Chương 19: Gặp hổ báo của trường

Vợ Ơi !Anh Về Rồi.

Chương 19: Gặp hổ báo của trường

Cuộc sống sau mấy ngày đi học của Quang cũng trả có gì đặc biệt.

Sáng,lúc năm giờ dậy đến chỗ Đức rèn luyện đường quyền (múa võ),tập các bài tập nhẹ.

Buổi chiều đi học về thì học thực hành, đối kháng.

Nó cũng định nhân cơ hội này làm biếng, lấy lí do bận học để bỏ quách cái việc học võ này đi.

Nói thật, tuy chính nó cũng thấy sự thay đổi của mình sau khi học võ, cũng biết học võ là tốt.

Nhất là qua cái vụ ở quán nhậu nó cũng cảm thấy mình thay đổi rất nhiều.

Nhưng mà cái kiểu rèn luyện của Đức quả thật là hơi quá đối với mấy cô chiêu cậu ấm ở thành thị,cả ngày chỉ nằm cắm mặt vào mấy cái điện thoại mí máy tính.

Nhưng cái kế hoạch này của nó cũng không thể thực hiện được.

Vì có một hôm nó lấy cớ bận học trên trường để xin nghỉ một buổi.

Cứ tưởng thoát được một buổi, ai ngờ, cả ngày hôm đấy cả người nó không những không khoẻ mà còn mệt mỏi,uể oải,hơn cả khi học võ tưởng như xương cốt trong người bị ỉu hết vậy.

Cái cảm giác này, nếu ai quen vận động mà tự dưng nghỉ chắc biết.

Nhưng cái cảnh ngồi học trên lớp cũng trả khá hơn là bao, mệt hơn đánh vật.

Bó phải cố lắm mới trụ được đến tiết ba, hôm trước nó đã lấy cớ trốn lên phòng y tế liền hai tiết rồi, thế nên hôm nay phải bsmh mắt ra mà học.

Ông giáo giảng môn toán, trò nghe xong chả muốn chép!

Thầy dạy môn văn, trò chép xong trả muốn đọc lại!

Ông đồ dạy môn tiếng anh,trò chép rồi, đọc rồi, nhưng vẫn không hiểu!

Cái này cộng đồng nó gọi là.

Gió theo lối gió, mây đường mây ~
Thầy dạy lên mây, trò theo gió~

Ôi đời học sinh, người ta cứ bảo là như tuổi thần tiên,tuổi hạnh phúc, tuổi hồn nhiên,... Nhưng thật ra, muốn chính những đứa đang đi học nhận xét thì chỉ cần diễn tả bằng năm câu thơ là đủ.

Đi học như đi chơi ~
Ngồi học như ngồi tù~
Sách vở là vũ khí~
Thầy cô là cai tù~
Lớn nhanh để thoát tù~
~^O^~

Ngồi lăn lê,bò càng, cố cho qua tiết tiếng anh, Quang cảm thấy dù chỉ 45 phút nhưng chả khác nào đã trôi qua một giờ kém mười lăm phút vậy.

Thế là sống sót qua được ba tiết, chỉ cần bình an qua nốt tiết sinh học nữa là tự do.

Nó đứng dậy hỏi thằng Lâm đang ngồi bên cạnh:"Đi xuống căng-ăn gì không? "

"Khỏi, tiết trước tao ăn rồi, mày xuống lấy cho tao chai nước là được! "

Quan hệ của hai thằng sau mấy hôm ngồi chung đã tăng lên một cách đáng kể, đã có thể xưng mày-tao được rôi.

Với bọn con gái thì không biết thế nào, nhưng với con trai, xưng hô cậu-tớ thường dùng để chỉ những người cùng tuổi mới quen, có ý khách sáo. Còn ông-tui là cách xưng hô với bạn cùng lớp.

Còn cách gọi mày-trong trường hợp này của Quang và Lâm là một cách gọi bạn bè thân thiết, tự nhiên không còn vẻ khách sáo.

"Ờh! "

Quang trả lời một tiếng rồi đi xuống căng-tin.

Dưới căng-tin cũng đã có rất nhiều người đang đứng đợi đến lượt mình mua đồ.

Trước giờ học và gần tan học luôn là giờ cao điểm ở đây. Giờ đầu là nạp năng lượng để bắt đầu chiến đầu giờ cuối là bổ xung năng lượng để có sức lết được về đến nhà.

Đi học vất vả là thế đấy,nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy cảnh học sinh ngồi trong lớp học, hễ msf bị điểm kém thì toàn bảo.

Chúng mày suốt ngày chỉ có ăn mí học mà cũng không nên thân, thế sau này mày làm được cái trò trống gì nữa.


Nản~T_T~

Cũng may đa số đều cầm thức ăn lên lớp ăn, nên chỉ một lát là nó tìm được một cái bàn trống.

Quang vừa mới ngồi xuống thì cảm giác có người vỗ vai mình, đang định quay sang thì có hai người bước đến trước mặt nó.

Một thằng cắt đầu húi cua chống tay lên bàn, nó nhìn Quang rồi nói:"Ê, thằng ranh, đi ra chỗ khác chơi.! "

Đức nghe vậy thì nhíu mày, nó không thích cái giọng ra lệnh kiểu đấy. Nhưng dù sao cũng là học sinh mới, lạ nước lạ cái, tốt nhất là không nên chuyện thì hơn,nhìn tướng tá bọn này cũng không giống học sinh mới.

