Chương 53: Câu lạc bộ đấu tay đôi (2)

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 53: Câu lạc bộ đấu tay đôi (2)

Chương 53: Câu lạc bộ đấu tay đôi (2)


"EXPELLIARMUS!"

Giáo sư Snape nhẹ nhàng múa may đũa phép của mình, một luồng ánh sáng màu đỏ chói lòa hiện lên trước mắt mọi người, trúng ngay trước ngực giáo sư Lockhart.

Một tiếng nổ vang lên từ trên người giáo sư Lockhart khiến thầy văng bậc ra phía sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.

Tristan không khỏi rùng mình một cái.Cú va chạm của giáo sư Lockhart làm cho nó nhớ về cuộc gặp gỡ với Truck-kun lần trước. Tình huống lúc đó cũng tương tự như vậy, cũng bị văng về phía sau, đụng vào tường rồi té ạch xuống đất.

Malfoy và mấy đứa nhà Slytherin vỗ tay hoan hô. Hermione bồn chồn nhấp nhổm trên mấy đầu ngón chân, còn mấy ngón tay thì đè trên môi cố ngăn tiếng thét đau đớn:

"Mấy câu nghĩ giáo sư có bị làm sao không?"

Harry và Ron cùng nói:

"Kệ ổng chứ!"

Trong tiếng thét chói tai của tụi nữ sinh, giáo sư Lockhart thất tha thất thiểu mà đứng dậy.Nón của thầy đã văng mất, và mái tóc gợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu.

Bước cà nhắc trở lên võ đài, giáo sư Lockhart vừa đi cà nhắc tới gần giáo sư Snape mà nói:

"Tôi vừa minh họa một cách chân thật khi trúng đòn sẽ như thế nào. Đó là vì tôi không hề chống trả! Thế mạnh của tôi chính phản đòn, mấy trò này tôi làm cái một à. Thầy hãy chuẩn bị đi là vừa!"

Chán ngấy với màn biểu diễn lố lăng của người đồng nghiệp, Giáo sư Snape đáp lại bằng một cách đanh thép:

"Thầy mới là người cần chuẩn bị hóa giải câu thần chú tiếp theo. Một câu thần chú tàn bạo. Chuẩn bị chưa?"

Vẻ mặt của giáo sư môn độc dược lúc này đằng đằng sát khí. Có lẽ giáo sư Lockhart cũng nhận thấy điều này, nên thầy vội nói:

"Một gợi ý rất tuyệt vời, giáo sư Snape. À! Nhưng tôi nghĩ biểu diễn như thế là đủ rồi, Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi. Giáo sư Snape, nếu thầy nguyện ý giúp đỡ tôi…"

Hai vị giáo sư len lỏi trong đám học trò, chia tụi nó thành từng cặp để mà luyện tập.

Thằng bé Neville được giáo sư Lockhart phân cặp với Justin, trong khi giáo sư Snape đi thẳng đến chỗ bốn đứa chúng nó.

Giáo sư Snape từ trên cao nhìn xuống mấy đứa tụi nó, nở nụ cười nhếch mép:

"Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm rồi. Weasley, trò bắt cặp với Prewett, còn trò Potter thì…"

Harry theo bản năng mà dựa sát vào Hermione. Nhưng giáo sư Snape vẫn mỉm cười một cách lạnh lùng:

"Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò có thể cho chúng ta thấy Potter lừng danh là hạng người như thế nào. Còn trò Granger, trò đấu tay đôi với trò Millicent."

Thằng Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh.

Đi theo phía sau thằng công tử bột là một nữ sinh nhà Slytherin. Cô bé cao lớn và chắc nịch, cằm bạnh ra vuông vức nặng nề đầy vẻ khiêu khích hung hăng.

Hermione nở một nụ cười yếu ớt để chào, nhưng cô bé kia không đáp lại.

Giáo sư Lockhart đã lại bước lên võ đài kêu gọi:

"Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!"

Những chuyện xảy ra phía sau đó đúng thật là một cơn ác mộng.

Khi giáo sư Lockhart vừa mới hoàn thành việc đếm số của mình thì một làn khói mờ bao phủ toàn bộ đại sảnh đường. Bên trong vang lên không chỉ là câu thần chú Expelliarmus như giáo sư Lockhart yêu cầu, mà xen lẫn vào trong đó là vô số câu ác chú khác như là Rictusempra, Tarantallegra v.v thậm chí vài chỗ còn vang lên tiếng nắm tay đụng tới da thịt bịch bịch.

Harry và Draco thì dùng ác chú tấn công lẫn nhau, một đứa thì lăn lộn bò trên sàn nhà ôm bụng cười như điên trong khi đứa còn lại thì nhảy cà giựt cà tưng như một thằng khùng. Cả hai chỉ có thể dừng lại khi giáo sư giáo sư Snape ra tay can thiệp.

