Chương 22: Thiên vị

Vợ Ơi !Anh Về Rồi.

Chương 22: Thiên vị

Trong phòng hội đồng.

"Tôi không thể tưởng tượng được,thật không thể tưởng tượng được, tại sao trong một ngôi trường trung học phổ thông danh giá như trường ta lại có những học sinh như các cậu,..."

Trước mặt thầy quản sinh đang mắng như phun mưa là hai nhóm người mặt mũi bầm dập.

Một bên là Quang còn bên còn lại là ba đứa bọn thằng Hùng.

Nhìn qua thì trên mặt Quang có nhiều vết bầm tím hơn, thậm chí khoé miệng cậu vẫn còn vương lại vết máu.

Cái này cũng phải thôi,tuy Quang là người chiếm ưu thế,nhưng dù sao cũng chỉ có một mình.

Ngày xưa các cụ chả bảo.

Ba đánh một không chột cũng què còn gì?.

Đằng này Quang mới học võ được hơn một tháng, thắng được là may rồi, làm gì có chuyện không sao.

Nhưng ba thằng kia cũng chả khá hơn là bao.

Đứa thì ôm bụng dựa hẳn vào tường mới đứng được, đứa thì khom người che ngực mặt nhăn mày nhó như đít khỉ.

Nhưng thốn nhất vẫn là thằng Hùng, vì nó là đại ca nên được Quang chiếu cố rất cẩn thận.

Thằng này bị dính miếng 'Tả hữu đả diện ' của Quang,ăn ngay hai phát hổ trảo (*)vào tai và cổ,đến hiện tại nó vẫn còn choáng,phải ngồi vào ghế mà ôm đầu.

Nói thật, đến bây giờ Quang vẫn không thể tin được, chính mình là người đã đánh bầm dập ba đứa bên cạnh.

Tuy rằng nó cũng từng đánh nhau một lần ở quán nhậu. Nhưng lúc đấy là cầm chai bia đánh lén, còn lần này thì khác, nó đã trực tiếp dùng hai bàn tay của mình để đánh sấp mặt mấy thằng mất dậy định bắt nạt nó.

Bây giờ nếu Đức có bảo Quang thôi học võ thì chắc cậu cũng chả chịu.

Đang lúc ông thầy quản sinh đang phun nước miếng như mưa rào mùa hạ thì nghe ngoài cửa có tiếng thét vang vào.

"Đâu rồi, nó đâu rồi, cái thằng du côn du đãng, giám cả gan đánh người trong trường đâu rồi, lôi nó ra đây cho tôi.!! "

Kèm theo đó là một tiếng đẩy cửa thật mạnh. Một người đàn ông to béo, sở hữu cái bụng to như chiếc trống đình, cái đầu hói bóng loáng phản xạ được ánh mặt trời bước nhanh vào phòng hội đồng.

Ông thầy quản sinh vừa nhìn thấy người bước vào thì thái độ quay ngoắt 720°.Đang từ giáo viên nghiêm túc quay phắt thành Việt gian chỉ điểm.

Ổng khom lưng, khụy gối, nở nụ cười toe như hoa hướng dương, hướng về người đàn ông chào hỏi.

"Dạ, dạ, chào thầy, không biết thầy hiệu phó đến đây có việc gì không ạ! "

Người vừa bước vào là ông Trịnh Văn Cung, hiệu phó trường Trần Quang Cơ.

Ông Cung bước vào phòng cũng không thèm nhìn thầy quản sinh bằng nửa con mắt, mà tranh thủ đảo mắt nhìn một vòng.

Ánh mắt ổng dừng lại ở vị trí thằng Hùng đang ngồi ôm đầu, vừa nhìn tới đó thì mặt ổng rúm lại.

Ông Cung vác cái bụng phệ của mình, chạy nhanh đến chỗ thằng Hùng.

Ổng nhìn nó mà thấy thương, cố dịu giọng,ngồi xuống ân cần hỏi han.

"Kìa, Hùng, con có sao không, có bị đau ở đâu không, khổ thân con tôi, làm sao lại để sảy ra cơ sự thế này! "

Quang nhìn cảnh này thì cũng vỡ lẽ ra.

Thảo nào thằng này giám ngang nhiên đánh người ở căng tin của trường,thì ra là có ông bố làm hiệu phó chống lưng hộ.

Nhưng cái làm Quang ngạc nhiên hơn còn ở phía sau.

Thằng Hùng đang yên đang lành ngồi đau,thì tự nhiên thấy ông bố từ đâu phộc ra dỗ dành, thế là cảm xúc dâng trào, tức cảnh sinh tình hay trả biết thế nào mà nặn ngay ra được mấy giọt nước mắt cá xấu.

