Chương 11: Mộng tưởng và thực tế

Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 11: Mộng tưởng và thực tế

Chương 11: Mộng tưởng và thực tế


Gia tộc Kenrick, là chủ nhân của thị trấn mà nhóm người đang cư trú.

Dòng họ nam tước này nói cho cùng mới được thành lập cách đây hơn 100 năm, tổ tiên xuất thân bình dân, do lập được công huân trong chiến tranh mà được chính tay quốc vương sắc phong.

Có điều so với các nhà quý tộc khác thì hoàn toàn không có căn cơ thâm hậu cũng như nhân mạch. Bởi vậy trải qua ba đời, tới tận đây thì đã hoàn toàn suy sụp.

Lãnh địa chỉ tồn tại chưa tới ba trăm nhân khẩu, tài nguyên cũng không sở hữu thứ gì đặc biệt, so với thị trấn Boone lúc đầu của Alan còn thảm. Ít ra chỗ đó còn có quặng mỏ với cái bến cảng để đánh cá.

Còn gia chủ hiện tại của nhà Kenrick, nam tước Harry Kenrick… cũng chỉ là một thiếu niên với phụ mẫu qua đời cách đây vài năm, hiện giờ chưa đầy mười bốn tuổi mà thôi.

Cánh cửa bị hất tung,

Tiếng hô hấp dồn dập có thể nghe được rõ ràng. Có vẻ như sau khi nghe tin có khách tới, chủ nhân nơi đây đã vô cùng vội vàng.

Gin theo lệ hơi khom người hành lễ.

"Nam tước đại nhân!"

"Ừm, kỵ sĩ trung thành của ta, ngươi rốt cuộc đã trở lại!" Thiếu niên quý tộc vội vã đứng thẳng người nghiêm túc đáp lại. Mặc dù với ánh mắt dáo dác liếc nhìn xung quanh, chỉ cho người khác thấy là bản thân đang cố làm ra vẻ mà thôi.

"A, Anna không tới sao?" Khuôn mặt lấm tấm tàn nhang của Harry hơi tỏ vẻ tiếc nuối.

"Khục, Anna… nàng đang bận chăm sóc người bị thương, nam tước đại nhân." Gin thành thật trả lời. Vết thương chưa lành còn làm cho hắn theo bản năng ho khan vài cái.

Số người bị đánh nằm liệt giường nhiều như vậy, phần lớn trên mặt nổi còn thuộc về hộ vệ thương đội cho nhà Kenrick, cho nên khả năng cao là che giấu không được.

"Đến ngươi đều bị thương?? Chẳng lẽ… " Quan sát lấy khuôn mặt còn hơi trắng bệch của thiếu niên tóc xám, Harry đột ngột kinh hãi.

"Cảm tạ ngài lo lắng, ta vẫn…. " Gin hơi gật đầu, đang tính lịch sự tiếp lời.

Tiếc rằng chưa đợi hắn hết câu, nam tước trẻ tuổi đột nhiên dùng một tốc độ khiến người sửng sốt tới trước mặt của thiếu nữ Half-elf.

"Tiểu thư Ellie, chẳng lẽ ngươi cũng bị thương rồi?! "

Cặp mắt Harry tràn đầy lo nghĩ, móng heo không biết từ lúc nào đã cầm chặt lấy bàn tay mềm mại của thiếu nữ.

"…"

Không dấu vết rút lại đôi tay, gương mặt Ellie chưa hiện lên ba động quá lớn.

"Nam tước Kenrick, chúng ta chỉ là kém may mắn… gặp một nhóm đạo tặc trên đường. Các thành viên chịu chút thương nhẹ mà thôi. "

"Cái gì? đám đạo tặc đáng chết!! " Câu nói của Ellie lập tức khiến vị thiếu niên quý tộc này tỏ ra phẫn nộ.

"Đúng… Truy nã, nhất định ta phải truy nã bọn chúng!"

Gặp tên ngốc trước mặt sắp cho mình thêm phiền toái, Gin cũng không nhịn được, vội vã giải thích.

"Điều đó đâu cần thiết, nam tước đại nhân. Cũng không phải xảy ra tại phạm vi lãnh địa. Với lại… "

"Hàng hóa đều chưa có tổn thất. Ta đã thành công đánh lui đám người tập kích!"

Thiếu niên tóc xám hơi nghiêm mặt, một chút khí thế lơ đãng tỏa ra, càng làm nổi bật lên anh tư của một cường giả trẻ tuổi.

Biết được hàng hóa lẫn người không tồn tại vấn đề gì lớn, Harry có hơi yên lòng, tiếp đó cao ngạo hạ lệnh:

"Lần sau, các ngươi phải nhớ bảo vệ tốt tiểu thư Ellie rồi, lại làm cho nàng bị kinh sợ, thì đừng trách ta cho trừng phạt."

"Hiểu được, nam tước đại nhân!" Gin thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức vỗ ngực cam đoan.

Ellie cũng từ tốn đáp lại.

"Cảm tạ ngài quan tâm." Giọng nói thiếu nữ vẫn lạnh lùng cự người ngàn dặm như mọi khi, có điều dù vậy vẫn khó có thể cản được nhiệt tình từ vị quý tộc trẻ tuổi.

"Như vậy sao được, lần sau tiểu thư Ellie nhất định phải mang nhiều một chút hộ vệ rồi."

Nói tới đây, hai mắt thiếu niên chợt sáng lên.

"Đúng, ta còn có thể thuê thêm một nhóm lính đánh thuê, để bọn chúng đi trước thương đội dò đường, hay chắn tên cũng tốt a."

Gặp Harry bắt đầu càng chạy càng xa, Ellie đành phải vô tình cắt đứt.

