Chương 8: Trong phúc mà không biết hưởng

Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 8: Trong phúc mà không biết hưởng

Chương 8: Trong phúc mà không biết hưởng


Hai ngày mau chóng trôi qua,

Sau khi trải qua nhiều thung lũng và đồi núi chật hẹp. Đoàn người Ellie đã tới nơi mà họ gọi là nơi trú ẩn.

Giữa rừng cây xanh che chắn là bãi đất trống rộng lớn, chứa đầy từng căn nhà được khéo léo xây thành từ gỗ đỏ, thậm chí là có cả các công trình như cối xay gió và chuồng chăn nuôi. Quy mô đã không kém gì một thôn làng.

"A, là Gin trở lại."

"Anna, Ellie tỷ tỷ!"

"Bruno đại ca, ngươi… ngươi sao lại bị thương?"

Hàng loạt những thân ảnh thi nhau xúm lại vây quanh đám người vừa trở về, chủ yếu là người trẻ tuổi, trong số đó còn không thiếu bán thú nhân.

"Số lượng này…?" Alan thầm ước lượng cũng phải hơn trăm.

Bán thú nhân sinh hoạt trong vùng đất của nhân loại, ở Halmiton hắn không phải là chưa từng chứng kiến, nhưng phần lớn chỉ là nô lệ hoặc là lẻ tẻ trốn chui trốn nhủi, còn sinh hoạt tự do với quy mô không kém thế này thì quả thật hiếm thấy.

Trên khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện lên suy ngẫm.

Xây dựng một nơi chốn quy mô thế này, đơn thuần dựa vào nhóm nhỏ của Ellie là khẳng định khó có thể thực hiện được. Đó là chưa kể vật liệu tiếp tế và nguồn lương thực.

Dù gì hiện tại Alan cũng không có việc làm. Muốn quay về Halmiton từ Othait, cần phải có bản đồ và kế hoạch lịch trình chu đáo mới được.

Lạc đường, đôi khi cũng rất phiền toái đó a.

Tiếp đón hết sức nhiệt tình, đến cả thô lỗ như Bruno, hàm răng nanh dữ tợn cũng không nhịn được hơi nở nụ cười.

Nói tới gã to con trước mặt, tuy dữ dằn lỗ mãng không làm người ưa thích, nhưng tính tình cũng miễn cưỡng tính là thẳng thắn.

"Ta nợ ngươi một mạng… " Đây là câu nói duy nhất mà Alan nghe được từ đối phương sau khi tỉnh dậy. Tuy có vẻ thô lỗ, nhưng chút nghiêm túc trong đó thì vẫn dễ dàng nghe ra được.

Tên thú nhân báo tộc này, quả thật đối với nhân loại thiếu khuyết hảo cảm.

Trong lúc chờ đợi nhóm người vận chuyển hàng hóa, bên cạnh Alan, Anna cũng đã bỏ đi ngại ngùng ban đầu, líu ríu như một chú chim nhỏ, nhiệt tình giới thiệu đủ mọi thứ.

Ân nhân cứu mạng là một chuyện, Alan nghĩ khuôn mặt trời đánh và tài ăn nói của mình cũng góp một phần công sức không nhỏ.

Không được bao lâu,

Thiếu nữ quen thuộc lại tới gần, theo sau là thiếu niên tóc xám. Tuy gương mặt của Gin vẫn còn trắng bệch do mất máu, nhưng trạng thái so với lúc trước đã khá hơn nhiều.

"Black Fang các hạ, kế tiếp chúng ta… " Ellie mở đầu ngập ngừng một chút.

Alan rất thiện giải nhân ý mà tiếp lời.

"Phải đi xử lý nhóm hàng kia?"

"Đúng vậy… " Ellie thành thật đáp lại.

Nơi hẻo lánh này nói cho cùng chỉ là chỗ chứa chấp bán thú nhân và những đứa trẻ nô lệ các nàng giải cứu được từ nhiều thương đội. Sinh hoạt hàng ngày thuộc về đoàn người, chủ yếu vẫn diễn ra trên thành trấn.

