Chương 1: Thế đạo này, vẫn là đủ hắc ám!

Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 1: Thế đạo này, vẫn là đủ hắc ám!

Chương 1: Thế đạo này, vẫn là đủ hắc ám!



Trong một khu rừng rậm,
Bên bờ suối nước chảy róc rách, nam tử tóc đen chậm rãi vung vẩy gia vị lên con mồi vừa mới bắt được.
Chỉ trong phút chốc, mùi thơm nồng nặc bốc lên.
Vừa chậm rãi thưởng thức, lại nhìn thoáng qua cảnh vật rừng sâu núi thẳm xung quanh, Alan đột nhiên cảm thán.
"Hệ thống… Thỉnh thoảng phải cho ta thêm phiền phức, ngươi mới được vui đúng không?"
Đáp lại, chỉ là một giọng nói máy móc lạnh băng quen thuộc.
"Tọa độ dịch chuyển giữa vị diện… sinh ra trục trặc… đang trong quá trình sửa lỗi… "
"Tiến trình tái định vị… 45%… 46%… 47%"
"…" Thôi được, tình huống hố cha không phải lần đầu, Alan cũng lười mắng cái hệ thống phế vật này.
Lần trước xuyên trở về từ thế giới Goblin Slayer, tuy chẳng phải vị trí ban đầu, nhưng ít ra còn trong phạm vi lãnh địa. Hắn phí công đi lại nửa giờ là tới nơi.
Có điều lần này,
Thề với tối cao thần, chính Alan cũng không biết mình hiện tại đang ở cái xó xỉnh nào trên đại lục Europia. Chỉ hy vọng sẽ đừng cách thị trấn Boone quá xa rồi.
Ở thế giới kia hơn 10 năm, nơi đây đã qua chừng ba tháng. So với lần trước Alan rời đi phải nói là khá lâu.
Nếu là trước đây, hắn khẳng định sẽ dùng tâm nhãn cảm ứng, rồi dịch chuyển để tìm kiếm đường ra ngay lập tức.
Nhưng khổ nỗi…
Thoáng vận chuyển ma lực, chứng kiến không khí vặn vẹo liên tục trên đầu ngón tay rồi chợt tắt, Alan cười khổ.
"Đúng như ta dự đoán… "
Sức mạnh phát huy ra lực phá hoại suy giảm ít nhất… phải kém gấp chục lần! Phạm vi dùng tinh thần lực dò xét cũng chịu thu hẹp, như vấp phải lực cản vô hình.
Các dị năng thuộc về blazer bị suy yếu rõ ràng, đặc biệt với hệ khái niệm và hệ nhân quả.
Như điều khiển vận mệnh... ngủ mơ thấy được ngày mai ăn món gì đã là cảm ơn trời đất. Dùng trong chiến đấu thì càng đừng hy vọng.
Quan trọng hơn, át chủ bài từng trợ giúp Alan bước lên vương tọa Blazer cường đại nhất trong lịch sử - Ám nguyên ma lực.
Hoàn toàn không dùng được!
Alan cảm nhận rất rõ rệt, cấu trúc thời không xung quanh vững chắc đến độ khó tin. Với sức mạnh thuộc về Blazer đã bị quy tắc thế giới suy giảm, muốn phá vỡ không gian trói buộc để dịch chuyển còn khó khăn, nói gì tới rút ra vật chất tối.
Tuy nhiên, Alan chưa từng cảm thấy dường nào thất vọng. Tuy sức mạnh bị hạn chế phát huy, cũng không thể nào chối bỏ được…
Thực lực của hắn, vẫn là đỉnh cao trong chiến lược cấp!
-------
Túc chủ: 【Alan Lawrence】
Cấp bậc: 【Siêu Phàm】
Thể chất: 【13】
Năng lượng: 【18】
Tinh Thần: 【16】
Kỹ Năng: 【 Hồn khí - Comedentis】 【 Lĩnh vực Siêu phàm】 【Kiếm Kỹ Siêu Phàm lv6 max】 【Khống chế Ma lực lv5】...
Hệ Thống - Năng Lượng: 【722 FE】
Thế giới xuyên qua: 【Đại lục Europia】 【Goblin Slayer】 【Rakudai Kishi no Eiyuutan】
-------
Lượng ma lực khổng lồ!
Kiếm Thuật đứng tại đỉnh điểm của cấp độ siêu phàm!