"Nam tước đại nhân, kinh phí của thương hội không có nhiều như vậy… Xin hãy nghĩ lại. "

Tươi cười trở nên cứng ngắc, vị nam tước nhà Kenrick hơi gãi đầu.

"Ách… như vậy sao? nhưng mà… nhưng mà… "

"Tiểu thư Ellie, ngươi… ngươi so với bầu trời trăng sáng còn phải xinh đẹp, so những vì sao còn phải lấp lánh. "

"Nếu nàng gặp chuyện không may, ta sẽ vô cùng đau lòng..."

Câu nói nghe thì chẳng khác gì lời tỏ tình lãng mạn, có điều…

Lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, vùng trời đen ngòm không một áng mây, Gin cố kìm nén đến toàn thân run rẩy. Đến cả Alan, mí mắt đều hơi nhảy lên.

Quả thật làm người nổi cả da gà, tưởng đọc vài quyển tiểu thuyết là tán gái được đi? Liếm cũng cần phải đòi kỹ thuật mới được.

Biểu hiện của Harry Kenrick, quả thật là điển hình cho đám quý tộc trẻ tuổi bất học vô thuật, Alan cũng không hiếm lạ.

Có điều Gin và Ellie…

Hai người thay phiên một xướng một họa, mới thật sự làm Alan mở rộng tầm mắt.

Các ngươi hai cái bề ngoài thành thật, vậy mà cũng hợp sức lừa dối trẻ vị thành niên, đối tượng dường như còn là loại đầu óc bị nước vào.

Có chút lòng trắc ẩn được hay không?

Đúng lúc này,

"Còn ngươi nữa! " Thiếu niên quý tộc đột ngột trừng mắt nhìn về Alan, người từ đầu tới giờ vẫn đang im lặng đứng thưởng thức trò vui.

"Thứ dân, gọi cái gì tới…?"

"Ta?" Khóe miệng Alan có hơi co lại.

Cố vắt óc cũng không nhớ được tên đối phương trong nhóm người của thương đội, Harry khó chịu xua xua tay.

"Người mới…? Mà thôi, không quan trọng. "

Sự xuất hiện của nam tử xa lạ bên cạnh nữ thần trong lòng, còn khí chất xuất chúng, quả thật làm hắn theo bản năng dâng lên cảnh giác.

Tuy nhiên, nhớ tới thân phận mình là một nam tước cao quý, rất nhanh Harry lần nữa cầm về sự tự tin.

Giọng nói non nớt lúc này tràn ngập ý vị dọa dẫm.

"Hừ! Nhớ kỹ thân phận của mình, đừng có ỷ vào việc có chút đẹp tr… bản sự, mà làm chuyện gì khác người."

Tại lãnh địa của gia tộc Kenrick, làm gì có ai đủ khả năng ngăn cản hắn chiếm được nữ thần.

Hơn nữa, muội muội của tiểu thư Ellie, dường như lớn lên ngày càng đáng yêu rồi.

Đến lúc đó, chẳng phải cũng có thể…?

Tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, Harry thoáng thất thần, khóe miệng theo phản xạ có chút dịch trong suốt chảy ra.

"…" Nhìn thiếu niên đắc chí lại lâm vào ảo tưởng, Alan cũng thật sự phục.

Tiếp xúc sơ bộ, hắn đại khái đoán được ý nghĩ của tên quý tộc trẻ tuổi này.

Cha mẹ qua đời khi còn nhỏ, tài phú và lãnh địa tất nhiên sẽ bị người ngấp nghé.

Đang lúc khó khăn lại gặp một nhóm nhân tài đầu nhập vào, vừa có kỵ sĩ cường đại như Gin hiệu trung, rồi tiếp đó được thiếu nữ xinh đẹp tài trí như Ellie giúp sức. Vượt qua nhiều gian nan, từng bước nắm trong tay quyền lực và tài phú trong lãnh địa.

Nghĩ bản thân là thiên mệnh chi tử rồi?

Kết thúc câu chuyện hẳn là… hồi phục vinh quang gia tộc, kết hôn với tình nhân trong mộng, đi lên nhân sinh đỉnh phong?

Mộng tưởng rất đầy đặn, có điều Alan rất muốn nhắc nhở một câu…

"Tắm một cái rồi ngủ đi. Nằm mơ cái gì cũng có!"

Nhóm của Ellie thực chất chỉ lợi dụng Harry Kenrick như là một công cụ. Chuyện tổ chức cướp bóc và che chở cho đám bán thú nhân, đối phương khẳng định đến giờ vẫn còn không rõ ràng.

Dù có vài người hiền lành giống Anna cảm thấy thương hại cho Harry, nhưng muốn trung thành gì đó thì đừng hy vọng.

Hơn nữa, chỉ cần sau vài tháng thôi, thực tế sẽ dạy cho vị quý tộc trẻ tuổi này biết thế nào là… tàn khốc!

Đắc tội với gia tộc Miller, đoàn người Ellie lên bảng truy nã ở Othait đã là chắc chắn. Bọn họ khẳng định cũng đang âm thầm tìm kiếm đường lui.

Hai thiếu nữ Half-elf sở hữu đặc điểm quá rõ ràng, và Gin - Tro Quạ với danh tiếng xung quanh cũng không hề nhỏ. Nên bị tra được chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đừng bao giờ khinh thường sức mạnh thuộc về một gia tộc bá tước.

Thế nên dù vô tình, nhưng bao che chứa chấp cho một đám đạo tặc chống đối giới quý tộc, còn bao gồm không ít bán thú nhân, nhà Kenrick dù chưa bị diệt cũng sẽ không tốt đi đâu được.