"Nói cho cùng ta chỉ là khách nhân, các ngươi không cần phải hỏi ý ta, tiểu thư Ellie." Alan hơi mỉm cười mà lắc đầu.

Mặc dù thực tế là vậy, nhưng ân cứu mạng lẫn thực lực cường đại của nam tử tóc đen, vẫn làm cho nhóm người Ellie theo bản năng mà bận tâm tới suy nghĩ của hắn.



Một tửu quán trong thị trấn,

Không có gì bất ngờ, hoàn cảnh vô cùng náo loạn.

Đặc biệt là nhiều nhóm người mặc lôi thôi mang vũ khí chiếm cứ riêng mình từng góc nhỏ, tiếng nói tục tĩu, thỉnh thoảng vài mùi khó ngửi xen lẫn rượu cồn bốc lên, làm Alan theo bản năng cũng phải nhíu mày.

Gin nhỏ giọng giải thích.

"Đây là… lính đánh thuê tại thị trấn này, Alan các hạ. "

Khóe miệng Alan rút rút, hắn trước vẫn cứ nghĩ "lính đánh thuê" chỗ các vương quốc cũng nên không kém mạo hiểm giả quá nhiều, nhưng giờ mới phát hiện mình hoàn toàn là sai lầm. Chả trách đám người Ellie lẫn Ivan cảm thấy kỳ quái khi bản thân tự giới thiệu.

Nhà mạo hiểm ở thế giới Goblin Slayer, tuy không phải ai cũng là cường giả, nhưng ít nhiều gì đều phải trải qua công hội thẩm tra và chỉ đạo, nên phần lớn tay mới đều tính là tinh anh trong các chủng tộc.

Đẳng cấp cỡ trung như Sapphire trở lên, thậm chí cấp Silver thì càng không cần phải nói, trừ số ít cần kiệm như Goblin Slayer ra, thì người người đều phong thái như gió, trang bị toàn vũ khí ma pháp sáng bóng đắt tiền, đôi khi nhiều nhân vật còn xuất thân từ các nhà quý tộc.

Còn với đám ô hợp trước mặt… Alan thật sự cảm thấy im lặng. Hắn thầm thề rằng lần sau sẽ không đối ngoại xưng mình làm lính đánh thuê.

Ba cá nhân với khí chất không tầm thường, tất nhiên ngay lập tức bị chú ý. Đặc biệt là Ellie, mặc dù nàng đã dùng mũ trùm che khuất đi dung nhan, nhưng vóc người cùng cặp mắt xinh đẹp thì vẫn rất khó giấu được.

"Hức, cô nàng… mau tới làm một ly với lão tử!"

Một tráng hán với gương mặt ửng hồng vì men say, khó mà dằn nổi thô lỗ lại gần. Có điều chưa kịp hắn táy máy tay chân, thì đã bị vài tên đồng bạn nhanh nhẹn kéo lại, tiện thể bịt miệng.

"Ngươi nhìn, bên cạnh hình như là…" Thanh âm mang theo vài phần e ngại.

"Là Ash Raven - Tro Quạ, Gin!!"

Hoảng sợ làm nhóm say xỉn lập tức tỉnh táo vài phần, âm lượng bất tri bất giác nhỏ xuống.

Ellie tới đây không phải lần đầu, dù thiếu nữ Half-elf với thân thủ nhạy bén vẫn dễ dàng giải quyết phiền thoái, nhưng từ khi Gin dùng ma lực ra tay dạy dỗ cho một đám lính đánh thuê nằm giường mấy tháng, thì ít ai dám ở trước mặt bọn họ nhảy nhót.

Biệt hiệu do đánh ra mà có được của Gin - Ash Raven thật sự là hù dọa đám lưu manh phải tránh xa. Thức tỉnh ma lực trong giới bình dân là vô cùng hiếm hoi, lực uy hiếp luôn không hề tầm thường.

