Chương 14: Nghèo ơi là nghèo.

Vợ Ơi !Anh Về Rồi.

Chương 14: Nghèo ơi là nghèo.

Trong mấy ngày bị Đức tẩn làm Quang tự nhiên thấy nhớ trường,nhớ thầy cô và các bạn quá.

Mặc dù nó cũng chẳng biết mặt những người mà nó nhớ!

Thực ra là nó muốn nhanh chóng khai giảng để có thể thoát khỏi cái cảnh phải suốt ngày ăn hành thế này!

Sáng nào cũng dạy từ năm giờ đạp xe đến đây, luyện võ một tiếng, ăn hành bốn tiếng, xoa thuốc nửa giờ, nghỉ ngơi đến một giờ chiều lại bị lôi dậy vác tạ, chạy bộ, tập đấm đá vào thân cây, chống đẩy,...

Đủ các loại tra tấn!!

Không phải Quang không thử chốn học, có hôm nó cố tình nằm ì ở nhà không chịu đi tập.

Đang nằm trên giường chơi điện thoại thì bị ba nó đột kích vào phòng, rồi lôi sềnh sệch đến giao tận tay cho Đức.

Ngày hôm đấy nó bị Đức hành cho tan nát đời trai.!

Cái đó cũng không trách ông Huy được, chỉ trong nửa tháng, tận mắt chứng kiến thằng con "gà dù" của minh biến thành gà...Công nghiệp thì ổng đành cắn răng up lever cho lên nốt thành gà vườn.

Nhiều lúc Quang cay cú,muốn gọi điện báo công an đến bắt cái thằng đang bạo hành trẻ vị thành niên này.

Nhưng nghĩ lại, hay là thôi đi,không biết cái phòng tạm giam trên phường nhốt được nó mấy ngày, lỡ mà để nó xổng ra thì lại có thương vong.

Thế là càng tức, càng đến, càng ăn hành, càng xoa thuốc, càng mệt, hôm sau càng phải đến để ăn hành.

Càng nghĩ Quang càng cảm thấy ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Than ôi! Thời oanh liệt,nay còn đâu?

Thực ra Đức cũng có cái khổ không nói ra được.

Ngoại trừ vì đã hứa với ông Huy thì cũng còn một lí do khác.

Đấy chính là.!

NGHÈO!!

Đéo hiểu thằng tác giả nó nghĩ gì trong đầu.

Main nhà người ta vừa có hệ thống phát là gái gú bu lại như ruồi bu c*t,
tiền vào như nước, đệ nhiều như kiến.

Đằng này!

Gái không có vì bảo mới đầu truyện.

Ừ, tạm chấp nhận được!!

Chỉ có mỗi thằng đệ đang học việc, bảo là đầu tư.

Ừ, cũng tạm chấp nhận được!!

Nhưng thế đéo nào thì cũng phải đầu tư cho ít kinh phí đi chứ.

Có nhiều cách mà, chẳng hạn như đang đi vấp phải mấy cục vàng ngã sml này, tự nhiên chúng violet này,trúng con đề này,....

Nói chung là có vô vàn cách xóa đói giảm nghèo cho main nhưng thằng tác nó đéo chịu làm.

Đã thế nó lại còn bắt đi phu hồ nữa mới cơ cực!

Mà vào những lúc tiền túng,tình tan,tư tưởng tồi tàn thế này thì phải dời sự chú ý của mình sang một việc khác để không tiến tới tự tử.

Mà càng đau đớn hơn khi Đức quyết định dồn sự chú ý của mình vào việc dạy dỗ Quang.

Nhưng mà khổ quá!!

Thằng bé nó có muốn đâu!!

Nói chung là mọi chuyện đều là do nghèo!

Mà vào một hôm nào đó,cũng như bao hôm nào.

Sau một ngày ăn hành mệt mỏi.

Quang đang định kéo cái thân tàn ma dại của mình về dưỡng thương thì nghe có tiếng Đức gọi.

"Ê, về tắm giặt xong thì ra đây ăn cơm, "

Quang nghe vậy thì hơi bất ngờ.

Cái thằng mọi hôm đi tập vẫn tiếc tiền mua nước phải đem nước sôi từ nhà đi vậy mà hôm nay mời tui đi ăn kìa.

Bất ngờ woá đi àh!

Có khi phải gọi điện về nhà nhắc mẹ rút quần áo sớm,không thì mưa to mất.

Cũng khó trách Quang có xuy nghĩ như vậy.

Cứ thử nghĩ một thằng có khả năng vắt cổ chày ra nước bỗng tự dưng một hôm nó mời bạn đi nhậu thử hỏi ai không thật bất ngờ.

May là Đức cũng chẳng biết Quang đang nghĩ gì, nếu biết thì có khi không phải là mời ăn cơm nữa,mà phải mời ăn đấm.

Đức cười nói với nó:" Hôm nay anh mới lĩnh lương, coi như anh em mình đi giao lưu tình cảm với nhau, nhớ phải đến. ''


Coi như là thưởng cho sự chăm chỉ mấy hôm nay của cu cậu vậy.

Đức cũng biết việc tập luyện kiểu này với mấy cô chiêu, cậu ấm sống từ bé đến lớn trong thành phố là một việc cực khó khăn.

Dù ai cũng biết tiền nào của nấy, vạn sự khởi đầu nan.

Bây giờ chịu khó vất vả thì mai sau mới thành tài được.!

Nhưng mà cũng sợ nó khoomg chịu được mà gian nan bắt đầu nản.

Thỉnh thoảng cũng phải thư giãn một tí.

Nghe Đức nói vậy thì Quang cũng hiểu ra, chậc chậc, thì ra là mới có lương nên mới hào phóng như thế.

Quang vừa nghĩ vừa đáp lời Đức:"Vâng, em khắc đến!"

Bây giờ nó chỉ hận tại sao trưa nay mình lại ăn rõ lắm, nếu lúc đấy bớt ăn một tí thì hay biết mấy.

Trong đầu nó hiện tại đã hiện lên một âm mưu vô cùng thâm độc và tinh vi nhằm vào Đức.

Đó chính là.

ĂN!

ĂN THẬT MẠNH VÀO!!

RA SỨC ĂN!!

ĂN CHO BÕ GHÉT!!

ĂN CHO CHỪA CÁI TỘI BẮT NẠT NGƯỜI TA!!

Với âm mưu vô cùng thâm nho trong đầu nó bắt đầu vội vàng lấy xe chạy về nhà.

Đức nhìn Quang chạy vội về nhà cũng không hề nghĩ ngợi gì cả.

Anh nào biết được sắp có một âm mưu vô cùng to lớn sắp nhằm vào mình.