Đạt được vô số những dị năng mạnh mẽ!
Đây là thành quả nổi bật của Alan ở thế giới vừa qua.
Giờ đây hắn hoàn toàn đủ khả năng lấy sức một người, tung hoành khắp các vương quốc như Halmiton ở chủ thế giới.
Hơn nữa,
Năng lượng vận mệnh thu thập thực tế đã vượt qua chỉ tiêu.
Hiệp hội ma pháp kỵ sĩ, thống trị tới một phần ba địa cầu. Dù cho bây giờ tại chủ thế giới, Alan tạo phản thành công trở thành quốc vương ở Halmiton, kiếm được năng lượng vận mệnh e rằng chưa chắc tới được một phần mười.
Với tuổi thọ ưu thế không khác gì Desperado. Theo thời gian tích cóp, dù chậm nhưng tinh khí thần sớm muộn gì cũng đạt tới cực hạn.
Nên chỉ cần tìm cách gom được đủ yêu cầu cần thiết, Alan hoàn toàn có cơ hội bước chân vào cấp độ hoàn toàn mới, lĩnh vực bán thần!
Tia lửa tí tách vang lên, chiếu sáng đôi mắt nhìn bình thản, nhưng lại lập lòe tràn ngập dã vọng.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm hồng trà thơm ngát ở chốn rừng sâu núi thẳm, Alan lần nữa cảm khái sở hữu không gian trữ vật đúng là có khác. Hệ thống mặc dù có thói quen hố người nhưng rốt cuộc vẫn có chút công dụng hữu ích sao. Giết người cướp của… à không, là cắm trại du lịch thật vô cùng tiện lợi.
Tình huống trước mắt, bản thân hắn đã xác định là hoàn toàn lạc đường, tuy nhiên Alan vẫn chưa có một tia nóng vội.
"Chiến tranh với thú nhân vừa kết thúc, tình huống lãnh địa đã ổn định lại. Chỉ cần chưa phải biến mất dạng cả năm trời, khả năng cao là không có sự cố xảy ra. "
Ngoài ra, Alan cùng gia tộc bá tước Cameron có giao tình không tầm thường, gặp chuyện đột phát thì lão Garret vẫn biết chỗ kiếm viện binh. Không tới nỗi giống lúc trước mém chút là bị tử tước Leighton đào hố.
Còn vấn đề xung đột trong cuộc cạnh tranh vương vị giữa vương tộc Halmiton, theo hắn ước chừng hẳn là không tới giai đoạn cao trào sớm như vậy.
Đại vương tử Lucian và tam vương tử Filip vẫn còn đang thi nhau kéo người, tăng cường lực ảnh hưởng đây.
Alan còn nghe nói vài vị thân vương thế hệ trước cũng ẩn ẩn có động tác tham gia cuộc vui. Qua cuộc chiến tranh lớn với thú nhân vừa rồi, quý tộc hy sinh không phải số ít, dẫn đến rất nhiều thế lực và tài nguyên đều phải trải qua phân chia lại.
Từng kịch tình đặc sắc đủ để chuyển thể thành phim ảnh nhiều tập trong các gia đình quý tộc, như âm mưu quỷ kế tranh đoạt quyền thừa kế và tước vị, xảy ra không dứt.
Thế nên, việc duy nhất bây giờ mà chủ nhân thị trấn Boone, nam tước đại nhân Alan Lawrence của chúng ta cần làm, chính là phát huy tính sáng tạo, thiêu đốt hết trí tuệ để mà… tìm cách an ủi tâm linh mấy thiếu nữ xinh đẹp, những người đã phải cô đơn ai oán suốt cả tháng trời tại lãnh địa.
Đúng thật… là đủ vất vả.
Về phần trước mắt lạc đường?
"Tìm người hỏi thử không phải sẽ biết sao?" Alan thoáng nhìn sang bên cạnh, khẽ mỉm cười tự nhủ.
Vài phút sau, một đoàn xe ngựa khá có quy mô dần dần sáng tỏ trong tầm mắt, chút bụi mù và từng âm thanh lộc cộc chậm rãi nổi lên.