Đó là chưa kể đến, mở được tửu quán làm ăn trong khu vực hỗn loạn này, thì không có một nhà là đơn giản.

"Dừng! Các ngươi lại muốn quấy rầy khách nhân của ta ác?"

Nối tiếp giọng nói hơi mang tức tối, xuất hiện trước đoàn người, lại là một thiếu nữ trẻ tuổi.

Mái tóc cam hồng bồng bềnh được buộc lại gọn gàng phía sau, dù ăn mặc đơn giản, nhưng trước ngực quy mô ba động mãnh liệt, thật sự làm cho mọi nam nhân đều theo bản năng hướng tới ánh mắt.

Sandra trước hết hung tợn mà trừng đám lính đánh thuê thường xuyên gây sự, mặc dù với dung mạo của nàng, chỉ có thể làm cho người khác cảm thấy khả ái mà thôi.

"Ellie, lâu rồi không gặp, ta cứ lo lắng các ngươi gặp phải chuyện gì rắc rối."

Nàng vui mừng mà tặng cho bằng hữu một cái ôm, tiếp đó rất tự nhiên mà dùng một cánh tay thân mật kẹp lấy cổ thiếu niên tóc xám.

"Còn có Gin, đại tỷ tỷ không có quên ngươi đâu."

Thiếu niên theo thói quen nở nụ cười bất đắc dĩ.

"Sandra, ngươi nhẹ tay một chút, ta mau… không thở được. "

Ellie cũng không nhịn được ho khan nhắc nhở.

"Sandra…!"

Đang vui vẻ, Sandra hiện tại mới chợt nhận ra lần này bên cạnh còn có thêm một khuôn mặt xa lạ, nàng đột nhiên sửng sốt.

"Ách, còn vị… tiểu ca tuấn tú lịch sự này, chẳng lẽ là bạn mới của các ngươi? "

"Hoan… hoan nghênh, hoan nghênh." Thiếu nữ năng động hơi mang lúng túng chào hỏi.

Dung mạo và khí chất toát ra từ Alan, thật sự khiến Sandra ngây người trong phút chốc, nhưng rất nhanh nàng lại bắt đầu hào hứng cùng thiếu niên đang bị mình tù binh trò chuyện.

"Nhưng đừng lo, tỷ tỷ ta ưa thích nhất vẫn là ngươi rồi, Gin bé nhỏ."

Gương mặt xinh đẹp nhích lại gần, hơi ấm từ hai luồng đầy đặn áp sát làm khuôn mặt luôn trầm ổn của Gin cũng phải đỏ lên.

"Sandra, mau buông tay!" Thiếu niên lúc này thật sự mất bình tĩnh, nhưng đổi lấy chỉ là cái ôm càng thêm ra sức.

"A a, tiểu quỷ hôm nào cũng biết xấu hổ nữa rồi."

Dường như đã quen thuộc với hành vi thân mật đùa giỡn từ Sandra, mọi người xung quanh ai cũng không cảm thấy bất ngờ, nhiều người phục vụ gần đó thỉnh thoảng cũng che miệng cười khẽ. Nhưng với nhân vật sở hữu tâm nhãn đẳng cấp vô cùng cao như Alan thì lại hoàn toàn khác.

Hắn cảm thấy cô nàng trước mặt, khả năng cao là tới thật.

Vẻ ngoài cợt nhả, nhưng nhịp tim mang theo hỗn loạn, kích thích tố bài tiết và cảm xúc chập chờn thì khó mà làm giả được.

Chứng kiến thiếu niên đang tận lực giãy giụa trong ôn nhu hương, Alan thầm phúc phỉ.

"Ngươi sống trong phúc mà không biết hưởng lấy a… "

Đổi lại là hắn, đảm bảo đã sớm thâm nhập giao lưu nhiều đợt để mà hiểu rõ sâu cạn.