Chương 8: Nhờ vả

Vợ Ơi !Anh Về Rồi.

Chương 8: Nhờ vả

Tất nhiên,Đức không thể biết những chuyện xảy ra với hai mẹ con Tuyết ở nhà, hiện tại cậu còn đang bận xách xô vác xi ở ngoài công trình.

- Đức ơi, ra đây anh nhờ tí.

Đức dừng tay quay lại nhìn theo tiếng xem ai gọi mình.

Thì ra là ông Huy, là cai của cái công trình này, cũng chính ông là người đã nhận Đức vào làm ở đây.

-Vâng, đợi tí, em ra ngay.

Đức bỏ công việc trong tay xuống rồi bước nhanh về phía ông Huy, nói

- Có việc gì không anh?

Thấy Đức hỏi thế ông Huy cười nói

- À, chả là thế này, ờ.., anh nghe mấy cậu ở phòng bảo vệ nói hình như chú giỏi võ lắm đúng không?

- Làm gì có, chỉ là hồi ở quê có học mấy miếng võ phòng thân thôi,sao gọi là giỏi được.

Đức nghe vậy thì khiêm tốn gãi đầu trả lời.

Cái này cũng không có gì là bí mật cả nên không cần phải giấu ai.

Mọi hôm cứ mỗi buổi tối ở phòng bảo vệ mà không phải đi tuần là Đức lại tự huấn luyện cho bản thân mình như chống đẩy 200 cái, lên xà 250 cai, nhảy ếch400 cái, gập người450 cái, mỗi sáng sớm đều dậy từ 5 giờ để chạy bền tầm 5km, trở về tập bài quyền một lần sau đó là tập những cú đấm đá vào mấy gốc cây xung quanh, đến7 giờ thì tắm rửa bắt đầu làm việc.


Cái này phải quy công cho lọ thuốc mà Đức quay được, từ khi uống lọ thuốc đấy thì cậu có cảm giác sức khỏe của mình chí ít phải mạnh gần gấp đôi lúc trước, lại thêm lúc lần đầu tập bộ võ thì hệ thống cũng có trợ giúp một tay nếu không tự dưng huấn luyện kiểu này chắc ngỏm mất.

Có người sẽ nói là, đã là người có hệ thống rồi thì cần gì rèn luyện nữa, chỉ cần đợi mỗi tháng quay thưởng một lần vẫn trâu như thường.

Nhưng không phải vậy, cái hệ thống này chỉ giúp Đức nhận được phần thưởng có giá trị tương ứng với kích cỡ tỉ lệ trong vòng quay mà thôi.

Có nghĩa là nếu quay phải bộ lão hổ thượng sơn quyền có kích cỡ ô rộng bằng nửa cái vòng quay thì bộ võ cổ truyền này chẳng khác nào mấy bài múa dưỡng sinh trên tv cho mấy cụ già,ngược lại nếu như quay vào ô có tỉ lệ nhỏ nhất thì bộ võ này khác gì võ trong mấy bộ phim Trung Quốc, mình anh cân team.

Chính vì vậy nếu như chăm chỉ thì trình độ của Đức vẫn có thể tăng lên.

-Chú cứ khiêm tốn, lúc nàty anh nghe cậu Tân ở phòng bảo vệ nói cả rồi, chú đừng dấu anh.

Nghe ông Huy nói vậy thì Đức cũng cười trừ rồi hỏi.
-Anh gọi em ra đây có việc gì không?

Nghe Đức nói vậy ông Huy cũng vào thắng vấn đề luôn.

-Là thế này,hai vợ chồng anh thì cưới nhau hơn 20 năm mãi mới có được thằng cu bây giờ đang học lớp chín, đi học suốt ngày bị bạn bè bắt nạt, thế nên anh muốn nhờ chú giúp anh dạy bảo nó một, hai đến khi cháu nó khai giảng...

Ông Huy còn chưa nói hết lời thì Đức đã vội lên tiếng ngắt lời.

- Ấy, không được! không được đâu! Bây giờ em làm cả ngày, anh bảo em dạy nó kiểu gì, mới lại chuyện này anh phải đi gặp giáo viên chủ nhiệm mà nói chuyện, hoặc không thì thành phố này thiếu gì lò võ,anh tìm lấy một chỗ có phải hơn là tìm em không?

