Chương 27: Bị thương.

Vợ Ơi !Anh Về Rồi.

Chương 27: Bị thương.

Sau khoảng mười lăm phút chiến đấu gian khổ. Bằng vào võ công thượng thừa của mình thêm một chút ánh sáng của nhân vật chính, cuối cùng Đức cũng hạ gục được bọn Tiến gù.

Nhưng cái giá phải của Đức cũng không hề nhỏ, trên người không biết đã ăn bao nhiêu gậy, trên đuôi mắt, gò má, khoé miệng đã bị đánh đến chảy máu. Nghiêm trọng nhất là một vết thương do dao chém trên bắp tay khiến máu chảy lênh láng.

Cái này là kiệt tác của Tiến gù, ai mà ngờ gã này mang một con dao bấm trên người, may mà lúc đấy Đức tránh kịp chứ không phát dao đấy đã vào thẳng ngực rồi.

Bù lại thằng này cũng là thằng thảm nhất trong đám đàn em của nó,cánh tay phải bị Đức bẻ đến sai khớp, ăn ngay một cú lên gối thẳng mặt, một cái cùi trỏ vào cổ, chưa hết giận,Đức còn nhặt một cây gậy sắt lên phang cho nó một phát vào đầu, tất nhiên là Đức đã nương tay cú đấy.

Nhưng nhìn chung tình trạng hiện tại của Tiến gù vẫn rất thảm, cánh bị bẻ trật khớp, cái mũi cũng gãy khiến mặt gã đầy máu, cổ nghẹo sang một bên, trên đầu cũng nở hoa tung toé, cả người nằm giữa đống đàn em.

Dưới ánh nắng chói chang, Đức đứng như một chiến binh thắng lợi, dùng một cánh tay bịt vết thương lại, Đức nhìn sang chỗ Quang, nhìn thằng nhóc bây giờ cũng mặt mũi bầm tím cả rồi, nhưng chí ít nhìn vẫn tốt hơn Đức chán.

Có nén cơn đau, Đức hét lên một tiếng:"Quang!! "

Quang và bọn Hùng cá rô nghe tiếng gọi thì đều tạm dừng tay lại rồi nhìn về phía này, sau đó đều đồng loạt trợn mắt hít một hơi, hình tượng bâu giờ của Đức khiến chúng nó quá rung động.

Quang nhìn thấy vết thương đang chảy máu của Đức thì bỏ qua bọn Hùng cá rô mà lao thẳng về phía này.

"Anh Đức, anh có sao không?! "

Nói rồi,nó xé một cánh tay của chiếc áo dài đồng phục màu trắng của mình xuống, luống cuống buộc lại vết thương cho Đức.

Đức vẫn không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào bọn Hùng cá rô.

Ba thằng này bị Đức nhìn như vậy thì cảm giác chân tay như bủn rủn cả ra, cộng thêm cảnh tượng xung quanh khiến chúng nó không giám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Đức.

Đợi qua một lúc, khi cảm giác đã đủ ngầu, Đức mới nói với bọn Hùng cá rô:" Cút! "

Bọn này nghe Đức nói vậy thì nào giám chần chờ, giống như chó xổng xích, vội vàng chui vào đám đông rồi chạy biến.

Quang bĩu mỗi nhìn bọn Hùng cá rô chạy trốn với vẻ mặt khinh thường.

Hừ, mang tiếng đầu gấu trong trường mà mới bị đánh có mấy cái đã như chó chạy ruộng dà rồi.

Đức cũng lắc đầu, bọn này tuy đáng ghét thật đấy nhưng dù sao cũng là trẻ con, không đánh thì tiếc, đánh lại mang tiếng, thôi thì kệ chúng nó.

"Quang, về thôi, trưa rồi! "

Quang lo lắng nhìn vết thương đang chảy máu của Đức.

"Hay là để em gọi xe ôm đưa anh đi bệnh viện! "

Đức lắc đầu:"Ba cái vết thương vớ vẩn, nghỉ vài hôm là khoẻ ngay ấy mà anh lành thịt lắm, không sao đâu. "
----
Sau khi chia tay Đức, Quang đạp xe về nhà một mình.