Đoàn người rất nhanh nhận ra được sự hiện diện của Alan. Mặc dù chủ yếu là do mùi đồ ăn trải qua tài nấu nướng đẳng cấp khá cao của hắn… quá hấp dẫn người, cách cả trăm mét cũng có thể loáng thoáng ngửi được.
Một kỵ sĩ đi đầu mau chóng lại gần một chiếc xe ngựa tại trung tâm báo cáo.
"Đại nhân, phía trước có người?"
Đáp lại,
"Ở chỗ này sao?" Dùng một đôi tay từ tốn kéo lấy rèm cửa, hơi lộ ra nửa trương khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Cổ tay áo viền màu cùng với nhẫn trang sức hoa lệ, tất cả dấu hiệu đều cho thấy xuất thân của chủ nhân không hề tầm thường. Chỉ thoáng nhìn qua là đã khiến cho tên kỵ sĩ của thương đội kính sợ mà tự giác dời đi ánh mắt.
"Dừng lại đoàn xe, cho người tới hỏi thăm xem. Nhắc nhở Viktor cảnh giác một chút." Thanh âm nam tính tuy bình thản, nhưng lại tràn đầy ý vị ra lệnh.
Đợi kỵ sĩ báo tin đi xa, giọng nói lại tiếp tục vang lên, có điều lần này đã xen lẫn vài phần hưng phấn.
"William, trước quan sát thật kỹ là được. Nhớ đừng ra tay vội. A a... Có vẻ như cá của chúng ta sắp cắn câu rồi? "
"Hiểu được. " Thanh âm bên cạnh nhàn nhạt hồi đáp.
Chỉ trong phút chốc,
Một kỵ sĩ trẻ tuổi cưỡi ngựa mau chóng phóng tới trước mặt nam tử tóc đen, cao ngạo nhìn xuống.
"Lập tức buông xuống vũ khí!! Ngươi là ai? Ngăn lại thương đội chúng ta là tính làm gì?"
"…" Thản nhiên liếc nhìn xâu thịt mình đang cầm trên tay, Alan trầm mặc một hồi.
Có cần thiết cảnh giác vậy không? Ta chỉ là một người thành thật ở ven đường nướng BBQ, còn tính mời các ngươi ăn chút để tiện cho việc hỏi đường đây.
Mặc dù thực tế có vài năm đi làm ở thế giới ngầm, nằm vùng thông thạo, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ, bản thân ta cũng đã sớm bỏ nghề.
Nhìn thật kỹ trương gương mặt tràn đầy chính khí này mà xem. Cỡ nào cũng không giống người xấu đi??
Ài, cái thế đạo này không nên đen tối như thế, giữa người với người tín nhiệm đâu?
Thầm oán trách một hơi, tuy nhiên chưa đợi Alan giải thích vài lời để cho thế gian có thêm chút quang minh lẫn hy vọng…
Âm thanh xé gió lướt qua.
Mũi tên tinh chuẩn xuyên qua cổ họng của tên kỵ sĩ mà nét vênh váo còn giữ nguyên trên khuôn mặt.
Máu tươi tung tóe, tuy nhiên chưa một ai để ý khi chúng tới trước mặt nam tử tóc đen, thì như vướng phải bức tường vô hình. Vài vệt màu đỏ tự động bốc hơi chẳng còn tung tích.
Chứng kiến thi thể chậm rãi từ lưng ngựa ngã xuống trước mặt mình, Alan còn có thể nói gì đó.
"Cái thế giới chết tiệt này… quả thật vẫn là đủ hắc ám a!"


--- Cuốn 4: Vương Triều Hưng Suy ---