Quang hít một hơi nhìn thằng húi cua trước mặt:"Dạ, nhưng chỗ này em ngồi trước rồi mà,nếu mấy anh muốn thì ngồi chung cũng được! "

Thằng húi cua cũng có vẻ không kiên nhẫn, nó hơi quát lên:" Mày điếc à, cút! "

Lần này Quang cũng hơi tức rồi đấy, nhưng nó vẫn cố nhịn xuống:"Nhưng mà... "

Vừa nói nó vừa lấy tay chỉ vào đống đồ ăn trên bàn, hi vọng thằng húi cua hiểu ý mà tìm chỗ khác.

Tuy là cái kiểu ăn nói cục xúc của thằng húi cua làm nó muốn đấm lắm rồi. Nhưng nó vẫn phải cố nhịn, kinh nghiệm bị đánh trước kia dạy nó rằng,một điều nhịn là chín điều lành.

Thằng húi cua nhìn theo hướng Quang chỉ rồi gật đầu,cười một cái.

Quang nhìn thấy đọng tác của nó thì cũng cười theo, cuối cùng thì nó cũng hiểu ra.

Quang đang định nói gì thì cứng lại, chỉ thấy thằng húi cua đưa tay ra, gạt một phát, làm đống đồ ăn trên bàn đổ hết xuống đất.

Nhìn cái vẻ mặt của Quang, thằng này cười lên hô hố::"Ấy chết, tao lỡ tay làm đổ mất đò ăn của mày rồi, đấy muốn ăn thì xuống đấy mà ăn,ha ha ha! " Nó quay sang nói với hai thằng bên cạnh:" Ấy kìa, hai đứa tụi bây đứng, chết trương ra đấy làm gì,tay đâu mà không đỡ em nó xuông, mau lên kẻo em nó đói! "

Hai đứa còn lại nhìn nhau cười "ha hả", tiến lên cầm một tay Quang lôi ra ngoài.

Căng-tin cũng không phải quá lớn, hành đọng của bọn húi cua đã làm cho rất nhiều người chú ý.

Ở một cái bàn đằng trong cùng ít người chú ý tới, lúc này đang có ba thiếu nữ xinh đẹp cũng bị hấp dẫn bởi tranh chấp ngoài kia.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa lệch về bên trái, khuôn mặt thuộc loại bụ bẫm, đáng yêu chống tay lên má, chu mỏ ra nói:"Lại là bọn thằng Hùng, lớp mười hai rồi mà toàn đu bắt nạt ma mới! "

Cô gái ngồi đối diện, có mái tóc xoã sau vai, khuôn mặt sắc xảo, với cái cằm nhọn tinh tế nghe vậy thì lên tiếng cười:"Sao thế, mọi hôm có thấy bà bảo gì đâu,sao hôm nay lại lên tiếng, hay là thấy em nó đẹp trai nên tiếc, định giữ lại làm phi công chứ gì? "

Cô nhóc cũng không phải dạng vừa, nghe thế thì cũng bốp lại ngay:"Ấy, sao bà lại nói thế, người đầy đồi núi như tui, em nó làm phi công thì hạ cánh ở đâu! "Vừa nói nhỏ còn vừa rướn người lên, sau đó lấy tay cầm hai quả bưởi đạt lên bàn, cười nói:"Ngược lại, mấy người có địa hình toàn đồng bằng, trước sau như một giống bà mới cần phi công đó! "

Cô gái ngồi đối diện nghe vạy thì khoé miệng giật giật, nhìn hai thứ đồ sộ có thể đạt lên bàn phía đối diện, thậm chí cô hình như còn cảm nhận được cán cân công lí của cái bàn đâng trôi về một phía.

Cúi xuống nhìn giang sơn của mình, toàn bông là bông, thật có cảm giác muốn lấy silicon để bơm vào.

Căm tức nhìn về phía đối diện, hừ một tiếng, nói:"Cái đồ quái vật ba đầu thì có gì hay, chờ đi, sau này xem nó có xệ thành quả mướp không? "

Nhỏ ngực bự nghe vậy cũng lên tiếng phản pháo:"Ừ, còn hơn cái đồ xôi lép, muốn xệ cũng chả được, sau này chỉ tội cho con nó bị đói, à mà cũng chả biết có ai thèm lấy không? "!

"Á, bà bảo ai ế hả?! "

"Bảo ai người đấy tụ biết! "

"..."

Lúc này cô gái có mái tóc dài lượn sóng,khuôn mặt quyến rũ, khác xa si với bạn cùng lứa tuổi,làm cho người ta có cảm giác rất anh thư ngồi ở giữa hai người rôt quộc cũng chịu hết nổi, bục mình lên tiếng:"Nè,hai bà có im đi không hả, cả ngày cãi nhau hoài bộ không biết chán hả?! "

Hai cô gái nghe vạy thì nhìn nhau "hừ "một cái, quay đầu đu chỗ khác, nhưng chí ít là đã thôi cãi nhau.

Nhìn cả hai đều im lặng, cô gái ở giữa hài lòng gật đầu.

Nhưng ánh mắt lơ lãng liếc qua chỗ em ngực bự cũng không nhịn được ló lên vẻ hâm mộ.

Rõ ràng cũng chỉ ăn cơm gạo lớn lên như nhau, tại sao của nó lại bự hơn của mình nhiều như vây, thật muốn lấy kim đâm một phát cho bục luôn.
Em ngực bự đang ngồi không hiểu sao bỗng thấy ớn lạnh sống lưng, hai tay không tự chủ khoanh lại trước ngực.