Những cặp đôi còn lại thì cũng không khá hơn là bao. Cả Neville và Justin đều nằm lăn quay trên sàn thở hổn hển. Hermione và Bulstrode vẫn còn múa may. Hermione thì bị cô "Bé Bự" dùng miếng đòn hiểm khóa đầu, đang thút thít khóc vì đau đớn; cả hai cây đũa phép của hai cô bé đều bị bỏ mặc nằm lăn lóc trên sàn.

Harry nhảy tới lôi Bé Bự ra khỏi Hermione. Kể cũng khó: Bé Bự to cồ hơn cả Harry.

Nhưng mà cặp đôi của Tristan với Ron mới là xui xẻo nhất. Nguyên nhân là do cây đũa phép cà tàng của Ron.

Hai đứa chúng nó vốn chẳng có thù oán gì với nhau như Harry và Draco nên đều ngoan ngoãn nghe lời giáo sư Lockhart mà luyện tập bùa giải giới. Câu thần chú này uy lực bình thường rất nhỏ, với ma lực của Ron thì cùng lắm chỉ có thể làm văng đũa phép của Tristan còn về việc hất bay thằng bé như giáo sư Snape làm với giáo sư Lockhart như hồi nãy thì mơ đi, còn lâu mới được.

Vốn tưởng mọi việc diễn ra một cách suôn sẻ.Tuy nhiên, khi hai người đứng đối diện với nhau thì trực giác nguy hiểm của Tristan liền phát ra tín hiệu cảnh báo.

Linh tính mách bảo của con đường Wheel of Fortune ít khi nào sai. Từ đũa phép của Ron bắn ra không phải là một tia sáng màu đỏ như bùa giải giới bình thường, mà là một luồng lửa đỏ,nóng hôi hổi, bay về phía Tristan.

Không một chút chần chừ, Tristan hô lớn:

"PROTEGO!"

Một màn chắn vô hình hiện ra trước mặt thằng bé, chặn đứng luồng lửa lại. Tuy vậy Tristan vẫn cảm giác được một làn gió nóng hôi hổi đập thẳng vào mặt. Lực lớn đến mức hất văng nó về phía sau.

Ron cũng hoảng hồn quăng cây đũa phép của mình ra xa. Không có ma lực của phù thủy cung cấp, luồng lửa bay về phía Tristan cũng nhanh chóng kết thúc.

Ron sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy lại đỡ thằng bé ngồi dậy, rối rít xin lỗi:

"Cậu có làm sao không Tristan?"

"Ron! Mình biết là cậu ganh tị với gương mặt này nhưng không cần thiết phải lấy lửa đốt mình như vậy chứ! Cậu xém tí nữa thiêu sống mình rồi đó!" Tristan cao giọng trách cứ.

"Không! Mình không có! Hồi nãy mình chỉ dùng bùa giải giới mà thôi. Mình đâu biết sẽ xảy ra chuyện này đâu…"

"Chắc chắn là do đũa phép của cậu. Mình nói rồi cậu tìm cơ hội nói với cô Molly đổi cây đũa phép mới đí."

Chuyện vừa rồi cũng kinh động đến hai vị giáo sư. Sau khi kiểm tra cây đũa phép của Ron, giáo sư Snape ghét bỏ mà đưa lại cho thằng bé:

"Chuyện này dừng lại ở đây.Với đũa phép của trò lúc này, thì chỉ một câu thần chú đơn giản nhất cũng là một vấn đề. Nếu tiếp tục không chừng chúng ta phải mất công đưa trò Prewett vào bệnh thất đó."

"Thầy nói đúng đó, giáo sư Snape." Giáo sư Lockhart ra sức nói lớn để át sự náo động vừa rồi:

"Chắc là tôi phải dạy cho các trò cách thức khóa những lời nguyền không thân thiện thôi! Có ai muốn thử không nè."

Giáo Lockhart liếc một cái sang chỗ thầy Snape. Đôi mắt đen của ông này phát ra một tia sáng long lanh, nhưng ông nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Giáo sư Lockhart đành nói tiếp:

"Longbottom cùng Fletchley, các trò thế nào?"

"Không ổn chút nào, giáo sư Lockhart à." Giáo sư Snape gạt đi ngay. "Giống như trò Weasley, trò Longbottom chỉ với một câu thần chú đơn giản thôi cũng sẽ gây ra một cảnh tan hoang tàn khốc. Còn trò Fletchley thì có thể sẽ chỉ còn di thể đủ đựng trong mấy cái hộp quẹt để đưa đến bệnh thất."

Gương mặt của cả Ron và Neville đều trở nên đỏ chót, còn thằng Finch thì trở nên xanh lè xanh lét.

Giáo sư Snape nói tiếp với nụ cười nhăn nhó:

"Thôi là như vậy đi. Tôi tiến cử một trò trong nhà mình được không? Malfoy sao hả?"

"Ý kiến xuất sắc." Giáo sư Lockhart gật đầu tán thành: "Vậy mời hai trò Malfoy và Potter lên làm mẫu cho mọi người."