Chương 13: Sống ảo và sống thật

Vợ Ơi !Anh Về Rồi.

Chương 13: Sống ảo và sống thật

Mới năm giờ sáng,khi bầu trời vẫn còn lờ mờ, Quang đã đạp chiếc xe đạp ra khỏi nhà.

Suốt đêm qua nó hưng phấn đến hơn nửa đêm mới ngủ được.

Cứ nhớ tới cái cảnh hôm qua làm nó chỉ mong trời sáng thật nhanh để đến chỗ Đức.

Trong đầu nó chỉ nghĩ đến những gì nó đọc được trên mấy quyển tiểu thuyết mạng.

Nhân vật chính bái được một cao thủ ẩn tại đô thị,học xong võ công siêu đỉnh, quẩy tung đô thị,lập dàn harem đi đến đỉnh cao của sự nghiệp.

Quang càng nghĩ càng phân hừng,không nhịn được ngửa mặt lên hết lớn.

"GÁI ƠI ANH ĐẾN ĐÂY, ĐỢI ANH!! "

Làm cho cô lao công đang quét rác bên đường giật mình nhìn nó lắc đâu:"không biết bệnh viện nào vô trách nhiêm thả thằng này ra rõ sớm?".


Với suy nghĩ trong đầu nó đạp hết tốc lực đến chỗ gái, nhầm, chỗ Đức. Mọi hôm phải mất tận hai chục phút thì hôm nay chỉ cần mười phút là đến nơi.

Vừa phi xe vào cổng thì gặp anh Tân vừa bước ra từ phòng bảo vệ, biết Tân và Đức khá thân nhau nên nó níu lại hỏi.

"Anh Tân, anh có thấy anh Đức đâu không?! "

Quang đến đây làm cũng được chục hôm rồi nên Tân cũng biết mặt, cũng biết luôn cả việc ba nó bảo thằng Đức dạy võ cho nó. Tuy đéo biết cái thằng như người mẫu đấy có dạy được gì cho thằng nhỏ hay không, toàn thấy bắt thằng bé ra công trường làm việc.

"Quang đấy à, sao hôm nay đến sớm thế, thằng Đức nó ở đằng sau công trường ấy, ra mà tìm, oáp.! "
Tiện tay chỉ chỗ mọi hôm tập võ của Đức, rồi ngáp một cái bước vào phòng bảo vệ, hôm qua thức trắng cả đêm để trực giờ buồn ngủ díu cả mắt, chỉ chờ có người đến thay ca để về ngủ.

"Em biết rồi! "

Quang trả lời Tân rồi phi xe ra sau công trình tìm Đức.

Vừa đúng lúc thấy cảnh Đức đang đấm đá liên hồi vào cây nhãn.

Cây nhãn to bằng eo người lớn bị Đức đánh cho rung rung liên hồi, trên thân cây còn bị tróc mấy mảnh vỏ làm lộ ra phân lõi trắng ngà bên trong.

Nhìn thấy cảnh như vậy nó càng kích động kêu to:"Anh Đức!! "

Đức nghe có tiêng người gọi thì dừng tay ngoảnh lại, thấy thằng Quang toét miệng chạy về phía này.

"Sao đến sớm thế, đã năm rưỡi đâu?! "Đức nhìn đồng hồ rồi thắc mắc hỏi Quang.

Rõ ràng hôm qua còn dùng dằng mãi mới chịu cơ mà, hay hôm nay nó nổi đồng.

"Em ăn rồi, mình tập lẹ lẹ lên anh, muộn lắm rồi.! "

Quang xua tay trả lời Đức, kể cả chưa ăn thì nó cũng chả quan tâm.

À, thì ra là thế,chẳng trách hôm nay đến sớm thế. Nhìn cái mặt Quang là Đức biết nó đang nghĩ gì rồi.

Lại một nạn nhân bị ReadsLove. com và truyencuatui. net đầu độc.

Dùng ánh mắt thương hại nhìn Quang, Đức bảo:" Thôi, mày muốn thì anh chiều, ra đây".

Tuy không biết sao Đức lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, nhưng kệ, ai quan tâm, miễn ảnh chịu dạy là được.

Dẫn Quang ra khu đất trống trong công viên!

