Chương 7: Chờ mong

Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 7: Chờ mong

Chương 7: Chờ mong


Trong rừng rậm,

Từng chiếc xe ngựa lao nhanh, tạo ra chấn động cưỡng ép động vật nhỏ hoảng sợ chạy tứ tán.

Thỉnh thoảng cũng bắt gặp vài con ma thú to lớn, nhe răng múa vuốt muốn xông về phía đoàn người.

"Biến đi!" Thiếu niên tóc xám đang phụ trách đánh xe, lạnh lùng quét mắt, cố tình tản ra ma lực.

Lập tức, những kẻ săn mồi này đều cảm giác được uy hiếp trí mạng, mau chóng rụt cổ lại mà ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Ma thú cấp thấp hay dã thú, khi đối mặt siêu phàm giả với cấp độ sống áp đảo, cũng phải tuân theo bản năng e sợ.

Về phần ma thú cấp cao, tức những sinh vật có khả năng vận dụng ma lực thì vô cùng hiếm gặp. Ngoài một số loại ít nguy hiểm được đặc biệt nuôi dưỡng trong các nhà quý tộc để lấy thịt và tài liệu ma pháp, thì chỉ có thể đụng độ trong những khu vực càng xa ít người lui tới, nhất là các rừng rậm thuộc về vùng phía tây các vương quốc.

Nhiều tiếng trò chuyện vui vẻ xen lẫn tạp âm vang vọng.

"Arrr, Ngươi nhẹ tay chút." Đây là tiếng rên rỉ từ một người thiếu niên.

"Ha ha, đừng cử động… Xe ngựa chạy quá nhanh, ta cũng không có biện pháp."

"Nước, cho ta nước!"

Trong nhóm người, thành viên trẻ tuổi chiếm đại đa số nên giờ phút này không chút ngần ngại mà bộc lộ ra cảm xúc vui sướng sau khi sống sót.

Đương nhiên là vẫn có ngoại lệ,

Chiếm riêng một góc, chịu đựng ánh mắt từ đồng bạn nhìn soi mói, phần lớn mang theo chế nhạo, Robin cảm giác như có ngọn lửa vô danh bốc lên, nắm tay vô ý bóp lại phát ra tiếng vang.

"Chết tiệt! Đám quý tộc khốn khiếp, còn cái kia… Đen nhánh chi nha!" Hắn trong lòng oán thầm.

Công bằng mà nói, việc Robin lâm trận đầu hàng vào phút chót, thực tế cũng chẳng có gì đáng trách, vì mạng sống mà thôi. Kể cả thủ lĩnh Ellie lẫn Gin đều chưa từng nói lời chỉ trích nào.

Có điều không so sánh thì không thấy tổn thương. Nếu trường hợp nhóm người chiến bại bị bắt thì cũng thôi đi, nhưng kết cục là lại bất ngờ… thắng lợi.

Nên so với biểu hiện thấy chết không sờn của những người khác, hành vi của Robin… nhìn thế nào đều hết sức đáng khinh. Nhưng may là vì trong trạng thái cần mau chóng lên đường, cũng chưa có ai muốn tạo nên xung đột.

Hành động rút lui đã diễn ra nhanh chóng.

Từ giúp đỡ người bị thương, dỡ hàng, tổ chức đội ngũ, cho tới xóa đi dấu vết hiện trường, đồng thời chọn lựa đường tắt di chuyển, thao tác thông thạo thật sự khiến Alan phải ghé mắt.

"Rốt cuộc các ngươi từng đi đánh cướp bao nhiêu đợt a… "

Còn đặc biệt nhắm tới quý tộc? Thật sự khiến người khác không rõ là nên khen tặng lòng can đảm, hay cười nhạo đối phương chẳng biết trời cao đất dày.

Tuy có nhiều cá nhân bị thương, thậm chí nghiêm trọng hơn thì cả nội tạng cũng phun ra vài mảnh, nhưng đừng quên đây là thế giới kỳ huyễn.

Ma pháp trị liệu và dược tề tuy không phổ biến trong giới bình dân, có điều với đoàn đội sở hữu hai vị ma pháp kỵ sĩ, còn cướp bóc qua quý tộc không chỉ một lần, thì vẫn dễ dàng đạt được.

Vì thế trải qua một đợt trị liệu từ Anna và Gin, đám thiếu niên trẻ tuổi này lại bắt đầu trở nên sôi động. Ánh mắt thỉnh thoảng hơi mang kính sợ lẫn ngưỡng mộ nhìn về phía một chiếc xe ngựa khác.

Cách đó không xa, nam tử với mái tóc đen anh tuấn dị thường, người tự xưng làm mạo hiểm giả Black Fang đại nhân đang vui vẻ trò chuyện cùng hai vị thiếu nữ xinh đẹp.



Hỏi thăm một hồi, Alan đại khái có thể biết được vị trí của mình hiện tại.

"Vương quốc Othait… "

Trung tâm thương nghiệp của phương Bắc - Othait, cách thị trấn Boone của hắn tại Halmiton đâu chỉ ngàn dặm.

Uy lực kỹ năng bị chủ thế giới hạn chế gắt gao, hắn khó thể nào dịch chuyển khoảng cách xa để trở về.