Giờ này cậu đang băn khoăn đứng trước cửa mà không biết có nên vào hay không.

Mặt mũi bầm tím, tóc tai bù cù, quần áo xốc xếch, nghiêm trọng nhất vẫn là vết máu của Đức vẫn dính trên áo Quang và cái tay áo bị rách.

Nhìn cái giày ở ngoài của thì hôm nay trắc ông Huy về nhà ăn cơm, nhìn thảm trạng bây giờ của cậu kiểu gì thầy u cũng lo lắng lắm.

Nhưng cứ đứng ngoài của mãi cũng không được.

Quang hít sâu một hơi, rồi đưa tay mở cánh cửa ra.

Kệ! Một là cuộc đời nở hoa, hai là cuộc sống bế tắc.

"Thưa bố,mẹ con đi học mới về! "

Ông Huy đang ngồi xem TV ở phòng khách, nghe tiếng con chào thì ngoảnh lại. "Ừ! Sao hôm nay về.. "

Chưa nói hết câu thì nhìn thấy con mình mặt mũi bầm dập đứng trước mặt.

Ông Huy vội đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, hớt hải chạy đến trước mặt con.

"Ôi giồi ôi! Làm sao thế này, sao lại ra ra nông nỗi thế này hả con, chảy cả máu thế này, có đau ở đâu không con".

Tuy là biết con mình hay bị bắt nạt, nhưng mọi khi chỉ thấy hơi hơi bầm tím, chứ bị bầm dập,te tua như hôm nay thì chưa bao giờ xảy ra cả.

Vì xót con nên ông Huy cứ cuống hết cả lên.

Quang thấy vẻ mặt lo lắng của bố thì càng cúi đầu xuống thấp hơn, giọng lí nhí:"Bố, con không sao! "

Tiếng ông Huy hơi nặng. "Không sao cái gì mà không sao, chảy cả máu rồi đây này! "

Quang câm nín, không giám nói nữa.

Tiếng ông Huy xót ruột, nghuểnh vào trong bếp,nói lớn.

"Mình ơi! Ra đây mà xem con nó bị làm sao đây này! Xem có phải đưa nó đi bệnh viện không.?"

Một người đàn bà hơi béo, trạc 37-38 tuổi, đeo môt chiếc tạp dề từ trong bếp đi ra, kèm theo tiếng nói.

"Có việc gì thế hả mình? "

Đây là bà Nga, vợ ông Huy và cũng là mẹ của Quang.

Bà Nga vừa bước ra khỏi phòng khách,nhìn thấy vẻ tàn tạ của Quang cũng không khỏi xót chạy vội lại trước người cậu.

"Ôi giồi ôi, con tôi! "

Bà Nga vừa dùng tay sờ xoạng khắp người Quang, khoé mắt rưng rưng.

"Giời ơi! Sao con tôi lại khổ thế này hả giời, nó có làm gì nên tội nên tình với ai đâu! "

Quang nhìn mẹ mình khóc như vậy thì trong lòng cũng thấy xót, đang định nói với mẹ rằng mình không sao thì lại nghe tiếng bố mình gắt lên.

"Thôi, thôi~,điếc tai lắm rồi, lại còn cả mình nữa, đàn ông con trai thì thằng nào trả đánh nhau, ngày xưa tôi cũng vậy mà vẫn sống nhăn đây này. Động tí là khóc, động tí là khóc, bị sao thì đưa nó đi bệnh viện là được! "

Thực ra ông Huy cũng thương thằng con độc nhất của mình lắm chứ, nhưng trên cương vị là chủ gia đình thì ông phải tỏ ra mạnh mẽ.

Bố mẹ nào chả thuong con, mẹ thì yêu thương theo kiểu nhẹ nhàng, tình cảm. Còn bố thì thường không biết biểu đạt tình cảm của mình mà thường chứng minh sự yêu thương đó của mình qua hành động và sự nghiêm khắc để mong con thành tài, đa số đều là theo kiểu yêu thì cho roi cho vọt.

Thấy con bị người ta đánh như vậy mà còn bị chồng gắt, bà Nga cũng tức.

