng trở nên quan trọng bội phần.

Tuy nhiên đó chỉ là diễm phúc mà mấy đứa năm hai nhà Gryffindor được nhận. Còn tụi năm một như Tristan và Ginny thì vẫn phải chui xuống tầng hầm lạnh giá mà học tiết độc dược của giáo sư Snape, dễ gì mà ổng buông tha cho việc hành hạ bọn nhỏ.

"Cậu không sao chứ, Harry?"

Khi đi ngang qua dãy bàn ăn, Hermione hỏi thăm tình trạng sức khỏe thằng bạn của mình. Suốt từ nãy đến giờ thằng bé không thể nào tập trung vào ván cờ phù thủy với Ron, khiến cho nó thua liền vài ván rồi.

"Mình không sao, chỉ là tối hôm qua mình không ngủ được mà thôi."

Không chỉ như thế, tuy rằng tối hôm qua Tristan đã kịp thời ngăn trở nó bại lộ xà ngữ những lời đồn về chuyện này. Mặc dù không có bằng chứng cụ thể nhưng vẫn có. người tin vào điều đó tỷ như thằng Ernie Macmillan nhà Hufflepuff. Cả buổi sáng nay nó cứ loan tin rằng Harry tối hôm qua dự định mệnh lệnh cho con rắn tấn công thằng Justin Finch-Fletchley.

Ron cũng không chịu được những nước cờ thúi hoắc của Harry từ nãy đến giờ nên mới gắt thằng bạn:

"Nếu cậu thấy chuyện tối hôm qua làm cậu khổ sở đến vậy, chi bằng đi dạo một vòng cho khuây khỏa xem sao. Đừng có ở lì một chỗ như vậy."

"Cảm ơn, để mình đi dạo một chút xem sao. Hermione cậu lại đây mà thế chỗ mình nè"

Thế là Harry đi ra khỏi đại sảnh đường, nhưng nói thật ra nó không biết đi đâu bây giờ. Ngó ngó đồng hồ thì thấy mấy tiết học buổi sáng cũng đã kết thúc, nó liền nghĩ ngay đến thằng bạn còn lại của mình, có lẽ Tristan lúc này đã được giải thoát khỏi lão Snape rồi. Có lẽ đi đón cậu ấy cũng là một ý kiến hay.

Nhưng mà vừa đi tới gần cầu thang nó đã nghe thấy tiếng thằng Ernie oang oang:

"Đâu có ai biết nó sống sót như thế nào sau vụ sát hại của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Yù tôi nói là hồi chuyện đó xảy ra, nó chỉ là đứa bé sơ sinh mà. Lẽ ra nó đã phải bị nát như tương vì những lời nguyền rồi. Chỉ có phù thủy Hắc ám thực sự mạnh mới sống sót được những lời nguyền khủng khiếp đó."

Nó lại hạ thấp giọng đến nỗi hầu như không thể nghe được, nói tiếp:

"Có thể đó chính là lý do Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn giết nó ngay từ đầu. Kẻ đó không muốn có một Chúa tể Hắc ám khác cạnh tranh quyền lực với mình. Không biết Harry còn giấu giếm bao nhiêu quyền năng chưa xài tới nữa đây."


Harry không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Nó tính bước lên cự cãi thì có người đã nhanh chân hơn.

"C M MIỆNG!"

Nếu mà Harry không đang trong cơn tức giận cực kỳ thì chắc là nó phải phì cười trước cảnh tượng lúc ấy: mấy đứa nhà Hufflepuff dường như hóa đá khi nhìn thấy Tristan cùng với Harry xuất hiện, và cái mặt Ernie thì cắt không còn hạt máu.

"Mày, bọn mày đều đã nghe được những lời vừa rồ của taoi."

Thằng Ernie vội vã mà nói:

"Bọn mày biết thì đừng có ý đồ nhắm vào tao, tao không ngại nói cho bọn mày biết bọn mày có thể truy tới chín đời dòng họ nhà tao đều là phù thủy và dòng máu của tao cũng thuần chủng như máu bất cứ phù thủy chân chính nào…"

Tristan chỉ đứng đó mà chỉnh gọng kính của mình, nhưng những tia phản quang từ cặp mắt kính đó lại tràn đầy ý lạnh:

"Ai mà thèm quan tâm đến họ hàng nhà mày là cái gì cơ chứ. Tao nói cho mà nghe, nếu để cho tao bắt gặp mày còn truyền bá mấy tin đồn nhảm đó nữa thì đừng có mà trách tao. Chắc mày và mấy thằng bạn của mày không muốn ngửi thấy mùi thịt nướng đâu nhỉ? Tao nói được là làm được."

Thằng Ernine bị Tristan dọa đến mức són cả ra quần, nhưng mà nó cũng không thèm quan tâm đến thằng chết nhát đó. Tristan đi về phía Harry choàng tay lên vai thằng bạn mà nói, đồng thời cũng bắt đầu lôi kéo nó đi ra khỏi chỗ thị phi này:

"Đi thôi Harry, mặc kệ bọn nó."

---------------------

Cầu đề cử với nhận xét a!!!!!!

Đói!!!!