Nó giơ đôi mắt long lanh,mong manh, ngập nước lên nhìn bố, sau đấy mếu máo gọi:"BỐ~~"

Quang nghe nó gọi thế thì xuýt ngã ngửa ra nền nhà.

Phong độ đâu, hổ báo đâu, thần thái đâu hết cả rồi, lúc nãy ở căng tin còn bá lắm cơ mà.

Ông Cung nghe thấy con gọi não lòng như vậy thì lại càng xót xa, ổng vỗ vai con rồi bảo:"Không sao, không sao, ngoan nào, ngoan ~,nín đi, có việc gì nói bố nghe xem nào, đứa nào dám đánh con?,cứ việc nói ra,không việc gì phải sợ, có bố đây rồi!! "

Hết con lại đến bố, Quang nghe mà nổi da gà,gai ốc khắp cả người, con nó cao như cái xào rồi mà vẫn dỗ dành,nuông chiều kiểu đấy.

Thằng Hùng nghr bố nó nói vậy thì chỉ ngay tay về phía Quang, mà tố cáo:"Hu hu hu, bọn.. bọn con.. có.. có làm gì đâu, chỉ lỡ.. lỡ tay làm rơi đồ ăn của bạn này thôi mà.. mà... con đã xin lỗi rồi mà.. mà... bạn ấy vẫn.. vẫn đánh con... hức.. h. ứ. c!! "

Đệt!!!

Nói như đúng rồi!

Lỡ tay cái gì?

Xin lỗi bao giờ?

Rõ ràng là nó cố tình gây sự trước mà. Còn nữa, cái bản mặt tội nghiệp này là thế mẹ nào, nó chỉ nói có mấy câu, mà sao Quang cảm giác mình mới là cái thằng phản diện vậy trời, lại còn cả cái thần thái nữa..

Bây giờ Quang chỉ có cảm giác,ngành nghệ thuật sân khấu nước nhà cần mấy những thanh niên như nó để phát triển.

Quang cảm giác không thể để thằng này phọt thêm câu nào nữa, nó mà phọt thêm vài câu nữa có khi Quang biến thành trùm cuối của cái trường này cũng nên.

Quang tiên về phía trước một bước,mở miệng để thanh minh:" Thưa thầy, không phải thế đâu ạ, sự thật là... "

Không đợi Quang nói hết lời, ông Cung đã nhảy vào mồm cậu cướp lời.

"Thưa gửi gì, sao! Ý cậu là sao, cậu định bảo con tôi nói dối hả. Không bao giờ có chuyện đấy nhá, con tôi nó từ bé đến giờ chưa bao giờ biết nói dối là gì cả!?"

Vâng, con ông từ bé đến lớn chưa bao giờ biết nói dối, nó chỉ biết nói phét thôi.

Quang đang định mở miệng, thì lại bị ổng chặn họng.

Ông Cung trừng mắt lên nhìn Quang:"Ngược lại là cậu đấy, tôi nhớ không nhầm thì cậu mới vào trường nhỉ, cậu là cái đồ du côn, mới đi học tuần đầu tiên đã đánh nhau thế này rồi, cậu có còn coi ai ra gì nữa không? "

Hai thằng đệ của tên Hùng nghe vậy thì cũng nhân cơ hội bơm bẩn vào.

"Dạ,đúng rồi đấy ạ, nó có coi ai ra gì đâu! "

"Thế này thì thầy phải phạt thật nặng vào, cho nó chừa đi ạ! "

Quang quay sang lừ chúng nó một cái, hai thằng kia sẹo hãy còn đau, thấy Quang lừ thì vội im bặt.

Cảnh này bị ông Cung nhìn thấy, ổng hừ một tiếng:"Hừ,cậu kia, đến bây giờ rồi mà cậu còn định đe doạ người khác nữa hả?!"

"Dạ, em có làm gì đâu.. "

"Hừ, cậu đừng có mà bao biện! "Nói xong ông Cung nhìn về phía thầy quản sinh:"Thầy Hoàng, tôi muốn thầy cho tôi một câu trả lời hợp lí về vụ việc này, nếu câu trả lời của thầy không làm tôi vừa lòng thì thầy cứ liệu hồn đấy! "

Uy hiếp, đây chính là uy hiếp một cách trần trụi!

Nhưng ông Hoàng lại không thể làm gì được, bởi dạo này trong trường có tin đồn, rằng thầy hiệu trưởng sắp về hưu rồi, trên sở giáo dục sắp có công văn bổ nhiệm ông Cung làm hiệu trưởng mới.