Đức bắt đầu nói với Quang:"Bộ võ mà anh dạy mày tên là "lão hổ thượng sơn quyền", từng là môn võ bí truyền của môn phái Nam Tông,năm 1933 đã được liên đoàn "Bảo tồn và phát triển võ cổ truyền Việt Nam" bình chọn làm một trong những bài quốc võ, được phổ biến rộng rãi khắp cả nước, gồm 38 miếng võ. "

Dừng lại một lúc,Đức nói tiếp:" Tuy nhiên,chính vì phổ biến khắp cả nước nên hiện nay môn võ này chỉ mang tính rèn luyện thân thể và khống chế đối thủ là chính. Nhưng bộ võ anh dạy mày hôm nay là bản gốc, vẫn giữ lại các sát chiêu,nên sau này có đánh nhau thì coi chừng đánh chết người.! "

Nói xong Đức cởi áo, lộ ra cơ thể rắn chắc đầy cơ bắp của mình.

Trong ánh mắt hâm mộ của Quang, Đức bắt đầu bái tổ rồi đánh bài quyền.

Từng miếng võ hung mãnh,chiêu thức quyết liệt dứt khoát, không hề dài dòng lê tha, khí thế ngang tàng, hoang dại như hùm,beo trên núi, trên rừng.

Quang mở to hai mắt ra nhìn theo từng động tác của Đức, thậm chí không giám chớp mắt, sợ bỏ lỡ mất một động tác của Đức.

Đánh xong bài quyền Đức nhìn về phía Quang, bảo thằng nhóc ra bên người chỉ dậy từng động tác một.

"Cái tay thẳng ra! "

"Chú ý cái chân, tấn phải chắc, không thì nó đẩy phát là ngã! "

"Đánh mạnh lên xem nào, mày bảo mày ăn cơm rồi cơ mà! "

"Khi đấm phải dùng cả eo để xúc thế, không phải chỉ dung mỗi tay không. "

"Chú ý hô hấp, đánh mà nín thở thế thì đánh kiểu gì?!"

"..."

Mất hơn một tiếng thì động tác của Quang mới tạm theo được yêu cầu của Đức.

Cả người cảm giác mệt mỏi, đau nhức hơn ngày đầu nó đi phụ hồ gấp chục lần.

Giờ thì nó mới hiểu đời không như mơ, harem còn qua xa vời, thôi hay để lần sau tập tiếp.


"Nè, đứng lên tập tiếp mày, mới tí thế mà đã nằm bẹp ra à?! "

"Từ từ đã, mà anh không đi làm à, sắp muộn rồi đấy, đi nhanh kẻo bị trừ lương.! "

Đức thừa biết nó đang tìm cớ để chuồn, lúc nãy còn tớn mãi lên cơ mà, giờ định bỏ giở giữa chừng á?

Còn lâu.!!

Đức cười cười làm lộ ra hai cái răng nanh:"À, hôm nay anh xin nghỉ rồi, chú khỏi phải lo, nãy lúc mới đến chú còn sợ muộn cơ mà, không sao, giờ đôi ta có hẳn cả ngày bên nhau, chắc khoảng thời gian này còn kéo dài đến ngày chú khai giảng."

Nhìn thấy nụ cười của Đức,tóc gáy Quang dựng hết cả lên, nó hơi lùi lại phía sau, cố nhe đủ hàng tiền vệ cười, nói:"Thực... Thực ra cũng không phải đầu tư cho em đến thế đâu, thật mà, nếu giờ anh.. " Chưa dứt câu thì nghe có tiếng.

BỊCH!!!!!

Đức cũng lười nhây với nó,đá thẳng vào cây bạch đàn trước mặt,làm cái cây rụng cả đống lá.

Nhìn cái cây to bằng bắp chân người lớn bị đá bung cả mảng vỏ lung lay trước mặt.

Nó đứng dậy quay phắt lại nhìn Đức,nói to:"Ý em là, thực ra nếu anh sẵn sàng dậy thì em chiều tất, tới đi anh!"

Hiện trong đầu Quang
đang nghĩ, không được nằm, nhất định không được nằm, nếu nằm bây giờ có khi bị thằng kia nó cho khuyến mãi nằm ngắm lan can trong bệnh viện cả tháng mất.

Nhìn thằng đệ biết điều như thế, Đức gật đầu, nói:"Tốt, chú rất thông minh, rất nhiều người thích những thằng thông minh như chú!"

"Da, dạ, ai cũng bảo như thế mà em cũng tự nhân mình là người như thế! "

Quang vừa nói xong lại bị Đức đế vào một câu.

"À, không, ý anh là ngày xưa bọn thực dân mới đế quốc nó thích những thằng như mày lắm, mấy đứa Việt gian ấy mà! "

Sáng suốt bỏ qua màn đối thoại không có tí dinh dưỡng này, Quang lảng sang hỏi Đức.

