Chương 10: Mục tiêu

Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 10: Mục tiêu

Chương 10: Mục tiêu


Nhóm người rời khỏi tửu quán, đã là qua hoàng hôn.

Từng thân ảnh lũ lượt kéo về sau một ngày mệt nhọc, nụ cười vui mừng thỉnh thoảng có thể thấy được, nhưng với phần lớn dân chúng bình thường giãy giụa sinh hoạt trong các vương quốc, nhiều hơn vẫn chỉ là chết lặng mà thôi.

Bóng đêm phủ xuống, chỉ có ánh đèn ở vài chỗ thỉnh thoảng được thắp lên, chiếu rọi từng khuôn mặt trẻ tuổi.

Ellie và Gin ngoài tiếc nuối vì chuyện thức tỉnh ma dược, nhưng tâm trạng nói chung vẫn là vô cùng không tệ, vì giá trị của chuyến hàng cướp được kỳ này vượt xa mong đợi.

Dựa theo lão thú nhân Orri ước chừng, trừ hết mọi chi phí, tiền lời có khi lên tới cả ngàn kim tệ. Với số tiền lớn như thế, trợ cấp cho cả trăm bán thú nhân và mọi người tại căn cứ trong vòng ba bốn năm vẫn không thành vấn đề.

"Nhưng đây… nhất định là một lần cuối cùng rồi." Ellie khó mà nhịn được dâng lên thổn thức.

Việc tấn công các đoàn xe thương hội, thực chất ban đầu chỉ là vì cứu những nô lệ bán thú nhân đáng thương bị bắt được, đây một phần cũng do ảnh hưởng từ vị thủ lĩnh cũ của nhóm, màu lục bảo chi phong Veronica, người từng can đảm giải phóng vô số nô lệ từ các thương hội tại Othait.

Bruno, Gin, cùng với tỷ muội các nàng, thực tế là nhóm đầu tiên được Veronica cứu vớt. Thậm chí ma pháp mà Anna sử dụng, kỹ năng chiến đấu của Gin đều là do đối phương dạy dỗ.

Đáng tiếc, Veronica trong cơn bất bình đã ám sát một vị tử tước, vì chứng kiến đối phương trong chợ nô lệ ngược đãi hàng loạt bán thú nhân tới chết.

Thế nên hành động cướp hàng hóa, thực chất lúc đầu chỉ là tiện thể mà thôi. Đi làm cũng cần thiết nên lấp đầy bao tử, không phải ư?

Nhưng khi số người tham gia hành động ngày càng nhiều. Từ ban đầu chỉ có Ellie, Anna, Gin và Bruno cùng số ít cá nhân, cho tới hiện tại đã phải hơn ba mươi, phần lớn thành viên đều bắt nguồn từ những nô lệ được giải cứu, hoặc là các thiếu niên trẻ tuổi từng chịu bức hiếp từ giới quý tộc, điển hình như Robin.

Bên cạnh đó, khi mà số lượng bán thú nhân cần phải chăm sóc ngày một tăng, thì mục đích đơn thuần ban đầu, đã sớm… biến vị!

Bruno có vẻ như là cá nhân duy nhất còn giữ vững bản tâm, đơn giản chỉ muốn giải cứu càng nhiều đồng tộc, nhưng lương thực và vật dụng… vẫn là cần dùng tiền mua.

Gin làm người không tệ, có điều lại tương tự như nàng, vô cùng lý trí và trầm ổn, vì thế với thân phận của một ma pháp kỵ sĩ đầy triển vọng, sớm muộn gì cũng sẽ không tiếp tục đi trên con đường nguy hiểm này. Huống hồ thủ lĩnh chân chính Veronica đã sớm không còn ở trong nhóm.

Số còn lại đều chẳng phải là kẻ xấu, nhưng tham gia chủ yếu bởi vì thù hận cùng giai tầng quý tộc, còn không thì chỉ đơn giản nghĩ đây như một cách mạo hiểm để phát tài.

