Chương 7: Chào chú đi con!

Vợ Ơi !Anh Về Rồi.

Chương 7: Chào chú đi con!

Ở nhà của Tuyết.

Xèo~xèo~~

Thật không thể tin nổi.

Hiện tại Tuyết đang túi bụi trong căn bếp. Bên cạnh la liệt, nào là dầu mỡ bắn tung toé, vỏ trứng vứt ngay dưới chân, rau ria tớ tung... trông không khác nào một bãi chiến trường.

Còn Tuyết thì vừa cầm con dao cắt thịt vừa đưa mắt nhìn quyển sách dạy nấu ăn.

Tình trạng này đã kéo dài ba ngày nay từ khi Đức bỏ nhà đi bụi.

Lúc đó Tuyết cũng chỉ nghĩ rằng Đức chỉ giận dỗi bỏ đi một lúc mà thôi, chờ lúc anh nguôi giận trở về thì cô sẽ xin lỗi và giải thích mọi chuyện với chồng, nhưng không ngờ Đức đã bỏ đi liền tù tì ba hôm nay.

Nói thật.

Với một thằng đàn ông vết thương da thịt còn có bệnh viện chữa được nhưng một khi lòng tự trọng của đã bị tổn thương thì chỉ thời gian mới có thể từ từ xoa dịu.

Hiển nhiên, ba ngày là chưa đủ.

Từ khi Đức đi bụi cuộc sống của hai mẹ con Tuyết, Linh bị sáo trộn hoàn toàn.

Lúc trước khi đi làm về Tuyết chỉ sẵn ngồi vào bàn là có cơm ăn, quần áo thay ra là có người giặt, nhà cửa lúc nào cũng tươm tất.

Nhưng bây giờ khi về nhà cô phải chui ngay vào bếp mà làm cơm, quần áo thay ra ngày bốn, năm bộ (lắm thế) phải tự giặt, nhà cửa phải còng lưng ra mà dọn.

Nếu chỉ thế thì không nói, nhưng mà

Nấu cơm thì lúc nhả lúc sống, nấu thức ăn thì đường muối không phân biệt được, quần áo cho vào máy giặt thì phai hết màu, nhà cửa càng dọn càng lem. Lúc đói bụng gọi thức ăn ngoài thì không thể ngon như cơm ngày trước có Đức, phải cố mà nuốt. Rồi đủ thứ chuyện xảy ra.

Tuyết cũng định thuê người giúp việc nhưng phải đợi một thời gian để tìm người có thể tin tưởng vội mà tìm nhầm kẻ gian thì nó chôm cả nhà.

Bây giờ mới thấy tầm quan trọng của một người nội chợ (vãi lều, không cần đàn ông à)

Cái này gọi là.Có không giữ mất đừng tìm!
.
Lúc này bé Linh trong bộ quấn áo ngủ từ lúc sáng chạy vào bếp.

-Mẹ ơi, Linh đói!
-Ừ, sắp xong rồi con, đợi mẹ tí.

Tuyết vừa thái thịt vừa thuận miệng trả lời con.

-Mẹ ơi, sao bố chưa về với Linh, Linh nhớ bố lắm.

Nghe con gái nói vậy Tuyết thoáng dừng tay lại rồi ngồi xổm xuống xoa đầu Linh, nói.

-Làm sao bố ghét Linh được, bố chỉ đi làm kiếm tiền một thời gian rồi lại về chơi với Linh thôi.
-Thật ạ? Hôm qua mẹ cũng bảo thế.

-Thật mà,không tin thì hai mẹ con mình nghéo tay được không?

Nói rồi hai mẹ con chìa ngón út ra nghéo tay. Linh cũng cười hì hì đưa ngón tay út tí hon cua mình ra ngoắc vào tay mẹ.

Cuối cùng cũng lừa được nó.

-Mẹ ơi.

-Gì nữa con gái.?

-Chảo của mẹ lại có khói đen rồi
Lúc nay cũng Tuyết giật bắn người dậy
-Á Á Á, cá của tui.!

Thôi lại phải gọi pizza ăn tạm vậy.

Lúc này có một chiếc ôtô dừng lại trước cổng nhà Tuyết.

Từ trên xe bước xuống một anh thanh niên.

Người ấy chính là Triệu, sau bao nhiêu năm xa cách, cuối cùng anh cũng sắp được gặp lại người con gái mà mình đã và luôn yêu suốt 5 năm qua, mối tình đầu và cũng có lẽ là mối tình cuối của cuộc đời.

Hit một hơi thật sâu.

Triệu nhìn ngôi nhà có vẻ quen thuộc trong trí nhớ này một lần rồi sải bước đi đến tay hơi run run bấm chuông cửa, cũng chả biết tại sao.

Nói thật tuy hồi hai người còn yêu nhau Triệu đã đến đây không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa có lần nào cậu cảm thấy run như lần này.

Cứ cảm thấy chột dạ sao sao ớớ!