"Thế giờ mình tập cái gì tiếp đây, chả nhẽ chỉ tập thế này suốt cả ngày à?! "

Đức nghe Quang hỏi thế thì rút hai miếng vải ra tự quấn vào tay rồi cười chả lời:"Không, tất nhiên là không rồi, bây giờ chúng ta đến bài.. Thực chiến! "

BỐP!!

Nghe tiếng hai nắm đấm Đức va vào nhau, tim Quang suýt nũa bắn khỏi cổ họng.

Vội nói "E... e.. m, em nhớ ra rồi,hôm nay nhà em có giỗ kị bốn đời, em là cháu đích tôn em xin phép về thắp hương cho kị tổ của em.! "

Nghe nó nói như vậy Đức cũng mủn lòng, dù sao ai cũng có cội có nguồn những ngày như vậy phải thông cảm cho người ta.

Đức xua tay nói:" Ừ, nếu vậy thì đi đi kẻo muộn! "

Quang nghe vậy mừng rơi cả nước mắt:"Thật ạ, em cảm ơn anh?! "

Đức gật đầu:" Ừ đi đi, thắp giùm anh một nén cho kị tổ luôn, dù sao đây cũng là lần cuối mày được thắp hương, thắp nhiều nhiều vào! "

Hình như có cái gì đó sai sai.!

Quang quay đầu lại hỏi:"Tại sao vậy?! "

Quả nhiên tiếp theo nghe Đức nói tiếp:" Cũng chẳng có gì, chỉ là nếu bây giờ mày rời khỏi đây thì ngày này năm sau đến lượt người ta thắp hương cho mày,ĐKM, lại còn kị tổ bốn đời, kị tổ nhà mày có họ với vua Hùng à?! "(*)

Nghe Đức nói thế thì lần này Quang quỳ hẳn xuống đất cầu xin.

" Đại ca, anh tha cho em lần này đi, em còn chưa lập harem em chưa muốn chết, trên em còn mẹ già 80 tuổi, dưới còn có con nhỏ 5 tuổi nheo nhóc đòi ăn, anh tha cho em đi! "

Đức nghe nó nói vậy thì mặt sầm xuống!.

Đéo mẹ, lại còn cả harem nữa, anh mày là thằng có hệ thống cũng chưa giám nghĩ đến harem huống hồ mày.

Còn nữa, tía má mày năm nay mới hơn 40 mà giám bảo 80,muốn hai cụ thăng sớm à.

Mày có giỏi cho anh xem thằng con 5 tuổi của mày cái, 10 tuổi làm con người ta có thai, mày muốn làm thằng có vẹo nhất nước Việt Nam này à?!

Chẳng nhẽ mày thấy anh ngu hay nghĩ anh già mà định qua mặt.

Đức hét lên:" Không nói nhiều nữa, bây giờ mày tập thì sống, không tập cũng phải tập. "

Nói xong Đức nhảy xổ vào người Quang ốp túi bụi.

"Á, Á, đau... đau, đừng nhồi vào mắt, ÁÁÁÁÁ!"

Cũng không phải tự dưng Đức nổi hứng muốn chơi SM với Quang, những bài thực chiến như vậy là rất cần với người luyện võ, nếu chỉ múa may các động tác trong bài võ thì tập cả đời đến khi đánh nhau cũng chỉ dùng được bài "lung tung quyền " mà thôi.

Tất nhiên là Đức sẽ nương tay với Quang rồi,nếu không thì đây không gọi là đối kháng nữa mà phải gọi là đồ sát.

Mà thực chất học cái gì thì cũng cần thực hành!

Trong khi đánh thì Đức vẫn luôn mở mồm nhắc nhở Quang về sai sót cậu mắc phải.

"Mở mắt ra, khi bị đánh thì chỉ cần đỡ hoặc né đòn thôi không được nhắm mắt! ''

" Khi bị đánh dồn dập thế này thì phải dùng chân mà di chuyển né đòn"

"Tao bảo mày né chứ không bảo mày chạy, đưa lưng ra thế nó đạp cho phát là SML đấy! "

"..."

Ôi! Thế là vỡ mộng harem, cũng chỉ tại mấy trang truyện mạng hại đời thằng bé.

p/s:(*)Bây giờ người ta chỉ tổ chức giỗ cho người mất khoảng hai đời thôi. Chỉ có các vua Hùng có công lập nước mới được tổ chức giỗ tổ đến bây giờ.