Chương 6: Công việc mới

Vợ Ơi !Anh Về Rồi.

Chương 6: Công việc mới

Hai ngày sau, ở một công trường trên quận Gò Vấp.

Một thanh niên với bộ quần áo lao động đang hất mạnh từng xẻng cát vào cái sàng bên cạnh.

Người thanh niên này chính là tôi, cuối cùng tôi cũng tìm được công việc chi mình.

Phụ hồ.

Đúng vậy, là phụ hồ.

Không phải vì tôi có sở thích tự hành gì đâu.
Có lí do cả đấy.

Thứ nhất mặc dù là người có hệ thống nhưng hiện tại tôi không có cái bằng nào trên người cả, ngoài kia sinh viên có bằng còn thất nghiệp nhan nhản. Nhan sắc cũng có nhưng không nhẽ giờ lại đi làm trai bao. Võ vẽ thì biết nhưng chưa thi lên đai(Đai võ cổ truyền) thì chả xin vào đâu làm HLV được.

Thứ hai,công việc này cũng tạm ổn,tiền lương 220 nghìn một ngày, làm theo công nhật (làm ngày nài tính tiền ngày đấy) thống nhất trả lương vào mùng 10 hàng tháng.

Tuy hơi vất vả một tí nhưng cứ coi như vừa làm vừa rèn luyện sức khỏe, đỡ tốn tiền tập gym. Trên đời làm đéo gì có công việc nào không mệt, mọi người chỉ đang cố tìm lí do để chung sống hạnh phúc bên nó mà thôi.

Với lại từ khi gầy đi thì tôi có cảm giác thể lực của mình tăng lên rất nhiều, nếu ngày trước mà cho tôi làm công việc thế này chắc chết queo lâu rồi. Chắc do công của lọ thuốc giảm béo và bộ võ cổ truyền quay được.

Tuy chưa tìm được dụng cụ để trắc nghiệm nhưng cứ nhìn hai hôm nay tôi làm ở đây thì biết.

Người ta sàng cả buổi sáng mới được 10 đống cát mình tôi sàng nửa buổi được 15 đống, người khác chỉ khuân được hai bao xi -măng lên xe cải tiến mình tôi chơi 5 bao, trộn vữa, khuân gạch,... mình anh cân hai tất.

Vốn ông cai (cai = đốc công) còn cảm giác mình hơi nhẹ dạ khi thuê tôi vào làm (tôi nói với ổng rằng mình là sv tốt nghiệp nhưng không tìm được việc, nạy cần tiền gấp để gửi về chạy chữa cho mẹ già bệnh ở quê). Nhưng khi chông thấy tôi làm chuyên nghiệp cứ như sinh viên tốt nghiệp trường ĐH xách xô vác xi thì hài lòng lắm.

Thậm chí khi biết tôi không có chỗ để ở thì ổng còn giúp tôi bắn tiếng với mấy anh ở phòng bảo vệ cho tôi ngủ nhờ vào mỗi buổi buổi tối,phòng bảo vệ buổi sáng thì còn có hơn 10 người chứ tối thì chỉ có tầm 5-6 người ở lại trực đêm thôi nên đầy chỗ. Ổng bảo ở đó rồi tối giúp mấy ảnh đi tuần cùng cho an toàn, bây giờ trộm cắp nó manh động lắm.

Sau khi sàng xong đống cát thứ 15 tội bắt đầu trộn vữa trát tường (trộn vữa trát tường phải dùng cát đã sàng qua) rồi cứ hai tay tám xô một xách ra chỗ mấy bác thợ cả,lặp đi lặp lại đến tận trưa.

-Ê! Đức, nghỉ tay vào ăn cơm mày, ăn xong lại làm.

- Vâng, mọi người cứ ăn trước đi, em rửa cái tay rồi vào ngay.

Người vừa gọi tôi là anh Tiến, năm nay tầm 34-35 rồi, nghe đâu là từ ngoài Bắc đây bán sức lao động, mà đa số các anh em ở đây đều là người ngoài Bắc vào đây để kiếm việc cả.

Vì ngoài Bắc là trung tâm chính trị vì gần thủ đô nhưng miền Nam mới là trung tâm kinh tế nên tập chung nhiều lao động có tay nghề khắp cả nước còn ngoài Bắc lại là nơi tập chung của các lao động trí thức.