Dù sao mình cũng là người đã bỏ rơi Tuyết, dù đó là vì tốt cho cô ấy,không biết khi gặp mình thì Tuyết sẽ có thái độ thế nào nhỉ, ngạc nhiên, vui mừng, giận dữ, căm ghét hay thậm chí là thờ ơ như người lạ. Dù thế nào đi nữa mình cũng sẽ chấp nhận rồi sau đó sẽ giải thích rõ ràng với Tuyết, rồi Tuyết sẽ hiểu cho mình thôi đến lúc đó cả hai sẽ lại thắm thiết như ngày xưa, mình sẽ dùng cả cuộc đời này để bù đắp lại cho Tuyết năm năm đã qua.

Nghĩ đến đó Triệu cũng thở phào một hơi, yên lặng đứng đợi ngoài cửa.

Nói về Triệu thì cậu cũng thuộc loại con nhà giàu, mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng bên Italya, bố cũng là CEO của một tập đoàn xuyên quốc gia, chính vì vậy dù mắc phải bệnh nan y thì cậu cũng cầm cự được 4 năm để sống đến ngày người ta tìm ra cách chữa bệnh.

Tuy thuộc loại con nhà giàu nhưng Triệu lại không có các tật xấu như bọn con nhà giàu trong mấy quyển tiểu thuyết tàu,mà lại rất dễ gần và tốt bụng. Cái này liên quan đến cách dạy con của từng người không phải ai có tiền cũng chỉ biết nuông chiều con cái một cách quá đáng để sinh hư cả, láo là phải dạy.

Trong nhà, Tuyết vừa vừa dọn dẹp xong cái bãi chiến trường của mình thì nghe có tiếng chuông cửa vang lên.

Tuyết nghĩ, chẳng lẽ là người giao pizza, mới có gọi đặt hàng hơn mười phút thôi mà, công nhận chuyên nghiệp thật.

Nghĩ vậy Tuyết bỏ cây lau nhà xuống quấn cái tạp giề bước ra mở cửa.

-Các anh giao hàng nhanh thật đấy, mới...

Tuyết chưa nói hết câu thì im bặt.

Đứng ở trước mặt cô là khuôn một mặt xa lạ nhưng lại từng rất quen thuộc, khuôn mặt tưởng chừng như không bao giờ có thể gặp lai được nữa, bỗng bao nhiêu kí ức tưởng chừng như đã bị lãng phủi bụi trông trí nhớ ùa về như đê vỡ, những kí ức của mối tình đầu đẹp đẽ, hai hàng nước măt không tự chủ được chảy xuống.

Đứng đối diện, Triệu thấy Tuyết phản ứng như vậy thì trong lòng như bỏ được tảng đá, vậy là cô ấy vẫn còn chưa quên mình,chà chà, mấy năm không gặp Tuyết cũng thay đổi nhiều dữ, còn biết đeo tạp giề làm thức ăn nữa, nhớ ngày đó nếu không có mình thỉnh thoảng đến nấu cơm cho thì mấy năm đại học có người chỉ có ăn mỳ tôm mới cơm hộp.

Ánh mắt của Triệu nhìn Tuyết cũng bắt đầu ươn ướt, hit một hơi cố gắng nở một nụ cười thật tươi.

- Hôm nay thích ăn gì để anh nấu cho.?

-Em..

Nghe lại giọng nói quen thuộc ấy Tuyết xuýt nữa đã chạy ra ôm chầm lấy Triệu thì cảm giác có ai túm lấy chân mình, thì ra là bé Linh đã chạy ra từ bao giờ.

Tội nghiệp,từ sáng đến giờ nhóc đã có cái gì bỏ bụng đâu, thấy mẹ chạy ra mở cửa tưởng sắp có ăn nên lon ton chạy ra cùng mẹ, ngờ đâu vẫn không có ăn mà chỉ thấy mẹ nhìn một chú lạ hoắc rồi đứng khóc.

Nhìn thấy bé Linh thì Tuyết như người tỉnh lại sau giấc mộng, đúng rồi bây giờ mình đã là người phụ nữ có gia đình đang chờ chồng về nhà, mình đã không phải Tuyết của ngày xưa nữa rồi.

Lúc này Triệu cũng chú ý đến cô nhóc đáng yêu này, đang định mở miệng nói gì thì thấy cô bé bỗng khóc toáng lên.
-Oooaaa, mẹ đừng khóc, Linh không đòi bố nữa, Linh cũng không cần ăn ngon nữa, mẹ đừng khóc nữa mà,ooooàààà.

Động tác của Triệu cứng lại, Tuyết cũng vội vàng ngồi xuống dỗ con.
-Ngoan, con gái mẹ ngoan không khóc nữa, mẹ cũng không khóc nữa, nào ngoan, khóc nữa là chú cười đấy. Chào chú đi con.

Trong đầu Triệu như có tiếng nổ.ẦM!!!!

Khác nào sét đánh ngang tai.