Còn đối với nàng và Anna…

Đúng lúc này,

"Ellie!!"

Trước mắt nhóm người, một thiếu nữ trẻ tuổi mặc trang phục hầu gái, tay còn cầm lấy chiếc đèn lồng, nhanh chóng tới gần thì thầm vào tai Ellie vài câu.

Gương mặt đang mang theo u sầu của thiếu nữ Half-elf, càng trở nên không vui.

Gin bên cạnh đúng lúc cảm thán.

"Là tiểu nam tước của chúng ta đi? Chê sự việc còn chưa đủ phiền a." Giọng nói ẩn ẩn hiện lên chế giễu.

Đáp lời, thiếu nữ Half-elf thở dài.

"Cũng nên gặp mặt một lần. Dù gì… vận doanh thương đội cũng là do chúng ta phụ trách."

Thực chất muốn nuôi sống cả trăm miệng ăn, còn cung cấp tài nguyên ma pháp để bồi dưỡng cho Gin và Anna, cũng như các thành viên khác, hao tổn không hề là con số nhỏ. Đơn thuần dựa vào thỉnh thoảng đánh cướp các đoàn xe hàng thuộc về quý tộc, thì rất khó có thể thỏa mãn.

Thế nên cả nhóm theo ý tưởng của Ellie, còn thành lập một thương hội đoàng hoàng để kinh doanh, đồng thời che mắt người khác để cung cấp lương thực và vật phẩm cho căn cứ.

Mà thương hội muốn kinh doanh thuận lợi, tiếp xúc với tầng lớp thống trị, hoặc trực tiếp đầu phục đối phương là không thể tránh khỏi. Đơn giản như một cái giấy thông hành để xuyên qua các lãnh địa, là đã giải quyết được vô số phiền phức.

Nghe hai người đối thoại, Alan có hơi hào hứng hỏi thăm.

"Đừng nói với ta, các ngươi thực tế là làm việc cho… quý tộc?"



Xe ngựa xuyên qua từng con đường gồ ghề, nhóm người rất nhanh tới được một trang viên cách trung tâm thị trấn không xa.

Từng cây gỗ được tạo thành những rào chắn thô ráp, xuất hiện một nhóm lại một nhóm nhỏ binh lính tuần tra qua lại.

Chứng kiến xe ngựa dừng lại, lập tức thì có người tới tiếp đón.

"Gin đội trưởng, hoan nghênh trở lại! "

Vị binh lính trẻ tuổi theo thói quen quan sát những người khác, tới chỗ Ellie thì có hơi ngừng lại. Nhưng rất nhanh, hắn che giấu đi chút ái mộ trong đôi mắt, vội vàng cúi đầu.

"Nam tước đại nhân còn đang dùng bữa. Ta sẽ lập tức đi bẩm báo!"

Thiếu niên tóc xám hơi nâng tay ra hiệu.

"Chúng ta sẽ đợi… "

Đoàn người được người hầu dẫn đi tới một căn phòng rộng lớn, Gin và Ellie kiên nhẫn ngồi chờ đợi. Về phần Alan, thì lại nhàm chán mà nhìn lên bầu trời đêm thông qua cửa sổ, đồng thời điều ra cái hệ thống hay thích hố người.

Túc chủ: 【Alan Lawrence】

Cấp bậc: 【Siêu Phàm】

Thể chất: 【13】

Năng lượng: 【18】

Tinh Thần: 【16】

Kỹ Năng: 【 Hồn khí - Comedentis】 【 Lĩnh vực Siêu phàm】 【Kiếm Kỹ Siêu Phàm lv6 max】 【Khống chế Ma lực lv5】...

Hệ Thống - Năng Lượng: 【400 FE】

Thế giới xuyên qua: 【Đại lục Europia】 【Goblin Slayer】 【Rakudai Kishi no Eiyuutan】

-1 FE

-1 FE

-1 FE

Tiêu hao năng lượng… thế giới mới… đang trong tìm kiếm!