Nghe Đức nói vậy thì ông Huy thở dài một cái rồi trả lời rồi trả lời.

- Không phải anh chưa thử, nhưng mà không được, hồi cấp hai anh có xuống trường gặp riêng thầy chủ nhiệm nó mấy lần nhưng đâu lại vào đấy, thỉnh thoảng lại thấy nó xưng mặt sưng mũi về nhà, hỏi đứa nào đánh thì nó không nói, anh cũng chịu.

Dừng lại một lúc lấy hơi, ông Huy nói tiếp.

- Anh cũng định cho cháu đi học võ từ lâu rồi nhưng chả biết tìm chỗ nào, vào nhầm chỗ mấy thằng dạy võ mồm thì mất thời gian lại không được gì, với lại anh thấy trình độ của chú còn hơn cả mấy ông thầy ở cung văn hoá ngoài kia.

-Ấy, anh cứ nói đùa, em mà giỏi vậy thì em đi làm thầy lâu rồi, còn ở đây làm gì cho mệt?

Biết là Đức sẽ nói vậy nên ông Huy cầm vai Đức xoay hướng có gốc cây nhãn to bằng eo người lớn, nói.

- Thế anh hỏi chú thằng nào mấy hôm nay tập võ suýt đá chết cây nhãn đằng kia.?

Nhìn hướng cây nhãn toàn là vết đấm đá bị trớt vỏ lộ có vài chỗ lộ ra phần thân cây đằng trước Đức á khẩu không trả lời được, nhưng nói gần chết thì hơi quá, trình độ của Đức còn chưa đến mức hai, ba hôm đă đánh chết được cây nhãn ấy, nó chỉ bị bong tróc một vài nơi trên thân,vài hôm nữa khắc tự mọc lại.

Không đợi Đức trả lời, ông Huy lại nói tiếp.

-Chú giúp anh với, không cần chú dạy nó tài giỏi ra sao chỉ cần không bị bắt nạt nữa là được, à,nếu chú nhận lời giúp thì mỗi tháng anh gửi chú, gọi là tiền chè nước, chú cứ giữ lấy.

Nói xong ông Huy nhét vào tay Đức một cái phong bì.

Thấy vậy thì Đức cũng nghĩ, người ta đã nói thế rồi mà vẫn từ chối thì có vẻ chảnh chó quá thôi thì coi như trả ơn việc ổng nhận mình vào làm ở đây.

Chắc chắn là như vậy, cái phong bì không có phận sự ở đây.

Nghĩ như vậy, thằng này nhét cái phong bì vào túi quần rồi nói với ông Huy.

-Thôi được, mai anh cứ đem em nó tới đây để em xem thế nào.

Nghe Đức nói thế thì ông Huy cũng cười lên.

- Thế thì quý hóa quá, vợ chồng anh cảm ơn chú nhiều.

Đức khoát tay nói

-Nếu nói cảm ơn thì em mới là người phải cảm ơn anh, không có anh thương tình cho vào làm thì giờ cũng không biet phải làm thế nào, thôi em ra làm tiếp đây, anh cứ từ từ.

Nhìn bóng lưng của cậu trai trẻ rời đi thì khoé miệng ông Huy nở ra một nụ cười, không hiểu sao ông luôn cảm thấy Đức không đơn giản, luôn có cảm giác sau này cậu sẽ là người có thành tựu lớn, chẳng qua bây giờ chưa phất lên thôi, một khi phất lên thì lên như diều gắn tên lửa. Nên bây giờ chìa tay giúp đỡ lúc khó biết đâu mai sau còn được nhờ.

Cái này không phải là lợi dụng mà gọi là đầu tư,, đằng nào thì nếu có sai cũng chẳng mất gỉ, mà bây giờ ông Huy cũng thật sự đang cần tìm một thầy dậy võ cho con.

Sau này ông Huy mới biết rằng đây là một cuộc đầu tư lời nhất trong đời mình, biết bao người thèm mà không được, nhưng đấy là chuyện sau này đợi sau này sẽ nói.