"Kìa! Mình nói thế mà nghe được à? Tất cả chuyện này đều tại mình mà ra đấy! "

"Tại gì tôi? "

Bà Nga dắt con ra ghế, dìu nó ngồi xuống rồi nói với chồng.

"Ông còn mạnh miệng chứ gì? Để tôi nói cho ông nghe nhé. Thế ai là người bắt con nó đi học ba cái võ vớ va vớ vẩn, lợi ích thì chả thấy đâu chỉ thấy hôm nào về cũng có vết bầm tím, quần áo thì nhem nhuốc. Đấy, bây giờ còn bị người ta đánh cho thành thế này này, võ mới chả vẽ, hừ! "

Nói đến cái này thì ông Huy á khẩu thật.

Ông này vốn là người mê phim võ thuật, đặc biệt là mấy thế loại phim võ thuật của Tàu. Thấy còn mình hay bị bắt nạt thì nổi hứng muốn cho con đi học võ để tự vệ, ai dè..

Mẹ mình bá thật!,Quang cảm thán.

Cậu đứng lên nói với mẹ mình.

"Mẹ ơi, thực ra mọi chuyện cũng không phải như mẹ nghĩ đâu? "

"Thế chứ nó thế nào? "

Thế là Quang bắt đầu kể cho cả hai nghe chuyện xảy ra ở căng tin lúc sáng, vừa nói hết đoạn mời phụ huynh thì bị ngắt lời.

Ông Huy lừ nó một cái, nói:"Này, có gì thì nói cho nó thật, có phải mắc lỗi gì nên bị cô giáo gọi lên đúng không, tôi đẻ ra anh mà tôi còn lạ gì anh nữa, một mình anh mà đánh được ba đứa thì tôi cũng mừng! "

Quang thấy bố mình không tin nên cố biện giải:"Con nói thật mà, đằng nào ngày mai bố lên trường hỏi thì khác biết còn gì? "

Nghĩ cũng phải, chuyện như thế thì giấu thế nào được, đằng nào ngay mai lên trường hỏi cũng biết. Ông Huy cũng tạm tin lời Quang.

Sau đấy đắc ý nói với vợ mình:"Đấy bà thấy chưa, nếu không học võ thì chắc gì đã được thế này?! "

Bà Nga nhìn vẻ mặt đắc ý của ông Huy, bĩu môi, nói:"Võ vẽ thì có gì tốt, quan trọng là phải học hành cho giỏi, đây này, có võ cũng bị chúng nó đánh cho chảy cả máu đây này! "

Nhưng nghe giọng thì có vẻ bà cũng không phản đối việc Quang học võ như lúc đầu nữa.

Quang nghe mẹ nói vậy thì lắc đầu, nói:"Máu này không phải của con, mà là của anh Đức! "

Bà Nga thắc mắc hỏi:"Đức nào? "

Ông Huy lên tiếng giải thích:"Đức là cậu thanh niên làm ở công trình tôi đang nhận thầu, nghe cậu ta bảo là sinh viên thất nghiệp từ dưới quê lên, tôi thấy cậu ta giỏi võ nên nhờ cậu ấy dậy bảo cho con mình! "

Sau đấy lại hỏi Quang:"Nhưng sao máu của cậu ta lại dính trên áo anh? "

Quang lại tiếp tục kể lại câu chuyện ở cổng trường bị ngắt lúc nãy.

Nghe xong, bà Nga kinh ngạc, nói:"Cái gì, một mình đánh tận mười người á?! "

Ông Huy cũng kinh ngạc không kém, ông không nghĩ mình chỉ tìm đại một người mà lại giỏi như vậy.

Nhưng cái mà ông quan tâm hơn lại là hành động dũng cảm giám một mình đối mặt với mười tên côn đồ để bảo vệ Quang của cậu.

Ông vỗ vai con,nói:"Cậu ấy là một thầy giáo tốt, cố gắng mà học".

Bà Nga cũng gật đầu, nói:"Bảo với cậu ấy hôm nào đến nhà mình ăn cơm, dù gì cũng phải cảm ơn người ta! "

Quang gật đầu:"Dạ!! "

Quang cứ sợ vì mình đánh nhâu mà bị bố mẹ cấm đi học võ, may mà mọi chuyện vẫn êm xuôi.