Chương 52: Câu lạc bộ đấu tay đôi (1)

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 52: Câu lạc bộ đấu tay đôi (1)

Chương 52: Câu lạc bộ đấu tay đôi (1)


Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông!

Tristan dự định bắt đầu thám hiểm hành lang phía đông trên lầu 5 khi mọi người đã về quê ăn tết, khi đó cả tòa lâu đài này chỉ còn loe hoe vài người, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ gây hậu quả không lớn.

Đó không phải là dự phòng xa mà 99% sẽ có chuyện xảy ra. Nếu theo như đúng những gì thích ghi lại trong quyển Bút Ký thì Hogwarts sẽ trở thành một tòa lâu đài băng giá đúng nghĩa.

Coi như là Tristan giúp các giáo sư trang trí lại tòa lâu đài này cho lễ Giáng sinh đi. Hy vọng lúc đó cụ Dumbledore sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của thằng bé.

Nhưng mà trước đó phải yên yên ổn ổn chờ đến khi mọi người về quê cái đã.

Vào một buổi sáng thứ tư tuyết rơi, Tristan khó khăn lắm mới chui ra khỏi ổ chăn ấm áp của mình, chịu đựng cái lạnh buốt của mùa đông mà làm vệ sinh cá nhân, thay xong quần áo, rồi mới phòng sinh hoạt chung thì thấy một đám đông đang bu lại xung quanh bảng thông báo mà thầm thì to nhỏ.

Harry thấy thằng bé vừa bước ra cửa liền hô lớn:

"Tristan cậu mau lại đây xem, có thông báo mới nè!"

Hai thằng bạn cùng phòng của Harry và Ron là Dean và Seamus cũng tỏ ra vô cùng hào hứng:

"Người ta đang thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi! Tối nay có buổi họp mặt đầu tiên! Mình không ngại mấy bài học đấu tay đôi đâu; nhất là vào những ngày này, biết đâu mình sẽ phải cần đến…"

Ron nói:

"Cái gì? Bộ mấy cậu tưởng con quái vật của Slytherin biết thách đấu tay đôi à?"

Tristan cũng chạy lại gần liếc qua tờ thông báo mà nói:

"Ít nhất thì tụi mình ít ra cũng học được một chút. Biết đâu cũng chèo chống lâu hơn một chút chờ các giáo sư đến."

"Cậu nói cũng có lý! Coi bộ mấy thứ này cũng có ít." Ron chăm chú đọc tờ thông báo rồi quay sang Harry và Hermione mà hỏi: "Hai cậu có tính tham gia không?"

Đương nhiên là hai đứa chúng nó cũng không có lý do gì để từ chối.

—----------------------------------

Tối hôm đó, bọn học sinh ăn xong bữa cơm chiều rồi quay về vòng sinh hoạt chung nghỉ ngơi một chút lại vội vàng trở lại đại sảnh đường.

Mấy dãy bàn dài đã được chọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài mạ vàng được đặt dọc theo một bức tường. Hàng trăm hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng ở phía bên trên. Trần nhà lại một lần nữa trở nên đen nhánh như nhung.

Mọi người trong trường đều háo hức có mặt, người nào người nấy cũng cầm theo cây đũa phép của mình và tỏ ra vô cùng hồi hộp.

"Thầy hiệu trưởng khi nào đến ta? Theo các cậu thì cụ sẽ dạy chúng mình cái gì nhỉ?"

"Đừng có điên, Ron!"

Bởi vì chung quanh quá mức ồn ào Cho nên cô bé Hermione không khỏi nói lớn tiếng:

"Không có khả năng là cụ Dumbledore. Cụ không rảnh để làm mấy chuyện này, với lại cho dù đích thân cụ đến thì mấy đứa năm nhất năm hai như tụi mình thì cũng đâu có đủ trình độ học được gì."