Hình như hơi lạc đề tí.

Sau khi rửa tay, chân xong tôi vào phòng ăn cầm lấy phần cơm của mình, nói là phòng ăn nhưng cũng chỉ là tầng trệt của công trình đang xây dở thôi. Phần cơm hộp chỉ có cơ hai ba miếng thịt mỡ thêm mấy đũa rau cải, nhưng được cái cơm nhiều, các cụ bảo " của rẻ là của ôi" cấm có sai, tuy cơm không ôi thế nhưng cơm này mà cũng giám bảo 30k một xuất (1k=1000đ),lừa trẻ con à.

Nhưng thôi kệ,miễn có cơm ăn là được, đã làm culi thì không nên đòi hỏi nhiều.

Và vội cho xong bữa cơm rồi còn nghỉ ngơi, tí nữa 2h chiều còn phải làm tiếp.

-Đức, làm hơi cho tỉnh.

- Dạ thôi, em không biết hút.

- Thì giờ anh mới tạo điều kiện cho mày tập hút mà lị.

Đang ngồi ăn cơm thì có một anh đưa cái điếu cày ra bảo tôi làm một hơi. Thuốc lào,có thể nói là một nét đặc trưng riêng của người Việt Nam. Điếu cày có cấu tạo từ một thân cây tre, hiện thì có rất nhiều kích cỡ kể cả loại cầm tay để phục vụ cho nhu cầu của người mua, nhưng ngày xưa thân điếu thường dài tầm 75-80 cm, đường kính khoảng 6-7 cm, bên ngoài có một cái phễu nhỏ để đựng thuốc lào vào. Khi hút thì sẽ có tiếng C.. RÍTTTTTT! Phê hơn thuốc lá nhiều, người xưa còn có câu "thuốc lá ho lao bổ phổi" mà hình như còn có ông nào làm cả thơ về thuốc lào thế này này.

- Làm điếu thuốc lào nâng cao sĩ diện.
Thơm mồm, bổ phổi,diệt trùng lao
Nâng điếu lên như Triệu Tử cầm đao
Nhả khói ra như Khổng Minh thổi gió
Một thằng hút bốn thằng say.
Bà già thấy thế lăn quay vào nồi

Đấy các bác thấy thơ có hay không.

Nói thì thế,nhưng mà ai chưa hút bao giờ mà thử hút thì có nguy cơ say thuốc lào. Đã say thuốc lào thì người cứ giật giật rồi nằm lăn ra như thằng ngáo đá ấy.

Mà không may tôi cũng chưa bao giờ hút thuốc lào cả nên có nguy cơ say là rất cao, cái này không liên quan đến việc tôi có khỏe bao nhiêu,cũng giống như có mấy ông bình thường khỏe như trâu mộng nhưng chỉ uống được tầm nửa lít rượu là đã chui xuống gầm bàn rồi.

Nhưng giờ mà từ chối thì có vẻ chảnh chó quá, mấy anh em ai cũng hút chung một cái điếu cả, thậm chí mấy thằng nhóc tầm 18-19 tuổi cũng làm mấy hơi. Đằng này ảnh mồi thuốc luôn cho rồi.

- Thôi, Dân, nó không hút được thì kệ nó, mày cứ ép hoài lát nó lăn ra đây mày có làm luôn phần của nó được không.

May quá có anh Tiến nói giùm nếu không tôi lại khó xử.
Gật đầu cảm ơn anh Tiến rồi quay ra nói với anh Dân.

-Cảm ơn anh, lần này em chưa hút được, để lần sau em hút, đợi hôm nào có lương em mời mọi người đi uống bia cho vui.

Tôi biết anh Dân cũng có ý tốt mới mời tôi hút chứ không có ý gì nên mới nói như vậy.

Nghe tôi nói thế anh Dân cười rồi châm điếu lên làm tiếp một hơi, nhả khói ra xòn mới quay đầu nói với tôi.

- Ơn nghĩa khỉ gì, mày không biết hút thì tao không ép, cũng đừng bia bọt gì hết, có tiền thì gửi về nhà cho mẹ mày chữa bệnh kìa.

Cũng không biết làm sao mà ảnh nghe được cái lí do mà tôi xin vào làm ở đây nữa, nghe ảnh nói vậy tôi cũng gật đầu rồi cúi xuống và cho nốt hộp cơm.