Nhìn vào bảng hệ thống hồi lâu, Alan âm thầm suy tư.

Về tới chủ thế giới, nói thật hiện tại hắn có chút mất đi phương hướng.

Chẳng lẽ chủ động như đa số các quý tộc, sa đọa khai một cái hậu cung lớn rồi ỡm ờ sống ngày qua ngày, liên tục hết cưỡi ngựa tới đóng cọc… Mặc dù sảng khoái thì đúng là có vẻ sảng khoái thật, nhưng mà…

Mục tiêu cuộc sống, có hay không đừng nên không có lý tưởng, tục tĩu tẻ nhạt như vậy? Mấy năm vừa rồi ở thế giới hiện đại, trò hoang đường gì mà Alan còn chưa thử qua.

Trải nghiệm một đoạn thời gian đóng vai bạo quân, cũng như đảm nhiệm hội trưởng hiệp hội ma pháp kỵ sĩ, thống ngự vô số quốc gia và siêu phàm giả cường đại. Hắn bây giờ đối với quyền thế tại Halmiton thật sự là cảm thấy chướng mắt.

Đơn giản bởi vì tài nguyên tại những vương quốc, rất khó mà ủng hộ cho bản thân mình tiến thêm một bước. Dù là ma dược cao cấp như Thức Tỉnh Dược Tề, hắn uống vào thì cũng cùng nước lã không có gì sai biệt.

Thể chất đạt tới 13 điểm, đối với siêu phàm giả đã được tính vô cùng mạnh mẽ, đây là cấp độ sống áp đảo phàm tục. Giới hạn phát huy sức mạnh được tăng lên gấp hàng chục lần, "lực hồi phục" thì càng vượt trội, Alan nhiều lần đã kiểm nghiệm qua… phải nói hết sức hài lòng.

Phần lớn ma pháp kỵ sĩ ở các vương quốc, dù có là Chiến Lược Cấp, sợ rằng thể chất còn chưa đạt tới 10 đâu.

Ma lực và tinh thần lực thì càng không cần nói.

Ma đạo sư Tobias, nhân vật trước kia Alan từng vô cùng ngưỡng mộ, bây giờ nếu đem so sánh với bản thân hắn, lượng ma lực của đối phương có khi còn chưa đạt được… một phần trăm!

Chênh lệch, chính xác là đã to lớn đến mức như vậy.

Tobias được thế nhân tôn xưng làm ma đạo sư, thực lực so sánh Chiến Lược Cấp thông thường còn cường đại, thiên phú tất nhiên vô cùng nổi bật. Nhưng dưới sự ủng hộ tài nguyên từ cả một vương quốc Halmiton, trải qua vô số năm vẫn khó có thể tiến bộ.

Vậy với Alan… tất nhiên thì càng không thể!

Còn về các loại chiến kỹ và ma pháp… e rằng so sánh cùng vô số dị năng Blazer mà Alan sở hữu, hẵng còn kém xa lắm.

Đặc biệt thời không nhân quả và át chủ bài mạnh nhất - ám nguyên ma lực, tuy bị quy tắc ở chủ thế giới kiềm chế nặng nề, nhưng đó chỉ là tạm thời.

Đợi Alan tiến thêm một bước tăng cường bản thân, tiến hóa tới bạch ngân sinh mạng thể - lĩnh vực bán thần, thì chắc chắn sẽ lần nữa phát huy được toàn bộ uy năng.

Vì thế, ngoài việc kiên nhẫn chờ hệ thống tìm tòi thế giới mới, thì Alan nghĩ chính mình cũng cần phải chủ động chút để tìm kiếm một con đường khác.

Trong sự yên tĩnh dưới màn đêm, nam tử tóc đen thầm than thở.

"Đế quốc sao…?"