"Nếu không phải cụ Dumbledore thì là ai bây giờ? Các cậu có đoán được giáo sư nào sẽ dạy tụi mình không? "

"Có thể là giáo sư Flitwick." Hermione trả lời bằng một giọng không chắc chắn. "Có người từng nói với mình giáo sư từng là vô địch môn đấu tay đôi khi thầy còn trẻ"

Tristan bỗng nhiên bật cười mà nói, khiến cho mọi người xung quanh nhìn chăm chú:

"Đừng có nhìn mình như vậy, chuyện này cũng dễ đoán mà. Các cậu nhìn thấy nơi này được trang trí như vậy mà còn không đoán được người đó là ai sao?"

Harry là người đầu tiên phản ứng, nó lắp ba lắp bắp:

"Chờ một chút, không lẽ người đó chính là …"

Câu nói của thằng bé kết thúc bằng một tiếng não nề: giáo sư Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo trùm màu đỏ mận chín.

"Không sai, chính là ổng!"

Tristan thất vọng vô cùng mà nói, nó cứ tưởng ngày hôm nay ít ra học được một chút gì đó chứ. Nhưng nếu người đứng lớp là giáo sư Lockhart, thì xem như thời gian tối nay đã hoàn toàn lãng phí. Trình độ của ổng thì mọi người đều hiểu.

Nhưng ánh mắt của thằng bé khi bắt gặp thân ảnh màu đen tuyền bên cạnh bộ dáng tao bao của giáo sư Lockhart thì lại sáng lên. Cả đại sảnh đường đều yên tĩnh khi hình bóng đó bước lên võ đài. Ở tại Hogwarts này, người có lực uy hiếp như vậy không ai khác ngoài bậc thầy độc dược Severus Snape.

Tùy trình độ dạy học của giáo sư Snape không được tốt cho lắm, nhưng trình độ của thầy luôn được đảm bảo a. Ít ra thì cũng tốt hơn giáo sư Lockhart nhiều. Tristan cũng nóng lòng muốn thử xem sao.

Thấy mọi người đã trở nên yên lặng, giáo sư Lockhart liền lên lên tiếng kêu gọi:

"Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Các trò có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!"

Rồi ổng tằng hắng một cái rồi nói tiếp:

"Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp – Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này."

Với nụ cười sáng chói trên mặt, giáo sư Lockhart tiếp tục giới thiệu:

"Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!"

Tristan nhìn qua giáo sư Snape thấy đôi môi mỏng dính của thầy cong lên liền rùng mình một cái, liền dùng một ánh mắt thương hại quan sát từ đầu đến chân giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của mình. Thằng bé quay sang nói nhỏ với mấy người bạn:

"Không biết trong đầu của ổng chứa cái thứ gì nữa? Mình nghĩ chúng mình sắp sửa đổi giáo viên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới rồi. Đúng là tự gây nghiệt thì không thể sống mà."

Ron cũng tỏ ý kiến:

"Nếu hai người đó tiêu diệt lẫn nhau thì có phải hay hơn không?"

Harry có lẽ là người thấu hiểu nhất sự kinh khủng của giáo sư Snape.Thằng bé không hiểu tại sao thầy Lockhart vẫn còn mỉm cười được. Gặp nó, nếu thầy Snape mà cứ nhìn nó kiểu ấy thì chắc nó đã lo liệu hồn mà chạy trốn.

Tiếp theo là giáo sư Lockhart quyết định "lấy thân mạo hiểm" làm mẫu cho mọi người xem như thế nào là quyết đấu. Nhưng nhắc lại một lần nữa, con mắt của lão ấy có vấn đề, giáo sư Snape cũng không dễ chơi một chút nào.

Giáo sư Lockhart và giáo sư Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì giáo sư Lockhart cũng dạy tụi nó cách chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Trong khi đó giáo sư Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.

"Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả." Giáo sư Lockhart quay sang mỉm cười với tụi học trò đang chăm chú quan sát mà không để ý đến hàm răng đã nghiến chặt của giáo sư Snape.

Harry lắc đầu mà nói:

"Mình không dám đánh cược đâu."

"Mình cũng vậy."

"Một… Hai… Ba…"

Khi tiếng ba vang lên, hai vi giáo sư đều vung đũa phép qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Giáo sư Snape hô lớn:

"EXPELLIARMUS!"