Dù lựa chọn liên tiếp sử dụng dịch chuyển khoảng cách ngắn để đi đường, lấy ma lực khổng lồ của Alan cũng khó chịu nổi tiêu hao. Hơn nữa làm vậy quá cao điệu, dễ bị chú ý, ai biết khu vực hẻo lánh này có ẩn giấu nhân vật lợi hại nào. Nên nhớ đây là chủ thế giới, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.

Nên Alan ngoài lại thầm mắng lần nữa cái hệ thống phế vật, thì còn có thể làm gì?

"Thôi được rồi, xem như mất công… du lịch một chuyến trên đường về a."

Nói tới, Alan hắn cũng hơi tò mò những quốc gia lân cận, phong thổ khác biệt ra sao so với Halmiton.

Giọng nói dịu dàng tạm dừng Alan suy nghĩ.

"Black Fang các hạ, tới Othait chắc hẳn ngài chưa có chỗ đặt chân. Xin nhất định phải để chúng ta tiếp đãi."

Ellie đối với ân nhân trước mặt, thật tâm là vô cùng cảm kích.

Tuy chưa đoán ra mục đích và hướng đi của Alan, nhưng lấy tài trí của nàng, cũng ẩn ẩn nhận ra được vài thứ.

Dù tự xưng là lính đánh thuê, cử chỉ lại luôn nho nhã lễ độ. Ellie nhận thấy đối phương so Ivan cao ngạo dối trá, mới càng giống như một quý tộc chân chính.

Thái độ cư xử không chút làm giá, nhưng đôi câu vài lời lơ đãng tiết lộ ra… uy nghiêm, lại quả thật khiến cho nàng theo bản năng cảm thấy vài phần kính sợ.

Hơn nữa, thân phận một ma pháp kỵ sĩ cường đại mà không hề bài xích… dị tộc, đặc biệt là thú nhân. Quả thật rất dễ khiến cho nàng, cùng với các thành viên khác trong nhóm có ấn tượng vô cùng tốt.

Được thiếu nữ xinh đẹp mời, Alan cũng thuận nước đẩy thuyền. Hắn phí công ra tay, một phần lý do chẳng phải là vì kiếm cái hướng dẫn du lịch sao.

"Ồ, vậy thì làm phiền ngươi, tiểu thư Ellie, và?"

Quan sát thiếu nữ vẫn rụt rè nép vào phía sau chị gái, Alan hơi nở nụ cười.

Thân hình nhỏ nhắn, có vẻ chỉ lớn hơn giả nam hài Chris một hai tuổi. Dưới mái tóc óng mượt xõa ngang vai, vài lọn còn được bện lại gọn gàng, là khuôn mặt thẹn thùng tràn ngập khí tức thanh xuân.

"Là Anna rồi…" Thiếu nữ nhỏ nhẹ tự giới thiệu mình.

Tưởng tượng đến tình huống va chạm khi nãy, Anna lại cảm giác thân thể của mình dâng lên từng đợt khác thường.

"Vậy tiểu thư Anna, từ nay về sau xin chiếu cố nhiều hơn. "

"Ta vô cùng mong chờ… thời gian kế tiếp của chúng ta. " Alan hơi híp lại một bên mắt, dùng lễ nghi tiêu chuẩn đưa tay về phía trước.

Động tác thân sĩ tràn đầy khí khái nam tử, cùng với lời nói mập mờ, đúng là gây cho thiếu nữ trẻ tuổi luống cuống.

"Từ...từ nay về sau mong chờ… có ý gì a??" Anna hơi nghiêng đầu, xấu hổ hồi đáp.

"Ồ, chẳng lẽ Anna ngươi không vui khi chào đón ta?" Rất tự nhiên bắt đầu xưng hô thân mật, Alan hơi mang thú vị hỏi lại.

Theo bản năng, thiếu nữ Half-elf lập tức nhỏ nhẹ phản bác.

"Không… không phải nữa rồi…"

Có điều lập tức nàng ý thức được mình vừa nói ra điều gì, dưới ánh mắt cười như không cười từ Alan, gò má thiếu nữ bắt đầu chuyển hồng.

"Ngô… đại ca ca thật xấu!"

Phản bác? chẳng phải có nghĩa rằng nàng tự nhận bản thân mình… vui mừng đón nhận sinh hoạt cùng đối phương?

Gặp muội muội bị trêu đùa, Ellie cũng thật bất đắc dĩ.

Đồng thời, trong lòng nàng thầm thở ra một hơi. Tiếp xúc sơ bộ cho thấy nam tử trước mắt, quả thật giống như… người tốt?

Còn việc đối phương đối với Anna dường như có hứng thú?

Đây thật không có gì bất ngờ, thiếu nữ Half-elf luôn nhận thức rõ vẻ ngoài của các nàng so với người bình thường là thế nào nổi bật.

Nhưng mà,

Bản thân Ellie tự nhận dung mạo mình cũng không kém hơn Anna, thậm chí còn càng thành thục. Vậy tại sao…?

Luôn giữ thói quen suy xét thấu đáo, thiếu nữ đột nhiên có hơi lâm vào khốn nhiễu.