Bây giờ mà thể hiện thái độ lồi lõm, chống đối ông ta là sau này kiểu gì cũng bị ổng vùi cho không ngóc đầu lên được.

Ông Hoàng, cũng chính là thầy quản sinh vội vàng cam kết:"Dạ, việc này thì thầy cứ yên tâm đi ạ, tôi sẽ cho thầy một câu trả lời hợp lí ạ.! "

Sau đó ông Hoàng đanh mặt lại nhìn về phía Quang.

"Cậu Quang, cậu đã vi phạm nội quy trật tự trong trường, điều này là không thể tha thứ được, ngày mai, cậu gọi phụ huynh lên gặp tôi vào lúc chín giờ sáng, tháng này hạ hạnh kiểm của cậu xuống còn loại yếu, lao đọng công ích sau giờ học trong vòng một tháng, cậu nghe rõ chưa.! "

"Ơ, nhưng mà thưa thầy.. "

"Cậu có ý kiến gì, thấy thế vẫn còn nhẹ quá phỏng? còn không chịu về lớp."

Quang biết bố thằng Hùng làm hiệu phó đứng ngay cạnh kia thì mình có nói gì cũng vô dụng, thế là đành tiu nghỉu về lớp.

Ông Hoàng nhìn Quang đi khỏi cửa thì quay sang nói với hai thằng đệ của Hùng.

"Cả hai cậu nữa, cũng về lớp cả đi! "

"Dạ! "

Nhìn nhìn hai thằng đệ đi khuất bóng thì ông Hoàng như người đa nhân cách, lại tiếp tục từ thầy giáo nghiêm túc biến thành Việt gian chỉ điểm.

Ổng khúm núm nhìn ông Cung:"Dạ, thầy thấy thế đã được chưa ạ,?!"

Ông Cung gật đầu:"Cũng tạm được, thôi thầy cũng đi ra ngoài trước đi? "

"Dạ, vâng, thầy cứ thông thả! "

Nhìn thấy như vậy, thằng Hùng vẫn chưa chịu hài lòng, nó quay sang hỏi ông Cung:"Sao bố không đuổi quách nó đi, có phải là gọn hơn không,chỉ như thế thì nhẹ cho nó quá?! "

Ông Cung cũng chỉ biết an ủi con:"Ấy, cái này thì không được, đuổi học thì phải cả ban giám hiệu đồng ý mới được, cái này phải đợi một thời gian,đợi có công văn trên sở bổ nhiệm bố làm hiệu trưởng đã lúc đấy đuổi nó cũng không muộn mà!"

Dù biết là vậy nhưng thằng Hùng vẫn thấy bực, bỗng nó nghĩ ra cái gì đấy làm mắt nó sáng lên.

Bố ơi, con có ý này này, bố kề tai vào đây.!"

"Ý gì, nói bố nghe xem nào! "

"Thế này nhé... bố làm như vậy... xong rồi con sẽ..? "

Ông Cung nghe kế hoạch của thằng Hùng thì có vẻ hơi chần chờ.

"Thế có ổn không con, liệu có xảy ra chuyện gì không! "

Thằng Hùng nghe bố nó nói vậy là biết có cửa rồi.

"Bố yên tâm đi, con biết phải làm gì mà. "

"Nhưng... "

"Kìa bố, chẳng lẽ bố bắt con phải chịu nhục thế này sao.! "

Nghe thằng Hùng nói vậy thì ông Cung cũng mủn lòng.

"Thôi được rồi, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy, đừng có làm to chuyện quá.!"

Thằng Hùng nghe bố nó nói vậy thì quên cả đau mà nhảy cẫng lên.

"Bố yên tâm, con biết phải làm thế nào mà, lần này nó sẽ biết tay con.! "

Nói xong mắt nó còn híp lại, nở một nụ cười đầy phản diện.

----
(*) Hổ trảo: Là quặp các ngón tay lại,sử dụng phần xương cứng ở cuối lòng bàn tay để tấn công theo các đòn đánh ngang hoặc các đòn đánh từ trên cao đẩy xuống. Tuy không thể gây bầm dập hay chảy máu như cùi trỏ hoặc nắm đấm nhưng hổ trảo lại có tác dụng gây trấn động mạnh,ở một vài miếng đánh nó có tác dụng mạnh hơn nắm đấm và cùi trỏ, nên trong một số môn võ cổ truyền hiện nay vẫn có rất nhiều cschs đánh bằng hổ trảo.